Tôi Chỉ Muốn Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ (Phần 1)

Chương 7: Tư liệu học tập



Thật ra.

Kế hoạch của Giang Thuật rất đơn giản.

Trong lúc quay chương trình, Giang Thuật sử dụng những lời lẽ sắc bén, cách cà khịa nặng ký để giũ hết vết nhơ của các khách mời ra, phơi bày chúng trần trụi trước mắt khán giả.

Như vậy, Giang Thuật coi như đã đắc tội đủ dàn khách mời.

Hầu hết những người ấy sẽ nghĩ đến chuyện trả thù vụ bôi nhọ này.

Cho dù mấy khách mời có nhịn nhục dằn cơn tức lại.

Nhưng đợi đến về sau.

Tới lúc chương trình phát sóng.

Đám fan trung thành của các khách mời chắc chắn sẽ không nhịn được.

Họ sẽ chạy tới bóc phốt Giang Thuật là cái chắc.

Mà điều Giang Thuật muốn chính là thế đấy.

Lợi dụng lời lẽ của anti fan để phá hủy hoàn toàn thiện cảm với người qua đường của chính mình.

Đồng thời.

Một số khách mời sẽ lời ra tiếng vào chê Giang Thuật thậm tệ trong ngành.

Khi đó, có lẽ Giang Thuật sẽ không nhận được bất kỳ đầu việc nào nữa.

Như vậy.

Giang Thuật sẽ ngã dúi dụi, đứt hẳn con đường làm sao.

Đợi đến lần về nhà cuối tháng sau.

Giang Thuật lại giãi bày tình cảnh của mình với ông bô Giang Trí Viễn, sau đấy ngoan ngoãn thật thà nhận lỗi, chủ động nhận thua.

Làm thế, vừa không đột ngột quá, lại có thể quay về thân phận rich kid, chờ thừa kế tài sản trăm tỷ một cách rất đỗi tự nhiên.

Đúng là pơ phệch!

Cuộc sống con nhà giàu không làm mà cũng có ăn ơi, anh tới đây!



Chạng vạng.

Trong phòng trọ.

Giang Thuật nằm lăn qua lộn lại ngủ không yên giấc trên giường.

“Vã quá hay gì nhỉ!”

Giang Thuật lẩm bẩm, chạy vào phòng vệ sinh tắm nước lạnh thật mau.

Nhưng hiệu quả không rõ ràng, Giang Thuật vẫn khó lòng đi vào giấc ngủ.

Bỗng nhiên.

Giang Thuật nghĩ ra một chuyện, nhỏm phắt dậy từ giường, bật con laptop giá rẻ lên.

“Chắc phải có chứ.”

Giang Thuật xoa xoa tay, click vào icon “My Computer”.

My computer —— Ổ E —— Tư liệu học tập.

Nhìn folder tên ‘Tư liệu học tập’ nằm trong ổ E, hai mắt Giang Thuật lập tức sáng ngời.

Quả nhiên!

Cái trò trữ tư liệu học tập này, thằng nào bình thường cũng đều làm cả, thế giới nào cũng thông dụng thôi!

Sẵn nhắc chuyện.

Đây mới là lần đầu mình xem phim ý ý của thế giới này!

Ôm tâm thái học tập, Giang Thuật mở folder tên ‘Tư liệu học tập’ trên máy tính của chủ cũ thân thể này ra.

Giao diện lập tức nhảy ra một loạt video dày đặc.

“Không ngờ cha này tích hàng phong phú thế!”

Nghĩ vậy, Giang Thuật nhìn đống tiêu đề video.

‘Chương trình học thanh nhạc: Nhận thức và ứng dụng âm rung, giọng giả thanh’

‘Chương trình học thanh nhạc: mối quan hệ giữa lấy hơi và nhả chữ’

‘Chương trình học diễn xuất: Cách biểu đạt và thực hành biểu diễn vui buồn giận dữ’



‘Chương trình học diễn xuất: Khoá huấn luyện diễn xuất không có đối tượng vật thể’

Giang Thuật: “???”

Ơ kìa…

Giang Thuật cau mày, phát hiện chuyện này không đơn giản.

Vì thế.

Giang Thuật bật bừa một video lên.

Mấy chục giây sau.

Giang Thuật dập laptop lại đánh bốp.

Lụ má, đống này là tư liệu học tập thật à!

Giang Thuật gần như sắp vuột mồm chửi ducondime.

Cái folder ấy không chứa mấy thước phim như Giang Thuật nghĩ, mà tất cả đều là chương trình học thanh nhạc, diễn xuất đứng đắn.

Làm Giang Thuật vui hụt mất một lúc.

Trải qua chuyện vừa rồi, Giang Thuật lập tức hết hứng quay tay.

Nằm đếm sao trên giường một lát, Giang Thuật nặng nề thiếp đi.



Ngày kế.

Giang Thuật ngồi trên sofa, nhìn số dư tài khoản trên di động, bắt đầu ngẫm ngợi đời mình.

Số dư tài khoản ngân hàng: 101.44.

Chút tiền ấy chắc chắn không trụ nổi tới lúc anh chàng về nhà vào cuối tháng.

Ban đầu.

Giang Thuật tham gia quay “Hội cà khịa của các sao” để nhận ít tiền lên sân khấu.

