Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 1-1



Mưa lẫn tuyết bất thình lình rơi xuống, vừa lạnh lại vừa ẩm ướt. Thời tiết mùa đông năm nay quả là vô cùng khó chịu.

Không mang theo dù, áo khoác lại chẳng có mũ, ngay cả khăn quàng cổ cũng quên. Nước mưa rơi lất phất trên tấm áo, lưng của Lâm Tây lạnh đến mức cứng đờ. Cô nhịn không được mà run lên một cái. 

Chủ quan.

Lễ Giáng Sinh năm nay đến rất nhanh. Khắp con phố treo đèn kết hoa, cứ cách mười thước lại có một người mặc bộ đồ ông già Noel đứng phát thiệp, tặng quà. 

Cầm lấy chiếc tất đỏ kém chất lượng được phát ở ven con đường gần đó, cô tiện tay lau đi vết dầu mỡ còn dính trên quần áo sau khi ăn bánh mì. 

Trời ạ, ăn xong rồi mới phát hiện khăn lau tay đã dùng hết. Hôm nay ra ngoài đúng là xui xẻo đủ bề. 

Chật vật về đến nhà, tắm rửa xong xuôi, thay quần áo sạch sẽ, bước vào phòng, cô mới phát hiện mình đã mang chiếc tất đỏ ban nãy dùng để lau dầu mỡ kia về nhà. Vết dầu còn dính lại trên đó, trông qua thật là bẩn thỉu, nhăn nhúm làm sao. 

Trong truyền thuyết ở bên phương Tây, vào buổi tối ngày 24 tháng 12 hằng năm, ông già Noel sẽ cưỡi chiếc xe trượt tuyết do chín con tuần lộc kéo đi, chui vào nhà qua đường ống khói, bỏ quà vào trong chiếc tất đỏ đặt ở đầu giường. 

Lâm Tây cười khẽ. Cô bỏ chiếc tất lên đầu giường, nghĩ thầm: Nếu trên đời này thật sự có ông già Noel, vậy thì thưởng cho một người bạn trai, coi như báo cáo kết quả công tác của ông đi. 

Trước khi đi ngủ, Lâm Tây còn nhìn thoáng qua kích cỡ của chiếc tất, lại nghĩ: Nếu thật sự có thể đưa tới, cứ trực tiếp bỏ anh ta lên giường đi, chiếc tất này nhỏ quá, chỉ sợ nhét không đủ. 

Cô khoác áo lông vào người, mở máy tính để xem phim. Đó là một bộ phim trinh thám mà gần đây cô theo dõi miệt mài. Toàn bộ hành trình phá án, kết hợp với không khí khẩn trương trong từng bước đi. Lâm Tây co người lại, xem một màn tìm ra hung thủ vô cùng sinh động. Bất thình lình, trên màn hình hiện ra một khung cảnh không hề liên quan.

【 Trương Đại Hoa, Giáng sinh vui vẻ, anh yêu em】

Sóng trên màn hình nổi dậy. Một người bắt đầu thổ lộ, chỉ là sau đó khung cảnh ấy bị lặp đi lặp lại một trăm lần, nhiều đến nỗi khiến màn hình nhảy trắng nhảy xanh. Lâm Tây cố gắng chú ý, nhưng ngay cả khuôn mặt hung thủ cũng bị che mất. 

"Fuck—“ Cô chỉ muốn im lặng mà xem phim thôi, có cần như vậy hay không? Một màn phá án mà cũng khó vậy sao? 

Lâm Tây giận dữ, tắt máy tính. 

Cô lên giường, chuẩn bị đi ngủ, tiện tay lướt màn hình di động, đột nhiên phát hiện có thông báo. 

Có người được mời trả lời một vấn đề.

Lâm Tây vừa vào đã thấy câu trả lời [30 tuổi, chưa từng biết yêu, không biết làm tình, đó cũng là một loại trải nghiệm à?] 

Cô ấn phím mạnh đến mức phát ra tiếng. 

