Tôi Chỉ Là Một Người Qua Đường Mà Thôi

Chương 17: Rừng Vô Tận (5)



Diệp Hoa vui vẻ ngắm nhìn gương mặt non nớt lại cố tỏ vẻ nghiêm túc của Leila, lòng hứng thú trong cô nổi dậy, nhưng còn chưa kịp giở thói trêu ghẹo con gái nhà lành ra đã bị Leila nói trước: “Chị nói chị được Thượng Tướng phái đến bảo vệ Tá Nguyệt đúng không?”

Diệp Hoa không hiểu gì gật đầu với thiếu nữ. Leila tiếp tục: “Thế sao tôi nghe Tá Nguyệt bảo tự mình đứng ra giết hai con dị khủng kia mà? Chị ít nhất cũng phải cấp sáu, tại sao ngay cả dị khủng cấp thấp cũng giết không nổi thế?”

Có chút cạn lời trước câu hỏi của Leila, Diệp Hoa nhớ lại quá khứ đau khổ của mình liền hận không thể cho bản thân một cái bạt tai, cô tỏ vẻ suy sụp nói với Leila: “Đêm trước ngày thi của học viện chị đây lỡ uống say, rượu xông lên não không để uống quá liều lượng thuốc ức chế dị năng, vốn dĩ chỉ định ép xuống cấp bốn nhưng giờ chỉ còn cấp ba thôi”

Leila: “…”

“Đừng nhìn chị bằng ánh mắt đó…” Diệp Hoa biết mình lỡ dại nên không còn gì để nói, biết kiểu gì về gặp Thượng Tướng cũng bị phạt nhưng biết làm sao đây, chuyện đã lỡ rồi còn đâu…

Leila thở dài nhìn Diệp Hoa: “Vậy còn dáng vẻ này của chị là như thế nào?”

“Là sử dụng dị năng thời gian ép cơ thể quay về tuổi mười lăm” Diệp Hoa nói.

Leila nghiên đầu nhìn Diệp Hoa: “Dị năng thời gian cũng có thể làm như vậy nữa ư?”

Diệp Hoa gật đầu: “Tuy nhiên nó không có tác dụng vĩnh viễn, giới hạn tám tiếng cơ thể sẽ tự động quay về như cũ”

Thiếu nữ đưa tay tự rót cho mình một ly trà, nhấp một ngụm có chút lo lắng nói tiếp: “Vậy chị phải làm sao đây, sẽ bị lộ mất”

Có thông minh mấy cũng mới là đứa nhỏ mười lăm mười sáu ít nhiều vẫn dễ dàng lộ ra biểu cảm trên gương mặt, Diệp Hoa xoa đầu cô gái rồi nói: “Đừng lo, chị có mang dị năng giả thời gian đến đây mà”

Nghe thế Leila mới thở phào một hơi: “Là Mộ Hàm Bạch đúng không?”

Lần này Diệp Hoa cũng phải kinh ngạc nhìn cô: “Sao em biết”

Leila nói: “Em đoán”

Dị năng thời gian là một trong những loại dị năng cực hiếm, trong tinh hà có hàng trăm hành tinh có sự sống của con người nhưng số lượng dị năng giả thời gian chỉ có đúng mười người, con số ít ỏi đến đáng thương, mà mười người đó đều đứng trên đỉnh cao hưởng vinh quang vô hạn.

Bởi vì bọn họ xứng đáng, dị năng thời gian rất mạnh cũng rất huyền bí, tuy có giới hạn quy định nhưng trên chiến trường chỉ cần có dị năng giả thời gian thì chính là bất bại, họ có thể ngưng đọng thời gian khiến kẻ địch dừng lại trong giây lát, chỉ là một thời gian ngắn nhưng dư sức để lật ngược thế cờ.

May mắn thay trong mười người đó thì tinh cầu Noah sở hữu hai người, chỉ hai nhưng cũng đủ để chứng minh tài nguyên của Noah là không phải dạng vừa gì mới có thể sinh ra tận hai dị năng giả thời gian.

Lấy thêm ví dụ khác là Diệp Hoa đây, từ một người phụ nữ trưởng thành biến thành thiếu nữ mười lăm mười sáu, nếu không phải Leila có trí nhớ tốt thì làm gì có ai nhận ra được đây là người bên cạnh Elrey đâu chứ.

