Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 37: Địa lôi



Từ Phóng Tình hệt như quỷ hút máu vô nhân tính bóc lột nhân viên. Tiêu Ái Nguyệt sững sờ bưng cái ly không trở lại chỗ ngồi, Tiểu Thu đồng tình nhìn sang cô, "Tiểu Nguyệt, cô vẫn ổn đó chứ?"

Mã Thượng Tài ném một bao kẹo cao su qua cho Tiểu Thu, "Chị Tiêu, có phải chị đã làm sai chuyện gì không? Tôi biết tổng giám đốc Từ nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy chị ấy nổi cáu như thế."

Tiêu Ái Nguyệt hoàn hồn nghĩ, "Không có."

Tiểu Thu xé gói kẹo cao su đưa cho Tiêu Ái Nguyệt, "Cô suy nghĩ lại coi, mặc dù tính tình của quản lý Từ không tốt nhưng cô ấy không phải người tùy tiện nổi nóng đâu."

Tiêu Ái Nguyệt rất khẳng định, "Không có, tôi không có đắc tội với chị ấy, hôm nay tôi..." Chờ chút, hôm nay? Chẳng phải hôm nay cô đã trồng hoa si đối với Từ Phóng Tình rồi đó sao? Đúng rồi, Từ Phóng Tình là gái thẳng, đã vậy lại còn bị một lesbian có ý đồ xấu xa đeo bám như thế, chị ấy nhất định sẽ không vui, chẳng lẽ là vụ này? Hay không phải? Mà chắc là nguyên nhân này rồi, thì ra là thế. Tiêu Ái Nguyệt tìm được nguyên nhân, tâm tình càng phiền muộn hơn so với lúc bị mắng, "Haiz..."

Tiểu Thu quan sát nét mặt của cô rồi mở miệng an ủi, "Không sao đâu, đợi lát nữa quản lý Từ sẽ bình thường lại mà."

Từ Phóng Tình chưa hề ra khỏi phòng trong suốt cả buổi chiều. Tiêu Ái Nguyệt thấy đối phương kéo rèm xuống cũng không rõ đã nguôi giận chưa, cô tăng ca đến gần mười giờ đêm mới đi qua gõ cửa lãnh đạo, "Quản lý Từ, tôi có thể tan ca được chưa?"

Từ Phóng Tình không ngẩng đầu lên đáp, "Ừ."

"Dạ, vậy tôi về trước nha, tạm biệt quản lý Từ."

"Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình ngẩng đầu, gương mặt vốn không thay đổi đột nhiên lại xuất hiện nghi ngờ, "Dạo này cô đang yêu đương sao?"

Tiêu Ái Nguyệt mờ mịt, "Không có."

Từ Phóng Tình tựa lưng trên ghế làm việc, cô cởi bỏ áo khoác để lộ ra sơ mi màu lam trông vô cùng chất lượng, dù áo đã mở bung hai nút nhưng Tiêu Ái Nguyệt vẫn không thể nhìn thấy cô mặc gì bên trong, "Tiêu Ái Nguyệt, cô qua đây."

Tiêu Ái Nguyệt nghĩ người kia lại muốn chửi mình nên có chút do dự, "Chị vừa nói tôi có thể tan việc rồi mà."

Từ Phóng Tình bất động nhìn cô, "Khép cửa lại rồi tới đây."

Đây là giết người diệt khẩu đó! Tiêu Ái Nguyệt nhìn ra ngoài cửa mong có ai thương tình giúp cô rời khỏi chốn thị phi này, cơ mà Tiểu Thu đã tan việc, lại không thể trông cậy vào Mã Thượng Tài. Tiêu Ái Nguyệt nhận mệnh đóng cửa lại, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Từ Phóng Tình. Cô cảm nhận được hơi lạnh lan toả từ bàn chân vào sâu trong tim rồi khẽ run một cái, "Quản lý Từ, chị còn việc gì muốn phân phó sao?"

