Tôi Chỉ Muốn Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ (Phần 1)

Chương 17: Đây là cuộc sống của dân nhà giàu sao?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm.

Ánh nắng chói chang chiếu xuyên cửa sổ, rọi vào nhà.

Chiếc đồng hồ báo thức đặt trên đầu giường kêu vang.

Giang Thuật ngáp một cái, mơ màng ngồi dậy khỏi giường.

“Câu đầu tiên mỗi ngày thức giấc, là tại sao mình lại quá đẹp trai!”

Giang Thuật vừa hát ngân nga vừa rửa mặt.

Hết bữa sáng.

Giang Thuật nhận được điện thoại từ anh quản lý Uông Hữu Vi.

Trong điện thoại, Uông Hữu Vi nói với Giang Thuật bằng giọng điệu hưng phấn rằng, chú ta đang cố hết sức giành giật cho Giang Thuật một công việc rất tuyệt.

Nhưng Giang Thuật chẳng có tí hứng thú với việc viếc gì cả. Sau khi dặn Uông Hữu Vi đừng cố quá kẻo quá cố, Giang Thuật bèn cúp máy.

Việc làm ấy à, Giang Thuật chẳng hề để bụng.

Nếu không phải nghèo túng hết tiền thật, thì ai mà thèm nhận mấy đầu việc bỏ đi ấy.

Nếu hành trình về nhà lần này coi như thuận lợi, có lẽ trong thời gian tới đây, Giang Thuật sẽ không phải sầu não vì tiền nong nữa.

Thấy cũng sắp đến giờ, Giang Thuật bèn thay bộ quần áo đắt nhất vào, xuống chân nhà vuốt một kiểu tóc bô giai sáng láng, gọi xe chạy thẳng tới khu biệt thự của ba mẹ.

Khu biệt thự ven kênh đào này đủ xa hoa để lọt vào top 5 các khu biệt thự tại Hoa Quốc, dân sống trong ấy không giàu cũng sang, an ninh cực kỳ nghiêm ngặt.

Xe taxi chắc chắn không được vào tùy tiện.

Giang Thuật đành xuống xe từ ngoài cổng, đưa giấy thông hành rồi đi bộ vào.

Trong ánh mắt hơi bối rối của bảo vệ, Giang Thuật chạy thẳng đến căn biệt thự ở giữa khu.

Khu biệt thự này thật sự rất rộng, hơn nữa tỷ lệ xanh hóa còn đạt tới mức 90% cực kỳ đáng kinh ngạc, khiến Giang Thuật có cảm giác như mình đang lạc trong rừng cây nguyên thủy.

Thở hổn hển chạy mười phút, cuối cùng Giang Thuật cũng đến căn biệt thự mà ba mẹ mình đang ở.

Tại cổng biệt thự, quản gia đã chờ Giang Thuật từ sớm.

“Cậu chủ, cậu chạy vào à, sao không gọi người ra cổng đón cậu?” Thấy Giang Thuật thở hổn hển, quản gia vội vàng đưa một chai nước cho Giang Thuật.

Giang Thuật vỗ vào trán mình.

Thấp thỏm quá nên anh chàng quên khuấy mất.

“Rèn luyện sức khỏe, dạo này người hơi yếu, cháu rèn luyện tí ấy mà.” Giang Thuật tu nước ừng ực, che giấu sự xấu hổ.

Lúc uống nước, Giang Thuật vô thức liếc nhãn hiệu chai nước mình đang cầm.

Chateldon!

Giang Thuật biết hãng này.

Hình như là một nhãn hiệu mà hoàng thất Châu Âu chuyên dùng.

Giá cả, một chai… một ngàn nhân dân tệ!

Một chai nước khoáng, giá bằng một tháng tiền cơm của Giang Thuật!



Quan trọng hơn là, theo cảm nhận của Giang Thuật, thì vị của chai nước này còn chẳng khác quái gì nước khoáng bình thường.

Đây, đây là cuộc sống của dân nhà giàu ư?

Đây, đây là cuộc sống của mình trước khi bỏ nhà đi trốn ư?

Giang Thuật lại thầm làu bàu mắng mỏ chủ cũ của thân thể này một trăm lần trong lòng, đồng thời càng thêm kiên định với quyết tâm về nhà thừa kế gia sản của bản thân.

“Ba mẹ cháu đâu, có ở nhà không ạ?” Giang Thuật mở miệng hỏi bừa.

“Ông chủ còn đang xử lý một ít việc trên công ty, bà chủ đi dạo phố với mấy người bạn, có lẽ phải một lát nữa mới về.” Quản gia khách khí trả lời.

Giang Thuật gật đầu, chỉ vào trong biệt thự, “Vậy cháu vào trong chờ ba mẹ nhé.”

Với sự dẫn dắt của quản gia, Giang Thuật bước vào căn biệt thự có giá thị trường là 1,5 tỷ NDT này.

Khác với rất nhiều người giàu mê phong cách trang hoàng nhà cửa kiểu hoàng gia Châu Âu, Giang Trí Viễn lại thích phong cách thiết kế đình viện của Hoa Quốc. Thêm nữa, Giang Trí Viễn là người phương Nam, nên toàn bộ biệt thự đều mang dáng dấp vùng sông nước Giang Nam.

Đưa Giang Thuật vào phòng khách xong, quản gia bèn xin lui, nói rằng còn phải chuẩn bị buổi tiệc trưa hôm nay.

Giang Thuật bèn đi dạo vòng quanh biệt thự một mình, sau đó căn cứ vào ký ức kiếp trước, anh chàng lên căn phòng mình từng ở ngày xưa ở tầng 2.

