Tôi Chỉ Muốn Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ (Phần 1)

Chương 5: Xé rách miệng vết thương



Bên cạnh máy quay.

Đạo diễn quay đầu liếc nhìn biên kịch chương trình đứng kế mình.

“Đoạn bản thảo này cậu viết cho Giang Thuật à?”

Biên kịch chương trình lắc đầu như trống bỏi, “Không phải em, không phải em ạ.”

Đoạn phát biểu rõ ràng đang bôi xấu chương trình của Giang Thuật.

Cho dù cho anh ta mượn 10 lá gan, anh ta cũng chẳng dám viết thế đâu!

Có điều, điều khiến anh ta hơi sững sờ là, sau khi nghe hết lời cà khịa của Giang Thuật, đạo diễn lại không tức giận.

Ngược lại, ông ta còn vuốt cằm, vô cùng hứng thú nhìn Giang Thuật đang đứng trên sân khấu, “Cậu thanh niên này, hơi bị thú vị đấy!”



Đoạn dạo đầu tự bôi tro lên mặt mình của Giang Thuật khiến không khí trong trường quay náo nhiệt hơn hẳn.

Khán giả ngồi trong thính phòng chờ mong Giang Thuật nói tiếp.

Trên sân khấu, Giang Thuật đỡ microphone, quét mắt về phía hàng ghế khách mời ở cách đó không xa.

Sáu vị khách mời và cả MC đều nhìn Giang Thuật chằm chằm ra chiều hứng thú lắm.

Tiếc thay…

Họ không biết rằng, chỉ trong chốt lát thôi, họ sẽ phải nghênh đón những viên pháo cực kỳ sắc bén của anh chàng.

Sau khi âm thầm xin lỗi trong lòng, Giang Thuật bắt đầu màn biểu diễn của mình.

Giang Thuật nhắm thẳng nòng pháo vào vị đạo diễn tên là Tất Kỳ Phong.

“Đạo diễn Tất, ai trong chúng ta cũng biết rồi, là một vị đạo diễn, đồng thời cũng là khách quen trên các bảng xếp hạng online về phim điện ảnh bằng tiếng Hoa. À, khi tôi nói bảng xếp hạng thì ý tôi là bảng đếm ngược ấy. Trong các bộ phim chiếu rạp bằng tiếng Hoa, chỉ có 10 bộ là bị chấm điểm dưới 3.3, một mình đạo diễn Tất chiếm hẳn 3 bộ, các vị nói xem đã đủ trâu bò chưa!”

Tất Kỳ Phong là một đạo diễn.

Nhưng lại là một đạo diễn chuyên quay phim rác có tiếng trong ngành.

Nhưng người trong nghề rất hiếm khi lấy vụ này ra để đùa Tất Kỳ Phong.

Lúc nghe Giang Thuật đứng trên sân khấu xổ toẹt chuyện này ra, Tất Kỳ Phong há hốc miệng, chìm trong trạng thái ngây dại.

“Hồi xưa, đạo diễn Tất cho ra mắt một bộ phim chiếu rạp, tên là “Nghệ sĩ theo đuổi giấc mơ”. Quào, vừa ra rạp một phát, chỉ thiếu điều im như nước lặng thôi. Thậm chí có không ít người mua riêng vé chạy ra rạp, chỉ để coi thử rốt cuộc phim này nát đến mức nào. Dù gì năm nào chả có phim ra rạp, nhưng quả phim siêu nát như “Nghệ sĩ theo đuổi giấc mơ” thì hiếm có khó tìm lắm!”

“Ha ha ha!” Khán giả bật cười ha hả.

Đạo diễn Tất Kỳ Phong ngồi ở hàng ghế khách mời mặt tái xanh tái trắng, nhìn Giang Thuật lom lom bằng ánh mắt như giết người tới nơi.

“Trước khi đến đây, tôi có dạo qua bình luận dưới phim “Nghệ sĩ theo đuổi giấc mơ”, phát hiện một cư dân mạng bảo, ‘“Nghệ sĩ theo đuổi giấc mơ” là bộ phim chiếu rạp tồi tệ nhất mà tôi từng xem’. Nay đứng đây, tôi muốn nói với cư dân mạng đó rằng, suy nghĩ của bạn đúng là ngây thơ quá. Bạn còn chưa xem được những bộ phim tệ lậu hơn, đấy là do bạn chưa ra rạp xem bộ phim tiếp theo mà đạo diễn Tất quay đó!

“Tôi cảm thấy, cứ theo xu thế này, những bộ phim điện ảnh sắp tới của đạo diễn Tất, hoàn toàn có thể làm thay đổi kỷ lục cho điểm thấp nhất của nền điện ảnh tiếng Hoa. Các cư dân mạng chưa có cơ hội ra rạp theo dõi “Nghệ sĩ theo đuổi giấc mơ” để tìm hiểu “Rốt cuộc phim chiếu rạp có thể nát đến mức nào” thì đừng cảm thấy đáng tiếc, các bạn có thể đợi phim sau của đạo diễn Tất mà. Nhớ kỹ nhé, từ giờ phút này trở đi, chúng ta đều là những người nợ đạo diễn Tất một tấm vé ngoài rạp!”

Bắn xong khẩu pháo nhằm về hướng Tất Kỳ Phong.

Toàn bộ dân tình trong thính phòng đã cười như nắc nẻ.

Mắt khán giả lia liên tục giữa Tất Kỳ Phong mặt khó đăm đăm và Giang Thuật thư thái nhẹ nhàng.

“Ha ha, hiếm có khi được thấy đạo diễn Tất bị khịa tới mức này!”