Ngặt nỗi…

Địa vị của Giang Thuật thật sự quá thấp.

Cho nên phí lên sân khấu của Giang Thuật chỉ có hơn 2000 tệ, đúng là rẻ rúng của rẻ rúng.

Hơn nữa còn phải nộp một phần lên công ty và chia một ít cho anh quản lý Uông Hữu Vi, số tiền thực tế tới tay Giang Thuật chỉ còn hơn 1000 tệ.

Hơn ngàn tệ, cộng kèm hơn 100 tệ ban đầu trong thẻ ngân hàng, Giang Thuật trụ tới cuối tháng là không thành vấn đề.

Phải tội sáng nay.

Thím chủ nhà qua thu tiền thuê nhà đợt này.

Số dư của Giang Thuật rớt thẳng xuống chỉ còn hơn trăm đồng.

Nhìn mấy con số thảm thương trong thẻ ngân hàng, Giang Thuật chợt cảm thấy thôi thúc muốn khóc.

Mình là rich kid, rich kid cơ mà!

Sao sống kiểu gì mà giờ chỉ có hơn trăm tệ trong túi thế này!

Giang Thuật cảm thấy mình nên tìm cách kiếm tiền.

Kẻo không chưa về được đến nhà, mình đã chết đói mất.

Nhưng phải kiếm tiền thế nào đây!

Viết truyện à?

Ở thế giới ban đầu của Giang Thuật, thật ra có khá nhiều thể loại văn học mạng hot hit mà thế giới bên này còn chưa xuất hiện.

Nếu Giang Thuật trích dẫn chúng về, là có thể ăn một tháng ăn mấy chục nghìn tệ nhẹ nhàng ngay.

Nhưng chẳng mấy chốc.

Ý tưởng này đã bị Giang Thuật phủ quyết.

Nguyên nhân không phải tại anh chàng.

Mà là vì tiền về chậm quá!

Truyện trên mạng hở tí là phải viết free 1-2 tháng, Giang Thuật thật tình không thể chờ nổi.

Không viết văn được.

Như vậy, để kiếm tiền nhanh, ngoài mấy cách bị ghi trong luật hình sự, thì chỉ còn một con đường cho Giang Thuật.

Bán bài hát!

Đúng vậy, là bán, chứ không phải hát!

Hiện giờ Giang Thuật vẫn còn nhớ được nhiều ca khúc, đều là những bài khá nổi tiếng ở kiếp trước.

Trừ phi đầu óc bị chập mạch, thì còn lâu anh chàng mới đi hát mấy bài chắc chắn sẽ hot như thế.

Điều mà Giang Thuật muốn là flop dài trong showbiz, được an tâm về nhà thừa kế gia sản.

Chứ không phải làm nên tên tuổi trong giới giải trí ở thế giới này nhờ những ca khúc nổi tiếng từ kiếp trước.

Đời siêu sao làm sao sướng bằng đời rich kid.

Cho nên.

Hát là hát thế nào, có đánh chết cũng chẳng hát đâu, đành phải dựa vào bán nhạc để kiếm tiền sống qua ngày vậy.

Bởi vì chắc mẩm mình sẽ không hát, nên Giang Thuật chẳng hề đau lòng tẹo nào.

Về phần hướng đi…

Giang Thuật không quen biết ca sĩ nổi tiếng nào, nên không thể bán dấm dúi được.

Nhưng đường bán chính thống thì có tồn tại.

Ở thế giới này, có một trang web chính thống để giao dịch nhạc và lời do Hiệp hội Thanh nhạc Hoa Quốc lập ra.

Trên trang web này, bạn có thể tiến hành giao dịch và mua bán nhạc đệm cũng như lời bài hát.

Có hai cách mua bán là định giá và đấu giá.

Một loại là do người bán quy định giá cả trực tiếp.

Loại còn lại thì theo phương thức đấu giá. Trong một thời gian quy định, bên mua nào ra giá cao hơn, tác phẩm sẽ thuộc về người ấy.

Trang web này là một nơi thượng vàng hạ cám.

Tác phẩm ưu tú có.

Nhưng mấy tác phẩm thật giả lẫn lộn cũng nhiều.

Bởi vì các ca sĩ hạng 1 có tên có tuổi đều đặt bài trực tiếp từ những nhà sản xuất âm nhạc đỉnh cao, nên những người lựa chọn đào bới ca khúc trên web này hầu như đều là mấy ca sĩ không nổi lắm, giá bình thường cũng chẳng cao.

Với Giang Thuật mà nói, giá giao dịch không cao cũng không mấy quan trọng.

Anh chàng chỉ cần vài ngàn tệ để trụ tới cuối tháng là được.

Một đằng Giang Thuật nghĩ thế, một nẻo lấy một quyển vở chép nhạc phòng trọ ra.

Sắp xếp lại ký ức trong đầu xong.

Giang Thuật đặt bút viết liền.

Nửa giờ sau.

Giang Thuật nhìn quyển vở chép nhạc đã viết kín, thấy hơi đau trứng.

Rõ ràng viết mấy bài để bán là được, sao phải viết cả quyển dày cui thế này.

Dù sao về sau anh chàng cũng chẳng xài đến nữa, làm vậy chẳng phải là ăn no rỗi việc sao!

[HẾT CHƯƠNG 7]