Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 39



Lâm Tây mặc áo khoác của Giang Tục lên lâu, mới vừa vào phòng ngủ, ba người bạn cùng phòng vẫn luôn không ngủ chờ trong phòng, lập tức xông tới.

Thời gian đã qua mười hai giờ, trong phòng ngủ đã tắt điện, cảnh tối lửa tắt đèn, toàn bộ dựa vào đèn bàn của Lily để chiếu sáng.

Trong ngày thường tuy rằng ba người các cô luôn trêu chọc chế nhạo Lâm Tây, nhưng trong thời khắc mấu chốt vẫn luôn trân trọng Lâm Tây, lúc này nhìn cô quần áo rách tung toé, trên người còn mang theo thương tích, nước mắt đều chảy không được, Lâm Tây còn chưa nói gì, ba người đã kêu khóc thành một mảnh.

Một ngày sinh nhật, cuối cùng lấy cách thức mạc danh kỳ diệu như vậy mà vượt qua, Lâm Tây cũng cảm thấy thể chất của cô có chút đặc thù.

Ngọn nến này của Lâm Minh Vũ, nguyện vọng ngu ngốc của Hàn Sâm, hành động đen tối của Giang Tục, và bạn cùng phòng ngốc ngốc rơi nước mắt, làm tâm tình Lâm Tây dần dần bình phục.

Người yêu, có đau cũng sẽ không thể đau.

Lâm tây rất may mắn, bản thân là được yêu.

Rõ ràng là gặp chuyện mạo hiểm như vậy, cô còn có thể kể lại quá trình sự việc sinh động như thật, thần kinh so với cống thoát nước còn thô hơn.

Trong túi áo khoác Giang Tục có một chai dầu thuốc, là lúc ở phòng bảo vệ, giáo viên y tế đưa cho. Mạng của cô cũng rất lớn, bị trúng mấy gậy, còn có thể vui vẻ, thật sự là không dễ.

Phó Tiểu Phương cầm dầu thuốc xoa cánh tay và trên lưng xanh tím cho cô, Lâm Tây nằm sấp trên giường, còn đang mặt mày hớn hở nói chuyện, Phó Tiểu Phương sờ sờ lên đầu lâm tây bị đánh sưng, Lâm Tây lập tức nhe răng trợn mắt.

Phó Tiểu Phương lo lắng hỏi: "Đầu không cần kiểm tra sao?"

Lâm Tây nghĩ đến lời bác sĩ nói, trả lời cô: "Phòng y tế của trường học không có thiết bị cao cấp, bác sĩ không thấy mình bị choáng, nói nếu ta còn choáng váng đầu, phải đi kiểm tra."

Lily lấy quần áo bị rách của Lâm Tây vào: "Nếu như không thoải mái phải nói, bọn mình đi với cậu."

Quyển Quyển rót cho lâm tây một ly nước ấm: "Uống nước trước đi."

Lâm Tây thấy nhóm bạn cùng phòng đều không chịu ngồi yên, cũng có chút quen mắt: "Mình yêu các cậu..."

Ba người nghe câu nói của cô cũng bắt đầu nghẹn ngào, ngoài miệng lại vẫn khinh bỉ: "Đi đi... Bọn mình mới không hiếm lạ gì..."

...

Sợ ba mẹ lo lắng, Lâm Tây cũng không dám nói cho bọn họ, còn yêu cầu Lâm Minh Vũ cũng giữ bí mật.

Lâm Minh Vũ đau lòng Lâm Tây bị thương, mỗi ngày đều mời cô ăn cơm, còn đặc biệt thêm một phần canh óc heo, nói là ăn gì bổ nấy. Mùi vị này lâm tây thật sự không thích, nhưng Lâm Minh Vũ khó được khi có nhân tính như vậy, thịnh tình không thể chối từ, Lâm Tây đành phải uống mấy ngụm.

Nghỉ ngơi hai ngày, thương tổn trên người Lâm Tây cũng đã tốt hơn đôi chút, may mắn ngày đó ăn mặc dày, nên mấy gậy đó không nghiêm trọng đến vậy, chỉ là đầu, sưng lên một cục, giảm sưng hơi chậm, chạm vào vẫn có chút đau.

Đến giữa trưa, Lâm Minh Vũ lại đến tìm Lâm Tây đi ăn cơm, thấy cô đã bình phục như thường, không khỏi cảm thán: "Lâm Tây, da em thật đúng là da chó mà."

Nói xong, bị Lâm Tây đánh một trận.