Từ Phóng Tình nhẹ nhàng quét mắt qua người Tiêu Ái Nguyệt lần nữa khiến cô càng ngày càng lạnh. Cô cảm nhận được ánh mắt của đối phương sâu không thấy đáy, tựa hồ có thể hút cả người cô vào trong đó. Từ Phóng Tình tựa như có ma lực nhìn thấu lòng người làm Tiêu Ái Nguyệt có chút sợ hãi, "Quản lý Từ, tôi hơi lạnh."

"Bởi vì cô đang đứng ngay bên dưới máy điều hoà." Từ Phóng Tình chậm rãi mở miệng, "Tiêu Ái Nguyệt, cô là kẻ ngu sao? Lạnh thì đứng sang chỗ khác đi."

Thời tiết như vậy mà còn mở điều hòa mới chính là kẻ ngu! Tiêu Ái Nguyệt run rẩy dời trận địa, cô lui về phía sau mấy bước, vừa ngẩng đầu quả nhiên trông thấy máy điều hoà ở phía trên, "Quản lý Từ, chị không lạnh sao? Hic, lạnh quá."

"Tiêu Ái Nguyệt." Ánh mắt của Từ Phóng Tình hơi nặng nề, cô hơi bối rối nhíu chặt đôi mày xinh đẹp, "Cô có thể tan việc."

Đây là ý gì? Chị bị bệnh đúng không quản lý Từ? Tiêu Ái Nguyệt cực kỳ im lặng, "Quản lý Từ, chị gọi tôi vào văn phòng là muốn đông lạnh tôi một chút sao?"

"Không được sao?" Qua mấy giây, ánh mắt Từ Phóng Tình đã khôi phục được sự tỉnh táo, cô dừng lại một lúc rồi hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Cô có nghĩ mình sẽ vượt qua giai đoạn thử việc không?"

Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, "Đương nhiên là có rồi."

"Cô có muốn đến Thượng Hải không?"

"Thượng Hải?" Tiêu Ái Nguyệt kinh ngạc, "Tôi đến Thượng Hải làm gì?"

Từ Phóng Tình lạnh nhạt nói, "Thượng Hải là thành phố lớn, cơ hội nhiều hơn ở đây."

"Tôi thấy ở đây cũng rất tốt mà." Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn không có chí cầu tiến, cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, "Người nhà và bạn bè của tôi đều ở nơi đây, tôi không muốn đến Thượng Hải, cỡ tuổi của tôi mà còn bắt đầu lại từ đầu cũng mệt mỏi lắm."

"Bây giờ cô cũng chẳng có thành tựu gì." Từ Phóng Tình lạnh như băng nhắc nhở cô, "Cô định an phận ở thành phố H mãi sao? Tính cách của cô hiện giờ không thích hợp làm ở công ty lớn, cô cần phải rèn luyện thêm."

"Thượng Hải rộng lớn lắm, tôi rất sợ." Tiêu Ái Nguyệt nói ra lời trong lòng, "Cuộc đời của tôi vốn không có tiền đồ nhưng cũng không có áp lực, tôi cảm thấy mình có thể sống như vậy cả đời."

"Vậy cô đừng nên thích phụ nữ nữa." Từ Phóng Tình thẳng thừng khinh bỉ cô, "Nếu cô không muốn bị áp lực và dễ dàng sống hết đời thì cô nên tìm một người đàn ông chân thành để kết hôn đi. Tiêu Ái Nguyệt, hạnh phúc phải do bản thân tự giành lấy chứ không phải trên trời rơi xuống, cô đã dám nghĩ thì phải trả giá bằng hành động."

Tiêu Ái Nguyệt sờ lấy lỗ tai nói, "Quản lý Từ, tôi muốn tan ca."