“Đây mới là kiểu cà khịa trong tưởng tượng của mị chứ! Mấy câu nhẹ hều phía trước đúng là nhạt toẹt!”

“Cậu minh tinh này phát biểu xong, chắc là đắc tội đạo diễn Tất hẳn rồi đấy nhỉ.”

“Chả thế thì sao! Nhìn cái mặt sầm sì của đạo diễn Tất là biết rồi ấy.”

Tại hàng ghế khách mời.

Bị Giang Thuật xả cho một tràng, Tất Kỳ Phong chỉ cảm thấy máu nóng dâng trào, đầu óc u lên, tức điên tức rồ tới nỗi hơi choáng váng.

“Đạo diễn Tất, xin bớt giận, xin bớt giận.” Tô Nam ngồi cạnh thấy thế thì vội vàng vỗ lưng cho Tất Kỳ Phong.

“Anh không tức, anh không tức, trò cà khịa thôi mà. Nếu đã lên chương trình này, thì anh phải chuẩn bị tâm lý từ trước rồi.” Tất Kỳ Phong gượng cười với sắc mặt khó coi.

Có điều, nghe giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của ông ta là có thể biết câu này trái lương tâm cỡ nào.

“Giang Thuật, thằng ranh, tao ghim mày rồi đấy!” Tất Kỳ Phong nói thầm trong dạ.

Tất Kỳ Phong là một người rất để tâm đến thể diện.

Vì bị Giang Thuật chọc thẳng vào nỗi đau trước mặt khán giả ngay trong chương trình, nên Tất Kỳ Phong đã ghim chặt tên Giang Thuật lên sổ con.

“Lại bàn một chút về khách mời ở bên cạnh đạo diễn Tất, Tô Nam nào.” Giang Thuật nở nụ cười phúc hậu và vô hại, nhẹ nhàng đưa mắt về phía một khách mời khác.

Tô Nam đột nhiên bị Giang Thuật điểm danh chợt thấy hoa cúc thít vào.

(Hoa cúc: từ lóng của Tàu, chỉ lỗ hậu)

Thảm trạng mình đầy thương tích vì bị Giang Thuật cà khịa của Tất Kỳ Phong còn rõ ràng ngay trước mắt.

Cõi lòng Tô Nam có dự cảm vô cùng bất an.

“Tô Nam có quan hệ khá thân tình với đạo diễn Tất, thân tình tới mức độ nào, thì mấy bộ phim rác của đạo diễn Tất, về cơ bản đều cho Tô Nam đóng chính.”

Tô Nam là nam diễn viên riêng của Tất Kỳ Phong, đây là việc mà rất nhiều người đều biết.

“… Mấy năm gần đây, Tô Nam tham gia rất nhiều bộ phim chiếu rạp, cũng phải chịu khá nhiều lời bình luận ác ý. Trong đó, có không ít cư dân mạng lên án diễn xuất của Tô Nam, kêu Tô Nam phải nâng cao kỹ thuật diễn. Ở đây, tôi phải đính chính lại cho Tô Nam. Việc diễn dở không thể đổ cho Tô Nam được. Muốn trách, thì phải trách diễn viên đóng thế của Tô Nam. Diễn viên đóng thế người ta kiêm hết, có liên quan gì tới Tô Nam đâu!”

Bốp bốp bốp ~~!

Khi Giang Thuật xổ ra câu cuối, khán giả trong trường quay lập tức vỗ tay nhiệt liệt.

Mặt Tô Nam thì rõ là đau trứng.

Lạm dụng diễn viên đóng thế có thể coi là một vết nhơ của anh ta.

Hồi đấy là lúc đang quay một bộ phim truyền hình, vì lịch trình khi đó của anh ta kín mít, nên phần lớn cảnh quay đều do diễn viên đóng thế gánh, nhiều lúc quay tới chỗ anh ta thì chỉ toàn là bóng lưng hoặc góc nghiêng, hơn nữa phần hậu kỳ còn cắt cảnh và photoshop rất nặng, nên hình ảnh cuối cùng lên sóng thực sự xấu muốn đui con mắt.

Vì tai nạn ấy mà Tô Nam chìm trong bão táp phong ba dư luận một thời gian, mất rất nhiều công sức PR mới qua chuyện được.

Tô Nam không ngờ.

Vết thương của anh ta còn chưa khép miệng, Giang Thuật đã rải thẳng muối lên chỗ ấy.

Đúng là xé rách vết thương xưa.

Độc ác quá thể!

Đây chỉ là một chương trình cà khịa nhẹ nhàng thôi, có nhất thiết phải nghiêm túc thế không!

Tuy rằng Tô Nam cũng khá độ lượng đấy, nhưng vẫn âm thầm ghim thù Giang Thuật.



Dưới sân khấu.

Đạo diễn nhìn biên kịch chương trình đứng cạnh mình chằm chằm cỡ đâu mười mấy giây, mở miệng với vẻ hơi cạn lời, “Bản thảo này, là do cậu viết à?”

“Không không không, không phải em ạ.” Biên kịch chương trình lại vội vàng phủ nhận lần nữa, “Kịch bản em đưa cho Giang Thuật hoàn toàn không phải như thế!”

“Vậy thì đây là…” Đạo diễn chỉ về phía Giang Thuật đang phát thanh oang oang trên sân khấu.

“Chắc là, ứng biến tại chỗ ạ.” Biên kịch chương trình do dự một thoáng, e dè cất giọng, “Lúc giao lưu với Giang Thuật, em có bảo cậu ta có thể ứng biến một phần trong lúc ghi hình.”

Ứng biến tại chỗ…

Đạo diễn giật nhẹ khóe miệng, “…”

[HẾT CHƯƠNG 5]