Tôi Chỉ Muốn Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ (Phần 1)

Chương 47: Sao chú biết còn có tin tốt!



101 người loại 53 người.

Tỷ lệ loại hơn một nửa.

Chuyện này chưa từng xuất hiện ở các season trước.

Rất nhiều học viên vốn dĩ không thuộc danh sách loại.

Nhưng sau khi số người bị loại tăng lên.

Thì rất có thể họ sẽ phải ra về.

Nếu mấy vòng trước thím thể hiện không ra gì.

Thì cùng lắm chỉ không được lên hình mấy mà thôi.

Nhưng một khi đã bị loại.

Thì thím sẽ chẳng còn được lên hình miếng nào nữa.

Không được lên hình, không xuất hiện trước công chúng, khán giả không biết mặt thím, thì thím chẳng có tí khả năng hot nào.

Ngay lập tức.

Ở trong doanh trại, ngoài mấy tuyển thủ đỉnh chóp chắc kèo debut, hầu như ai cũng chìm trong trạng thái bất an.

Đương nhiên…

Còn có một người ngoại lệ.

Đó chính là Giang Thuật.

Sau khi biết tin này, Giang Thuật sung sướng như muốn bay lên trời.

Vòng thứ nhất đã loại hẳn 53 người.

Luật thi đấu này… mới tuyệt vời làm sao!

Vốn dĩ.

Giang Thuật tưởng vòng đầu chỉ loại 20-30 người thôi.

Như vậy, nhờ màn thể hiện trong tập công diễn 1, nhiều khả năng anh chàng chưa thể về nhà được.

Nhưng.

Bây giờ loại một hơi hẳn 53 người.

Hơn một nửa số người bị cho ra ze.

Thế là Giang Thuật lại cảm thấy, khả năng anh chàng bị loại bỗng lớn hơn rất nhiều!

Giang Thuật thầm tính nhẩm trong lòng.

Hiện tại.

“Ngôi Sao Tương Lai” đã chiếu tới tập 3.

Mà trong ba tập này, ngoài tập 2 kiểm tra ca khúc chủ đề là anh chàng còn khá khẩm một chút, được lên hình nhiều một tẹo ra, thì hai tập còn lại Giang Thuật đều mờ nhạt đến độ chẳng thấy bóng luôn.

Cộng tổng ba tập.

Có khi anh chàng chỉ lên hình được tầm hơn mười phút.

Giang Thuật đánh giá.

Bây giờ anh chàng cùng lắm chỉ ở hạng 60-70 gì đấy.

Với thứ hạng này, về cơ bản chắc chắn sẽ bị loại!

“Tình hình này chắc ổn đấy!” Giang Thuật nghĩ thầm như thế, chìm trong giấc mộng ngọt ngào.

Trong mơ.

Giang Thuật thấy cảnh một năm sau mình về làm rich kid, thừa kế gia tài trăm tỷ.



Ngày kế.

Giang Thuật đột nhiên được nhân viên thông báo là phải đi quay quảng cáo của nhà tài trợ.

Không chỉ mình Giang Thuật là được thông báo đi quay quảng cáo.

Ngoài anh chàng ra.

Còn có hơn mười học viên nữa.

Trong mười mấy học viên này, rất nhiều người là những thí sinh bị thiệt vì luật thi đấu của công diễn, và cả nhiều thí sinh mới lên đời nhờ nổi tiếng qua công diễn 1.

Giang Thuật thuộc về loại đầu.

Trương Tử Phàm thuộc về loại sau.

Giang Thuật hơi không thích trò quay quảng cáo này lắm.

Nhưng may thay.

Có rất nhiều người đi quay quảng cáo.

Giang Thuật cứ làm được chăng hay chớ thôi.

Tiện thể.

Còn được một chuyến ra ngoài hiếm có nhờ quay quảng cáo.

Nhẩm thử thời gian.

Giang Thuật đã không được thấy thế giới bên ngoài gần một tháng ròng.

Buổi chiều.

Đoàn người ngồi trên xe buýt, xuất phát tới địa điểm quay quảng cáo cũng ở Hải Thành.

Lần này.

Quảng cáo mà mọi người sẽ tham gia là của một nhãn hiệu trà sữa.

Tên nhãn hiệu trà sữa ấy là ‘Hương Thơm Thơm’.

Nội dung quay thì rất đơn giản.

Chính là mọi người đứng trước camera, giơ trà sữa, nói vài lời thoại quảng cáo là OK.

Phòng hóa trang.

Các chuyên viên trang điểm đang hóa trang cho hội Giang Thuật.

Người trang điểm cho Giang Thuật là một cô tuổi tầm 30-40.

Giang Thuật dựa vào mỹ nam kế, xởi lởi gọi chị, rốt cuộc cũng mượn được di động từ cô chuyên viên trang điểm này.

Không sai.

Mục đích quan trọng nhất trong lần quay quảng cáo này của Giang Thuật, chính là liên lạc với thế giới bên ngoài.

Anh chàng trốn trong WC.

Giang Thuật gọi thẳng cho anh quản lý Uông Hữu Vi.

Uông Hữu Vi bắt máy, “Alo, xin hỏi bên đấy là ai thế?”

Giang Thuật thì thào, “Anh Uông, em đây, Giang Thuật đây!”