[Trải nghiệm con khỉ. Cút 】

30 tuổi, nếu vẫn không gả đi được thì phải làm sao bây giờ? Thà rằng đi tìm cái chết còn hơn. Năm 20 tuổi, cô đã trả lời câu hỏi ấy như vậy. 

Khi đó, cô hoàn toàn không nghĩ tới mình lại khó lấy chồng như vậy, dù sao 30 cũng là một con số xa xôi. 

Hiện giờ, Lâm Tây mới cảm thấy năm 20 tuổi ấy xa xôi làm sao. Chưa từng nói lời yêu, mỗi cái Tết đều tặng phong bao lì xì, phù dâu làm qua n lần. Sợ nhất là mỗi khi đến bệnh viện kiểm tra phụ khoa, bác sĩ đều hỏi cô có bạn trai hay không, đã từng sinh hoạt tình dục hay chưa. Vừa nghe nói cô nói đã sắp qua 30 còn chưa làm gì cả, ánh mắt của bác sĩ liền tràn đầy vẻ cảm thông. 

Mua nhà, sắm xe, mua đủ các loại bảo hiểm, có triệu chứng kỳ lạ liền đến bệnh viện kiểm tra, âm thầm để dành không ít tiền bạc, vừa nói tình yêu sẽ đến liền không chịu chấp nhận, dáng vẻ cố chấp, muốn sống hết quãng đời còn lại một mình. 

Lâm Tây căm giận, thầm nghĩ, nếu đời này có con, nhất định phải bắt nó yêu sớm ở thời trung học, à không, phải là yêu sớm khi mới lên lớp sơ trung! 

Không dễ dàng gì mà buồn ngủ được, Lâm Tây lại nhấn di động một hồi. 

Đầu dây bên kia, ba mẹ cô tận tình khuyên bảo: “Tây Tử à, bạn học thời trung học của dì cả con, đồng thời cũng là hàng xóm, con trai của cô ấy có mấy người đồng nghiệp, con trở về gặp mặt một chút được không?” 

Lâm Tây ngừng một chút rồi hỏi: “Không kết hôn không được sao?"

"Tây Tử à! Con nghe mẹ nói đi, vài ngày nữa là con 30 tuổi rồi đó. Vẫn còn hy vọng mà. Gần đây có nhiều người cỡ tuổi con, nói không chừng tháng sau con sẽ kết hôn, một khi kết hôn rồi sẽ sinh em bé. Mẹ còn khỏe, có thể giúp các con nuôi dưỡng nó...” 

"Mẹ - -" Lâm Tây cắt ngang lời của mẹ: “Con có bạn trai rồi.” 

"Thật sao?!" Ba mẹ cô đồng thanh hỏi lại với vẻ bối rối, lớn tiếng đến mức Lâm Tây tưởng như màng nhĩ của mình bị đâm thủng: “Đưa về ra mắt đi! Tây Tử!” 

"Phải qua một khoảng thời gian nữa.” 

Hai người ở nhà hoang mang: “Vì sao?” 

Khóe môi Lâm Tây khẽ cong lên. 

"Đợi anh ta ly hôn rồi, con sẽ dẫn anh ta về ra mắt. Ba mẹ cứ yên tâm.” 

Vừa dứt lời, Lâm Tây liền nghe thấy giọng nói tràn đầy kích động của ba và mẹ: “... Con của tôi ơi! Con đừng có lao vào cái vòng luẩn quẩn đó! Không kết hôn cũng được, ba mẹ sẽ nuôi con mà!” 

"..."

Vừa mới ngủ thẳng giấc được một chút, đồng hồ báo thức đã vang lên. Lâm Tây mặc quần áo thật nhanh, sau đó kéo hành lý đựng đồ dùng công tác tầm 8 ký ra khỏi cửa. 

Trời còn chưa sáng, trên đường chỉ có bóng người công nhân bảo vệ môi trường đang bận rộn.