Tôi Chỉ Muốn Thừa Kế Tài Sản Trăm Tỷ (Phần 1)

Chương 8: Lư XX



Đau trứng một lát xong.

Giang Thuật mở trang web tên là “Trang nhạc và lời Hoa Quốc” kia ra, đăng ký một tài khoản.

Tài khoản nhất định không thể dùng tên thật của Giang Thuật được.

Cái Giang Thuật muốn là tiền, chứ không phải danh tiếng.

Vì thế, sau khi suy tư một lúc, Giang Thuật đăng ký một tài khoản tên là ‘Lư XX’ trên trang web này.

Tài khoản đăng ký thành công.

Thế giới này không có anh streamer đã qua đời kia, nên ID này cũng không bị ai chiếm trước.

(Lư XX: Lư Mỗ Nhân, là một streamer game ở bên TQ, chuyên mấy trò PUBG, LOL)

Tiếp theo là chọn bài hát.

Mấy chục ca khúc mà Giang Thuật chép lại trên quyển vở này đều là hàng tuyển, thuộc kiểu chỉ cần được hát bởi người có chất giọng trên tiêu chuẩn là chắc chắn sẽ hot.

Dù tung ra bất kỳ bài hát nào trong đấy, có lẽ sẽ đều khiến không ít người trong nghề chú ý.

Bởi vậy.

Để tránh gây xôn xao quá lớn.

Giang Thuật quyết định tách lời và nhạc ra để bán riêng.

Một bài hát, hoặc chỉ bán lời, hoặc chỉ bán nhạc.

Sau khi sàng lọc quyển vở chép nhạc một lượt, Giang Thuật chọn lời một bài này và nhạc của một bài khác.

Trước khi treo lên bán trên web, đầu tiên Giang Thuật đăng kí bản quyền nhạc và lời cho hai bài hát này trước đã.

Hơn 100 tệ còn dư trong thẻ ngân hàng lập tức về mo.

Giang Thuật quằn quại một lát, up nhạc và lời lên web.

Để bán 2 bản nhạc và lời này, Giang Thuật lựa chọn cách thức đấu giá cạnh tranh.

Thời hạn quy định là một ngày.

Điều ấy có nghĩa là, trong vòng một ngày, ai ra giá cao nhất thì hàng về tay người đó.

Về phần tại sao lại là một ngày.

Thì đấy là vì chỗ thức ăn còn dư trong nhà Giang Thuật, chỉ đủ trụ nổi một ngày nữa thôi.

Sau khi treo giá sàn lên, Giang Thuật bèn khép máy tính lại, ngồi chờ ngày mai lấy tiền.



Hôm sau.

Thời hạn một ngày đã trôi qua.

2 bản lời và nhạc hôm qua Giang Thuật treo lên đều đã được bán sạch.

Cuối cùng.

Bản lời bài hát được bán đi với giá 8000 tệ.

Bản nhạc đệm thì trao tay với giá 12000 tệ.

Tổng cộng, Giang Thuật nhận về 20 nghìn tệ.

Sướng đê mê, sướng đê mê luôn.

Không ngờ chỉ mới một ngày trôi qua mà anh chàng đã thăng chức từ người vô sản thành dân vạn phú.

20 nghìn tệ, trụ được thêm 10 ngày nữa, vậy là đủ rồi!

Sau khi tiền về, Giang Thuật rửa mặt chải đầu, thay bộ đồ khác, quyết định đi dạo trung tâm thương mại.

Gần chung cư mà Giang Thuật ở trọ có một trung tâm thương mại khá là sầm uất.

Đi vào một cửa hàng quần áo nam, theo lời gợi ý của nhân viên bán hàng, Giang Thuật chọn mua hai bộ đồ trông cũng ra dáng con người.

Quần áo trang sức phụ kiện xa xỉ Giang Thuật mặc lúc bỏ nhà đi trốn hai năm trước đã bị bán tống bán tháo từ lâu.