"Cô lại trốn tránh." Từ Phóng Tình liếc mắt nhìn qua chỗ khác, tựa như vô cùng thất vọng, "Tiêu Ái Nguyệt, nếu cô cứ tiếp tục trốn tránh thì sẽ chẳng còn ai có thể cứu cô ra ngoài. Cô suy nghĩ thật kỹ đi rồi quyết định, nếu cô muốn đến Thượng Hải thì nói ngay cho tôi biết."

"Dạ."

"Về đi." Từ Phóng Tình cúi đầu lật ra một tờ hoá đơn, "Khép cửa lại."

***

Tiêu Ái Nguyệt nằm trong bồn tắm cầm điện thoại làm gương soi lại bản thân, da thịt trắng nõn, sóng mũi nhỏ nhắn, đôi môi thật mỏng, ngũ quan tổ hợp lại trông khá thanh tú, nếu chịu khó trang điểm thêm cũng xem như đạt chuẩn mỹ nhân, nhưng chắc chắn không thể sánh bằng Từ Phóng Tình. Chị ấy thật sự rất đẹp, dù cho có đưa lưng về phía cô, không cần phải nhìn thấy mặt vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp mê hồn ấy. Tiêu Ái Nguyệt thở dài nghĩ đến chuyện vô lễ của cô đối Từ Phóng Tình hôm nay, lại liên tưởng đến lời nói kia, trong lòng chợt cảm thấy là lạ.

Từ Phóng Tình hy vọng cô đến Thượng Hải sao? Tiêu Ái Nguyệt vừa thoa kem dưỡng da vừa suy nghĩ, tại sao chị ấy lại muốn mình đến Thượng Hải chứ? Chị ấy rõ ràng không thích mình, hơn nữa chị ấy đã có bạn trai và còn là gái thẳng, chị ấy lại có rất nhiều tiền... sao Từ Phóng Tình lại có thể thích Tiêu Ái Nguyệt được chứ?

Đừng có mơ mộng hão huyền nữa! Tiêu Ái Nguyệt ôm gối lên giường, nếu có thể thì cô rất muốn hỏi Từ Phóng Tình là không muốn về Thượng Hải một mình hay cảm thấy cô hữu dụng. Tiêu Ái Nguyệt vừa biết nghe lời, vừa giỏi chịu mắng, tìm đâu ra cấp dưới tốt như thế? Cô không dám tự dát vàng lên mặt, càng nghĩ lại càng cảm thấy có lẽ Từ Phóng Tình đã thích mình, hì hì, mặc kệ, ngày mai hỏi đối phương là biết ngay ấy mà.

Hôm sau, Tiêu Ái Nguyệt quyết định đặt mình vào nguy hiểm chạy đi tìm Từ Phóng Tình hỏi cho ra lẽ, mặc kệ người ta có ý đó với cô hay không, suy cho cùng vẫn nên có một đáp án rõ ràng.

Cô bưng một ly cà phê đến gõ cửa văn phòng của Từ Phóng Tình, nghe bên trong có người trả lời mới đẩy cửa đi vào, sau khi Tiêu Ái Nguyệt nhìn thấy người ở bên trong lập tức sững sờ ngay tại chỗ.

Tổng giám đốc Lương từ Thượng Hải điều tới đang ở đó, ông chỉ mới có duyên gặp Tiêu Ái Nguyệt một lần nhưng lại nhớ cô rất kỹ, "Họ Tiêu đúng không? Thế nào? Tìm quản lý Từ có việc à?"

Tiêu Ái Nguyệt bất giác liếm môi một cái, "Dạ, cái này..." Cô giơ ly cà phê lên, chân tay luống cuống để lên bàn làm việc, "Quản lý Từ, cái này cho chị."

"Tiêu Ái Nguyệt, cô nên nhớ ở trong công ty luôn phải chào hỏi cấp trên đàng hoàng." Từ Phóng Tình không hề cảm kích, cô lạnh lùng nhìn người nọ, "Cô không thấy tổng giám đốc Lương và phó quản lý Mã đều đang ở đây sao?"