Phòng ngủ tại nhà cũ của Giang Thuật to hơn khoảng 3 lần căn hộ anh chàng đang trọ bây giờ.

Bên trong không chỉ có phòng vệ sinh và phòng để quần áo, mà còn có phòng tắm riêng và phòng đọc sách. Hơn nữa khi nhìn qua cửa sổ phòng ngủ, ta còn có thể thấy cảnh trăm con tàu thuyền trôi nổi trên kênh, quả thực đúng là rất có số hưởng.

Giang Thuật nhảy về phía trước, nhào lên chiếc giường lớn trải nệm cao su trong phòng ngủ, sướng tới nỗi gần như sắp rên rỉ thành tiếng.

Phê!

Cảm giác không làm mà cũng có ăn này đúng là sung sướng ghê!

Thật tình chẳng hiểu nổi tại sao chủ gốc thân thể này lại từ bỏ cuộc sống tốt đẹp như thế để đâm đầu đi làm minh tinh!

Lăn lộn vài cái trên giường, Giang Thuật cân chỉnh lại biểu cảm, mở cửa phòng ngủ ra ngoài.

Bình tĩnh, bình tĩnh!

Chỉ cần bày mưu ngon lành một tí, là mình sẽ lại được sống cuộc đời thế này sớm thôi.

Bên này, ngay lúc Giang Thuật chuẩn bị xuống lầu ngồi chơi, thì cửa phòng bên cạnh bỗng mở ra.

Một bé gái hồng hào dễ thương mặc váy công chúa ngửa đầu trông thấy Giang Thuật, đôi mắt to lấp lánh như sao trời bừng lên niềm vui.

Em mặc kệ vú em đang nâng mình đằng sau, chạy lon ton trên đôi chân ngắn ngủn, dang đôi tay nhỏ núng nính về phía Giang Thuật.

“Hai ơi, Hai ơi!”

Bé gái treo trên chân Giang Thuật như chú gấu Koala.

Giang Thuật cười ha ha, khom lưng bế bé gái lên, xoay em một vòng trên không trung, “Kha Kha, lúc anh hai không ở nhà em có ngoan không?”

Bé gái Giang Thuật đang ôm trong lòng không phải ai khác, mà chính là em gái của anh chàng, Giang Kha Kha.

Giang Kha Kha năm nay năm tuổi, là hòn ngọc báu của cả nhà họ Giang.

Thật ra.

Nếu không vì năm nay Giang Kha Kha 5 tuổi chứ không phải 3 tuổi, Giang Thuật thậm chí còn hoài nghi phải chăng Giang Kha Kha là nick clone mà hai cụ nhà họ Giang luyện lại sau khi đã chơi hỏng acc chính.

Giang Kha Kha được Giang Thuật ôm trong lòng, híp mắt cọ má lên trán Giang Thuật, “Kha Kha ngoan lắm á, lúc nào cũng nghe lời dì Tống và mẹ cực ý.”

Dì Tống mà Giang Kha Kha nhắc đến, chính là vú em đang đứng đắng sau, luôn phụ trách chuyện ăn uống và sinh hoạt hằng ngày của Giang Kha Kha.

“Dì Tống, dì bận việc dì đi ạ, để cháu trông Kha Kha cho.” Giang Thuật nói với dì Tống.

Dì Tống cười gật đầu, đưa sách bài tập mình đang cầm cho Giang Thuật, “Cậu chủ, đây là bài tập về nhà mà Kha Kha phải hoàn thành trong sáng nay.”

Nói xong, dì Tống xoa cái đầu nhỏ của Giang Kha Kha, “Kha Kha, phải ngoan ngoãn nghe lời anh nhé!”

Giang Thuật đưa Giang Kha Kha xuống phòng khách dưới lầu.

Giang Kha Kha tựa vào bàn nước, cắn đầu bút mặt ủ mày ê làm bài tập về nhà, Giang Thuật giám sát ở bên cạnh.

Giang Kha Kha đang đi nhà trẻ, học ở một nhà trẻ quý tộc rất nổi tiếng ở Yến Kinh.

Tuy rằng ba của Giang Thuật và Giang Kha Kha là doanh nhân giàu số một Hoa Quốc, nhưng IQ của 2 anh em cũng chẳng nhờ thế mà được cải thiện bao nhiêu.

Giang Kha Kha năm nay đã năm tuổi, nhưng vẫn chưa tính sõi được các phép cộng trừ trong vòng 100.

Em vẫn tính đề toán bằng phương pháp đếm ngón tay nguyên thủy nhất.

Về sau em phát hiện ngón tay không đủ dùng.

Vì thế Giang Kha Kha chuyển qua khều Giang Thuật ở bên cạnh mình.

“Hai ơi, Hai ơi, em cho Hai ăn kẹo, Hai có thể cho em mượn ngón tay được hông!”

Giang Kha Kha móc một chiếc kẹo sữa ra từ trong túi như hiến báu vật. Em duỗi cánh tay bé xíu nhét nó vào miệng Giang Thuật, sau đó nhìn nhìn Giang Thuật chằm chằm bằng đôi mắt to tròn lấp lánh ngập nước.

Giang Thuật cười khổ, xòe mười ngón tay ra trước mặt Giang Kha Kha.

“8+14, 8+14…” Giang Kha Kha đếm ngón tay Giang Thuật, “Hai ơi, ngón tay vẫn hông đủ, hay là Hai cởi cả giày ra đi!”

Giang Thuật: “…”

[HẾT CHƯƠNG 17]