Về sau quả thực túng quẫn quá, nên quần áo tậu về hầu hết đều là loại sale kịch sàn chỉ mấy chục mấy trăm tệ, cực kỳ nhàu nhĩ.

Mấy bữa nữa về nhà rồi, chẳng nhẽ lại không nỡ ăn mặc tử tế tí sao.

Vì thế Giang Thuật cắn răng, tiêu hơn 10 nghìn tệ, sắm một bộ đồ mặc bình thường và một bộ trang trọng để diện.

Tậu quần áo xong, Giang Thuật đi thẳng xuống siêu thị ở tầng hầm 1, mua vật dụng hằng ngày chất đầy một xe hàng.

Từ khi thịt lợn tăng giá, phải tầm nửa năm nay Giang Thuật không được ăn thịt lợn.

Giờ có tiền rồi.

Giang Thuật muốn ăn cho thỏa.

Thịt kho tàu này, thịt rang cháy cạnh này, lợn luộc thái lát này, ăn đủ combo luôn.

Có điều, đến lúc thở hổn hển khiêng nửa con lợn về đến nhà, Giang Thuật mới đột nhiên ý thức được một vấn đề.

Mình có biết nấu ăn đíu đâu!

Thôi, đành gọi ship về vậy!



Sau một ngày đi dạo.

20 nghìn tệ đã bị Giang Thuật bòn chỉ còn mấy nghìn.

Tiêu nhiều như thế, nhưng thật tình Giang Thuật chẳng thấy đau lòng tẹo nào.

Dù sao mấy hôm nữa anh chàng sẽ quay về làm con nhà giàu thôi.

Đến lúc đấy, thẻ ngân hàng ban đầu sẽ được mở khóa, chẳng phải anh chàng lại được tiêu pha thỏa thích rồi sao.

Giang Thuật bắt đầu nhớ lại.

Trước khi anh chàng bỏ nhà đi trốn, thẻ ngân hàng còn dư mấy triệu tệ để tiêu vặt.

“Thời gian trôi mau lên đi, mình nôn về nhà lắm rồi!” Giang Thuật gối hai tay sau đầu, nằm trên chiếc giường đơn nhỏ xíu, than nhẹ một câu.

Mấy ngày kế tiếp.

Giang Thuật cứ nằm lì ăn không ngồi rồi trong phòng trọ suốt.

Chán quá thì chuyển qua chơi game, xem phim xem show của thế giới này coi sao.

Điều đáng nhắc đến là.

Kiểu game MOBA hiện tại còn chưa ra đời trong thế giới này.

Nên Giang Thuật không thể hưởng thụ niềm vui được đắm mình trong khe núi PVP.

(Game MOBA: Game MOBA là thể loại game đấu trường trực tuyến nhiều người chơi (tên tiếng Anh: Multiplayer online battle arena hay viết tắt MOBA). Mục tiêu chính của trò chơi là phá hủy nhà chính của đối phương và giành chiến thắng. Các vị tướng được sử dụng trong trò chơi được thiết kế có các kỹ năng và lối chơi khác nhau, giúp tính chiến thuật của thể loại MOBA được đặt lên hàng đầu. Game dạng MOBA nổi nhất ở Tàu là League of Legends và Kings of Glory.

Khe núi PvP: map cho các người chơi đấu với nhau của game Kings of Glory.)

Được cái.

Không có MOBA, nhưng kiểu game FPS ở thế giới này lại khá phát triển.

(FPS: Game FPS có tên đầy đủ là game First Person Shooter, được hiểu là game bắn súng góc nhìn thứ nhất.

Ví dụ như trò “Xạ thủ tinh anh” đang rất hot bây giờ.

Giang Thuật cũng lên chơi một lúc.

Sau đó đột ngột chuyển từ game bắn súng Battle Royale thành giả lập nhảy dù.

Cảm giác trải nghiệm game bằng 0, Giang Thuật bèn chuyển qua cày phim.

Bối cảnh văn hóa của thế giới này khá tương đồng với thế giới trước kia của Giang Thuật, nên không có khác biệt gì quá lớn về mấy thứ như thế giới quan hay giá trị quan.