Tiêu Ái Nguyệt thấy chứ, cô chỉ nhất thời khẩn trương nên quên béng đi mất thôi. Cô tranh thủ xoay người cúi chào từng người, "Buổi sáng tốt lành, tổng giám đốc Lương. Buổi sáng tốt lành, phó quản lý."

Lễ này làm hơi lố rồi, Mã Thượng Tài ngượng ngùng nở nụ cười, "Xin chào chị Tiêu."

Tổng giám đốc Lương dừng ánh mắt trên mặt Tiêu Ái Nguyệt, "Tổng giám đốc Từ này, con có hơi nghiêm khắc quá rồi."

Từ Phóng Tình thấy cô mất bò mới lo làm chuồng, trong lòng cũng chẳng thấy vui vẻ gì, "Không hiểu chuyện thì phải dạy, chỉ sợ người ta không muốn học, sợ mất mặt nên không muốn làm."

Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu trả lời, "Chị nói rất đúng."

"Chờ một chút." Từ Phóng Tình bỗng nhiên nghiêng người nhìn thẳng mặt cô, "Bộ vest trên người cô trông không được vừa vặn cho lắm. Tiêu Ái Nguyệt, cô mập lên sao?"

Tiêu Ái Nguyệt phủ nhận, "Không có, chắc là quần áo bị rút lại."

Từ Phóng Tình nhìn ánh mắt của cô rồi lập tức trở nên nghiêm túc, "Đó vốn không phải lý do, cô nên sớm phát hiện vấn đề này."

"Vậy bây giờ tôi phải về nhà thay đồ sao?" Tiêu Ái Nguyệt tự ti hỏi cô.

"Chứ cô muốn thế nào?" Thái độ của Từ Phóng Tình cực kì lạnh lùng, "Cần tôi đích thân giúp cô thay đồ à?"

"Sặc." Mã Thượng Tài nhịn cười không được bèn cuống quít khoát tay giải thích với Tiêu Ái Nguyệt, "Chị Tiêu, tôi không có cười chị đâu nha."

Tiêu Ái Nguyệt cố nén cảm xúc, cô cẩn thận trả lời, "Chị chờ một lát, tôi sẽ lập tức trở về thay đồ."

Từ Phóng Tình cười lạnh hỏi cô, "Tại sao tôi phải chờ cô? Tiêu Ái Nguyệt, bề ngoài đại diện cho thái độ làm việc, cô đừng vì tôi mới về thay quần áo, cô nên vì bản thân mình. Bây giờ đi ngay đi, cút ra ngoài nhanh."

Nếu sau này Tiêu Ái Nguyệt còn nghĩ Từ Phóng Tình thích mình thì cô sẽ chết. Cô có thể khẳng định lãnh đạo tuyệt đối sẽ không thích cô, đó không phải là thái độ yêu thích đúng không? Giáo huấn mình ngay trước mặt hai gã đàn ông chính là yêu thích sao? Tiêu Ái Nguyệt cầm vô lăng cắn răng mắng một câu, "Đồ đàn bà chết tiệt."

Tiêu Ái Nguyệt thật sự mập lên, quần áo đương nhiên cũng rút lại nhưng nguyên nhân chủ yếu chính là tăng cân. Cô ở phân xưởng gầy hết bốn ký, song sau khi mẹ ghé nhà đã làm cô nhất thời mất khống chế cùng mẹ Tiêu uống canh sườn heo lúc hai giờ sáng, cô vốn có chế độ ăn uống giữ dáng thon gầy nhưng tạng người cũng rất dễ béo.

Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy mình sẽ không kịp về thay đồ nên tạm thời chỉ có thể đến cửa hàng mua một bộ đồ mới, cô không hy vọng lại bị Từ Phóng Tình nắm được chuôi giáo huấn thêm lần nữa.

"Haiz ~ Từ Phóng Tình à..." Tiêu Ái Nguyệt đứng trong phòng thử áo cảm khái nói, "Người phụ nữ này thật là..."