“Em yên tâm, tuy chị đây chỉ có cấp ba thôi nhưng cũng mạnh hơn đám dị khủng kia nhiều, ít nhất có thể bảo vệ Tá Nguyệt không bị trượt kì thi này, hơn nữa còn Tá Nguyệt kia nhìn thì thế chứ cũng đâu phải dạng vừa” Diệp Hoa bỗng nhiên lên tiếng kéo Leila ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, cô nhìn vào mắt Diệp Hoa, lắc đầu nói: “Dị khủng em không nói nhưng mà bên cạnh còn có những kẻ nguy hiểm không thua dị khủng”

Diệp Hoa vén lên tấm lều nhìn ra bên ngoài, Tá Nguyệt cùng Elix đang cặm cụi giúp Phùng Lâm dựng lều, mà Mộ Nhất Bạch lại đứng một bên nhìn chăm chú vào bọn họ, thấy Diệp Hoa đi ra thì ánh mắt y chậm rãi dịch chuyển về đám người Karl như đang muốn nói với cô bọn chúng không phải đồng đội của Tá Nguyệt mà là kẻ thù.

Karl ghét Leila và Elix, cũng ghét kẻ mà gã cho rằng là yếu đuối, trùng hợp Tá Nguyệt có cả hai nên rất nhanh đã nằm trong tầm ngắm của gã, có luôn cả Phùng Lâm và Mộ Hàm Bạch.

Diệp Hoa nhếch miệng cười khinh bỉ nhìn gã một cái rồi thả lại tấm màng che xuống đi vào ngồi cạnh Leila lần nữa: “Thằng nhãi kia dám nhắm mục tiêu vào toàn ổ kiến lửa, chưa nói đến Tá Nguyệt chứ đụng vào Mộ Hàm Bạch là đời nó xem như tàn rồi.”

Cô đưa tay làm động tác cứa cổ với Leila: “Tên Mộ Nhất Bạch đó nhìn thì như con thỏ nhưng chính là thỏ đội lốt quỷ dạ xoa, tâm địa đen tối như cái hố đen vũ trụ, có câu không sợ kẻ điên, chỉ sợ vừa điên vừa mạnh thôi!”

Leila nghe xong cũng ít nhiều cảm thông cho gã.

Bên này Tá Nguyệt còn chưa biết mình được hai thân tín của Elrey đi theo bảo vệ bên mông, càng không biết mình bị chính Thượng Tướng theo dõi 24/7 nên vẫn còn vừa lo cho tương lai của mình vừa phủ tấm che lên làm thành một cái lều đơn giản, sau khi xong xuôi mọi việc thì cả người cũng dính đầy mồ hôi nhớp nháp, Elix thấy thế liền chạy đi tìm Leila, một lúc sau mang ra bốn quả cầu nước đã được nén lại.

Bên trong mỗi quả cầu đều chứa một lượng nước đủ cho một người tắm, Tá Nguyệt nhận lấy một quả, không khỏi cảm thán độ tiện dụng của dị năng hệ thủy, vừa có thể tấn công vừa có thể phụ trợ đúng là không còn gì bằng.

Mộ Hàm Bạch từ chối tắm rửa cho nên nước càng thêm dư dả.

Với tình thế như bây giờ không thể nào lột hết đồ ra mà tắm được, cho nên ba người chỉ có thể giặt khăn lau khắp người một trận, lau đến khi nào cảm thấy thoải mái rồi mới thôi, số nước còn lại dùng để nấu cơm.

Bề ngoài thì những người cùng màu giấy xanh lam là cùng một đội nhưng ai nhìn vào cũng thấy rõ ràng là bọn họ không hợp ý nhau nên chủ động tách ra làm hai để đỡ thấy chướng mắt đối phương.

Biểu hiện rõ ràng nhất là đám người Elix ở cánh rừng bên phải còn Karl thì phía đối diện, đoàn của Karl mặc dù chỉ có bốn người nhưng đều là con cưng của các gia tộc và tất cả đều là dị năng hệ tấn công, trong chiến đấu rất phù hợp để đối đầu với dị khủng cũng như tỉ lệ giữ được mạng cao hơn.

Còn Elix đã có ba người là dị năng hệ phụ trợ, nếu xảy ra tranh chấp thì bên Karl vẫn nhỉnh hơn.

Nhưng bọn họ hiểu bây giờ không phải là lúc xảy ra xung đột, nếu không tất cả đều sẽ bị loại, mọi chuyện chỉ có thể gác lại chờ cuộc thi kết thúc.

Hai gia tộc Felix và Nakile chẳng ưa gì nhau, nói đúng ra là cả ba nhà đều không thích Nakile tuy nhiên thái độ của Felix là rõ ràng nhất cho nên người của hai bên cũng ghét nhau nhất. Trong cuộc thi này nếu có thể ngán chân nhau được thì càng tốt.

Tá Nguyệt nhớ rõ trong nguyên tác Karl có động thái gì với hai chị em nhà Felix hay không, bất ngờ là hình như không có… hay là do cậu đọc quá lâu rồi nên không nhớ? Mà kiểu gì trước tiên cũng phải đề phòng đã.