"Đúng rồi," Lâm Minh Vũ dưới trận đòn của Lâm Tây đột nhiên chuyển đề tài: "Giáo viên phụ trách gọi điện thoại cho anh, nói trường học quyết định đình chỉ học Thạch Hoài Nhơn."

Lâm Tây thu tay lại, gật gật đầu: "Ừm."

Lâm Minh Vũ còn có chút khó chịu: "Theo anh, nên báo án, cho hắn vào tù ngồi vài ngày. Em thật sự là rất lương thiện rồi, bồi thường cũng không muốn, tiện nghi cho thằng biến thái kia."

Lâm Minh Vũ còn đang lòng đầy căm phẫn, Lâm Tây chỉ cười cười, không nói gì.

Cô không lương thiện, cô chỉ không muốn làm lớn mọi chuyện, thời gian thanh xuân đáng quý này, lãng phí làm gì cho người không liên quan.

Hắn bị đình chỉ, bị Hàn Sâm chán ghét, điều này đã là trừng phạt thích hợp nhất rồi.

*****

Hai anh em ngồi ở căn tin ăn cơm, đang trò chuyện, vị trí bên cạnh Lâm Tây đột nhiên có người khách không mời mà ngồi xuống.

Căn tin người đến người đi, chỗ ngồi công cộng, Lâm Tây cũng không quá mức để ý. Cô ngẩng đầu, thì ra là Hàn Sâm đến đây.

"Thật khéo." Hàn Sâm nói.

Lâm Minh Vũ bới cơm, cũng không ngẩng đầu lên vạch trần: "Thì ra cậu vừa gọi điện thoại tôi, là vì chuyện này."

Lâm Tây nghe xong, lập tức liếc mắt hiểu rõ tâm cơ này của Hàn Sâm.

Hàn Sâm cười hì hì, mày rậm mắt to, giống như Chung Quỳ, càng nhìn càng dọa người. Hai tay cậu ta nắm lại, khụ khụ hai tiếng, hết sức trịnh trọng nói: "chuyện lần này, đều là lỗi của tôi, tôi suy nghĩ rất lâu, làm cậu bị thương, tôi rất áy náy, nên quyết định sẽ phụ trách với cậu."

Lâm Minh Vũ thiếu chút nữa phun ra một ngụm cơm.

Hàn Sâm không để ý tới Lâm Minh Vũ, vẫn còn tiếp tục thâm tình nói: "Tuổi già sau này, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt, cậu cứ yên tâm."

"Con bé bị tàn phế sao?" Lâm Minh Vũ nghe đến đó, liếc mắt khinh bỉ nhìn Hàn Sâm: "Cút đi!"

Hàn Sâm tuy rằng bị nói vậy, cũng không tức giận, còn nói: "Cậu không muốn tôi phụ trách với cậu cũng được. Nhưng cậu nói tôi là □□ đồng tính luyến ái, đối với tâm hồn bé nhỏ của tôi, tạo nên thương tổn rất lớn, trước tiên cậu cũng có thể phụ trách với tôi."

Lâm Tây rốt cục thuyết phục: "... Cậu nói xem, phải làm sao để cho qua việc này đây?" Lâm Tây suy xét một lát: "Tôi mời cậu ăn bữa cơm, chính thức xin lỗi, có thể chứ?"

Hàn Sâm vừa nghe Lâm Tây nói như vậy, lập tức bám lấy sợi dây này mà leo lên: "Có thể, tôi thấy là sạu ngày cuối năm, cũng rất thích hợp."

"Ngày đó tôi có việc, tôi là người phụ trách hỗ trợ cho cuộc thi 'Thập đại ca sĩ', ngày khác đi." Lâm Tây uống một ngụm canh, nói: "Nếu không thì gần tết Nguyên Đán, vừa vặn được nghỉ phép."

"Nguyên Đán muốn đi đâu?" Một giọng nam đột nhiên nói xen vào.

Lâm Tây còn chưa nói gì, Giang Tục đã vòng qua Lâm Tây, đi tới.

Lâm Minh Vũ vừa thấy Giang Tục đến đây, vội nói: "Lâm Tây muốn mời người này ăn cơm!"

Giang Tục hơi dừng chân một chút, cuối cùng ngồi xuống cạnh Lâm Minh Vũ, đối diện với Lâm Tây, anh ngồi xuống bàn ăn, ngẩng đầu, biểu cảm vô cùng tự nhiên hỏi: "Có phải được theo ăn ké không?"

Lâm Minh Vũ vừa nghe Giang Tục nói như vậy, lập tức phụ họa: "Đúng đúng đúng, tôi cũng phải đi, em gái tôi mời khách tôi không thể bỏ qua được."