Uông Hữu Vi hiển nhiên vô cùng sốc trước cuộc gọi của Giang Thuật, “Giang Thuật, đúng ra chú phải…”

Giang Thuật: “Anh Uông, hôm nay em ra ngoài quay quảng cáo, em lén gọi cho anh đấy.”

Uông Hữu Vi chợt hiểu ra, “Hóa ra là vậy!”

Thời gian gấp gáp, Giang Thuật không con cà con kê nữa mà hỏi luôn, “Anh Uông, tình hình của em bên bảng vote thế nào ạ?”

“A!” Nói đến chuyện này, Uông Hữu Vi thở dài thườn thượt ở đầu dây kia, “Giang Thuật ạ, tổ chương trình đúng là chẳng ra gì, tập 1 thì thôi, nhưng tập 2 rõ ràng chú giỏi như thế, còn trở thành người soạn nhạc của ca khúc chủ đề, vậy mà tổ chương trình chẳng cho chú lên hình được bao nhiêu.

“Nhất là hồi tập 3 ấy, tự dưng thiết kế luật thi như thế, ngáng chú ngã thẳng về lớp F. Chú không biết đâu, sau khi tập đấy lên sóng, thứ hạng của chú tuột luôn xuống hạng bảy mươi mấy đấy!”

Hạng bảy mươi mấy!

Giang Thuật nghe Uông Hữu Vi nói thế, gào lên một tiếng Nice rõ to trong lòng, “Tin tốt!”

Uông Hữu Vi: “Sao chú biết còn tin tốt nữa?”

Giang Thuật: “???”

Uông Hữu Vi quẳng giọng điệu ỉu xìu ban nãy đi, cười ha hả nói với Giang Thuật, “Đúng là sau công diễn 1 hạng của chú có giảm thật. Nhưng sau khi “Trò chơi bí mật của các chàng trai” lên sóng, chú đã thu hoạch được kha khá fan, hạng tăng lên nhiều rồi!”

Giang Thuật ngớ ra, “Anh Uông, anh chậm đã, “Trò chơi bí mật của các chàng trai” là cái gì ạ?”

“Hả?” Uông Hữu Vi ngạc nhiên, “Anh còn tưởng chú biết rồi, hóa ra chú chưa biết à. “Trò chơi bí mật của các chàng trai” là một gameshow phụ mà tổ chương trình “Ngôi Sao Tương Lai” sản xuất, chiếu những đoạn mấy chú chơi game với nhau đấy. Còn tên trò chơi thì hình như là… “Thử thách đừng làm”, đúng rồi, tên nó thế đấy!”

Thử – Thách – Đừng – Làm!

Nghe thấy bốn chữ này, Giang Thuật như bị sét đánh.

Trò chơi này.

Chẳng phải chính là trò họ chơi chung với nhau mỗi ngày trong ký túc xá đó sao!

Nhưng…

Sao tổ chương trình lại có video họ chơi được.

Chẳng lẽ.

Tổ chương trình gắn camera ẩn trong căn phòng kho ấy?

Thảo nào.

Thảo nào trước kia tổ chương trình bảo sẽ tới ký túc xá quay chương trình phụ “Nhật ký ký túc xá”, nhưng mãi mà chẳng thấy mặt mũi đâu.

Hoá ra chương trình đó đã bị gạch thẳng, đổi tên thành “Trò chơi bí mật của các chàng trai”.

Nhưng rõ ràng Giang Thuật nhớ như in là.

Về cơ bản hôm nào anh chàng cũng tham gia chơi.

Tham dự nhiều.

Tất nhiên có nghĩa là lên sóng cũng lắm.

Hơn nữa Giang Thuật biết rõ chỗ thú vị của trò chơi này, chắc chắn sẽ được nhiều khán giả yêu mến.

Ôm chút hi vọng mong manh.

Giang Thuật mở miệng hỏi, “Anh… Anh Uông, thế giờ em xếp hạng bao nhiêu?”

“Ha ha ha.” Tiếng cười sang sảng của Uông Hữu Vi vọng lại từ bên kia, “Hạng 46, yên tâm đi, với thứ hạng này, chú không thể bị loại trong vòng đầu được đâu!”

Hạng 46!

Im lặng, im lặng thật lâu.

Trong khoảnh khắc ấy.

Trái tim Giang Thuật chết lặng.

Anh chàng chỉ muốn mổ bụng chết tại trận.

Ôi hi vọng về nhà từ vòng đầu của tôi!

Mất hết cả rồi.

Hu hu hu ~~

Mất sạch sành sanh rồi!

Thấy đầu dây bên Giang Thuật lặng thinh, Uông Hữu Vi tưởng Giang Thuật không hài lòng với thứ hạng này, “Giang Thuật ạ, anh biết có lẽ hiện giờ chú chưa hài lòng với thứ hạng này, nhưng anh thấy cũng ok mà, anh thật sự rất tự hào về chú. Hơn nữa, đường còn dài, anh tin chắc chú sẽ chạm được tới vị trí debut! Cố lên!”

Giang Thuật: “…”

Anh Uông, anh đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa đi!

Cụp một cái, Giang Thuật dập máy với Uông Hữu Vi.

[HẾT CHƯƠNG 47]