Vậy nên lúc xem những tác phẩm điện ảnh của thế giới này, Giang Thuật cũng chẳng cảm thấy kỳ cục ở chỗ nào hết.

Sau mấy hôm.

Giang Thuật đã xem hết mười mấy bộ phim trong top 100 phim rating cao nhất trên web cho điểm Hualian.

Ờmmm…

Nên nói sao nhỉ.

Xuất sắc thì cũng xuất sắc thật.

Nhưng Giang Thuật cứ cảm thấy còn thiếu tí chất.

Nếu phải nói cụ thể thêm chút nữa.

Bộ phim được chấm điểm hàng đầu “Cuộc đời bay lượn” ở thế giới này, nếu đặt ở kiếp trước, e là còn chẳng chen chân nổi vào top 10.

Như vậy.

Giang Thuật có thể đưa ra một kết luận đơn giản.

Trong lĩnh vực vui chơi giải trí, thế giới này kém hẳn một bậc so với thế giới trước kia của anh chàng.

Nhưng chênh lệch này cũng không rõ ràng lắm.

Vậy nên Giang Thuật vượt thời không khá lâu thì mới nhận ra được.

“Nếu mình cứ bình tâm làm minh tinh, chuyển hết các tác phẩm kinh điển từ kiếp trước sang kiếp này, nhất định sẽ trở thành thánh chúa trong showbiz của thế giới này rồi. Tiếc thay, mình chẳng thèm nhá!”

Vẫn là câu nói đấy, đời minh tinh làm sao sướng bằng đời rich kid!

Giới vui chơi giải trí ở thế giới này phát triển đến mức độ nào, liên quan gì đến Giang Thuật này đâu!



Bên này.

Trong lúc Giang Thuật ru rú ở nhà cày phim chơi game, tổ chương trình “Hội cà khịa của các sao” đang tiến hành một buổi tranh luận.

Nội dung tranh luận là có nên cắt bỏ phần cà khịa của Giang Thuật hay không.

“Đạo diễn Tôn, tôi cho rằng tốt nhất chúng ta vẫn nên xóa bỏ cảnh của Giang Thuật đi.” Người đang lên tiếng là phó đạo diễn của tổ chương trình.

Màn cà khịa của Giang Thuật quả thực đắc tội người ta quá.

Sắc bén gần như chỉ thẳng vào mũi mấy khách mời kia mà chửi.

Nếu chiếu cảnh của Giang Thuật.

Fandom của các khách mời khác nhất định sẽ nổi sùng.

Tuy biết fandom chủ yếu chĩa mũi dùi vào Giang Thuật, nhưng lỡ tổ chương trình bọn họ bị đánh hôi thì biết làm sao!

Thế chẳng hóa oan uổng rách việc à!

Trước kiến nghị của phó đạo diễn, đạo diễn Tôn của “Hội cà khịa của các sao” chỉ cười khẽ, “Không cần.”

“Hả?” Phó đạo diễn sửng sốt.

“Lúc đấy không chỉ có khách mời tham dự vào quá trình ghi hình, mà còn có mấy trăm khán giả, không giấu tin được đâu. Hơn nữa, cắt cảnh của Giang Thuật rồi, thời lượng chương trình sẽ không đủ. Đương nhiên, ý cuối cùng là, tôi muốn thử nước bằng tập này.” Đạo diễn Tôn nhìn phó đạo diễn bên cạnh mình.

“Tình hình hiện tại của chương trình ta thế nào, anh cũng biết rồi đấy. Nếu không tìm kiếm sự đột phá, ắt hẳn sẽ trượt dài. Kiểu cà khịa cực kỳ sắc bén của Giang Thuật có lẽ sẽ là một bước đột phá.”

Nhìn đoạn clip cà khịa của Giang Thuật đang đang phát trên màn hình máy tính trước mặt mình, đôi mắt đạo diễn Tôn sáng lên đầy vẻ suy tư.

[HẾT CHƯƠNG 8]