Thấy hai người quấy rối như vậy, Hàn Sâm biến sắc, một cái liếc mắt đưa qua, Lâm Minh Vũ cố ý nhìn về nơi khác, còn Giang Tục, giống như hoàn toàn không phát hiện, nhìn Lâm Tây không nháy mắt: "Tết Nguyên Đán vừa vặn tôi không có việc gì bận."

Lâm Tây ngẫm lại lần này cô được cứu, đều không thể bỏ qua công lao của ba người bọn họ, kiên trì đáp ứng: "... Được."

Cơm nước xong, Lâm Tây một đường trở về phòng ngủ, vừa đi vừa tính toán. Mời ba người ăn cơm, bóp tiền thật là có chút căng thẳng. Đi được một nửa, đột nhiên cô phát hiện cư nhiên hai tay trống trơn, thế này mới nhớ tới đã quên lấy bình nước sôi, lại quay lại đi lấy bình nước.

Đi đến một nửa, vừa vặn đụng tới Giang "Ăn ké" mang theo bình nước của cô, đi về hướng phòng ký túc nữ.

Lâm Tây vội đi đến chỗ anh, có chút kinh ngạc: "Sao mà cậu biết tôi không lấy bình nước?"

Biểu cảm của Giang Tục lạnh nhạt: "Đi ngang qua thấy được."

Lâm Tây cười hì hì: "Tôi còn đang tính quay lại tìm."

"Ừm." Giang Tục cúi đầu nhìn lướt qua: "Người khác đều viết tên của bản thân lên chai, chỉ có một mình cậu ở viết 'Tiểu Tiên Nữ'."

Lâm Tây xấu hổ khụ khụ hai tiếng: "Cái này không là tôi sợ bị trộm sao, nghĩ viết thành như vậy, đều sẽ không nhầm."

"Ừm, quả thật có chút không có bản lĩnh."

Lâm Tây: "..."

Giang Tục mang theo bình nước của Lâm Tây, hai người một đường không nói chuyện, cư nhiên cũng không cảm thấy quá xấu hổ.

"Vết thương của cậu lành chưa?" Đi tới đi lui, Giang Tục đột nhiên hỏi một câu.

Lâm Tây vội trả lời: "Ừm, sắp lành rồi."

Ngày đó Giang Tục kịp thời tới cứu cô như vậy, quả thực xuất hiện giống như một vị thần. Trường hợp này, ngẫm lại đều có chút nhiệt huyết sôi trào.

Lúc đó cô không khống chế cảm xúc được, coi anh là siêu anh hùng mà ôm không buông tay, cũng là có chút ngượng ngùng.

Lâm Tây nghĩ như vậy, hơi giương mắt, vừa hay nhìn thấy ngực Giang Tục, nhưng lại cảm thấy loại xúc giác ấm áp này còn lưu lại ở trên da của cô, nhất thời cũng có chút ngượng ngùng, nhìn cũng không dám nhìn anh tiếp.

Hai người đi tới đi lui, rất nhanh đã đến dưới lầu ký túc nữ, Giang Tục đưa bình nước cho Lâm Tây.

Lâm Tây nhận lấy, hai người bốn mắt nhìn nhau như vậy. Lâm Tây ngập ngừng một lát mới nói: "Cái kia, chuyện lần này cám ơn cậu rồi."

Giang Tục "Ừm" một tiếng, sau đó nhìn Lâm Tây một cái, ý vị thâm trường nói: "Ngày đó thiếu chút nữa là tôi bị cảm."

Lâm Tây nghe anh nói như vậy, lập tức cảm thấy áp lực, vội nói ra lời thề son sắt: "Nguyên Đán tôi nhất định mời mọi người ăn ngon!"

"Không có cảm giác được cảm kích." Giang Tục nhẹ thở dài một hơi, u u mà nói: "Ăn bữa cơm, vẫn là cảm ơn tên họ Hàn kia."

"Này..." Mặt Lâm Tây lộ vẻ khó xử, vội giải thích: "Việc này nói thì dài dòng, tôi hiểu lầm cậu ta, cho nên..."

"Ưm, tôi hiểu."

Ba chữ, thật sự nói rõ cái gọi là "Tạm nhân nhượng vì lợi ích chung", Lâm Tây thiếu chút muốn quỳ xuống.

Lâm Tây xấu hổ mang theo bình nước, châm chước một lát mới nói: "Này... Tôi phải lên rồi?"

Giang Tục nhìn cô một cái, nhép nhép miệng môi: "Đợi lát nữa."

"Còn có việc gì sao?" Lâm Tây có vài phần dè dặt cẩn trọng.

Giang Tục nâng tay, thay Lâm Tây chỉnh cổ áo, gió lạnh thổi vào, cả người nhịn không được mà rụt lại.

Giang Tục từ trong túi áo lấy ra một sợi dây chuyền bạc sáng loáng, thân thể nhẹ nhàng nghiêng tới trước.

Đầu của anh kề lên má phải của Lâm Tây, hô hấp dừng ở cái trán của cô. Tay anh vòng qua cổ Lâm Tây, mang vào giúp cô, động tác này nhẹn nhàng như đang chạm vào một tác phẩm thủy tinh vậy.

Trên người Giang Tục mang theo mùi hương nhàn nhạt, không biết là mùi bột giặt hay sữa tắm, thanh thanh đạm đạm, rất dễ chịu, làm tim Lâm Tây đập thình thịch.

"..."

"Vốn chuẩn bị sinh nhật tặng cho cậu." Giọng Giang Tục trầm thấp mà tràn ngập từ tính, giống như nhạc khí cổ xưa nhất, ở trong gió tự nhiên ngâm khẽ, anh đem dây chuyền lên cổ Lâm Tây, nhấn mạnh từng chữ nói: "Đừng làm mất, nếu mất tôi sẽ tức giận."

Tai Lâm Tây hồng hồng, lúng ta lúng túng trả lời: "Được."

...

Sợi dây chuyền trên cổ này thật sự rất đẹp, lành lạnh dán vào da, làm lòng Lâm Tây có chút loạn.

Mặt sợi dây chuyền này không biết làm bằng chất liệu gì, nhìn qua là thủy tinh, nhưng mà lại rất cứng rắn, lâm tây gõ gõ, sẽ không vỡ.

Trong quả cầu thủy tinh có rất nhiều mảnh vụn hoa màu trắng, là những mảnh hoa Baby.

(Hoa baby hay còn gọi hoa chấm bi, thường được tặng trong các tiệc sinh nhật của các em bé, được các cô dâu cầm trong các tiệc cưới. Hoa có ý nghĩa là sự tinh khiết, tình yêu vĩnh cửu và bất diệt. Trong tự nhiên thường có màu trắng, hồng và có thể được phun thêm nhiều màu (nhân tạo) khác. Theo nghiên cứu nó có thể dùng để làm tăng hiệu quả của các thuốc chống ung thư máu…)

Lâm Tây ở trên mạng tìm nửa ngày, mới biết được hoa Baby cư nhiên là hoa thủ hộ của chòm sao Ma Yết.

Giang Tục thật sự là rất có tâm rồi.

Chính lúc này, Phó Tiểu Phương trở về phòng ngủ, Lâm Tây đột nhiên ném con chuột đi, đồng thời bắt lấy Phó Tiểu Phương.

"Tiểu Phương! Làm sao bây giờ?" Lâm Tây một mặt khó xử: "Giang Tục cậu ta thích mình!"

Trên tay Phó Tiểu Phương bưng một chén canh nóng, thiếu chút là rơi mất, nhịn không được có chút ghét bỏ: "Cậu lại ở nổi điên cái gì vậy?"

"Ánh mắt này của cậu là sao? Không tin hả?"

Phó Tiểu Phương đi hai bước, đặt canh lên bàn, một mặt nghi hoặc vuốt vuốt tóc: "Giang Tục thổ lộ với cậu rồi hả?"

"Vậy thì không có." Lâm Tây ngẫm lại lời Giang Tục nói lúc trước: "Mình từng hỏi cậu ta, cậu ta nói là mình tự mình đa tình. Nhưng theo giác quan thứ sáu của con gái, mình cảm thấy cậu ta thích mình!"

"..."

Phó Tiểu Phương liếc mắt nhìn Lâm Tây một cái, nghiêm túc phân tích nói: "Mình cảm thấy Giang Tục nói đúng, tự mình đa tình quả thật không tốt lắm đâu."

Lâm Tây vẫn không tin, đột nhiên cô kéo dây chuyền trên cổ ra: "Cậu xem, cậu ta tặng này."

Phó Tiểu Phương vừa thấy dây chuyền, đột nhiên quay người lại từ trong ngăn kéo lấy ra cái hộp, đưa cho lâm tây: "Cậu không nhắc, thiếu chút là đã quên. Màu xanh là mình tặng, màu đen là Hàn Sâm tặng. Mình xem rồi, ngại quá, đều là dây chuyền."

Lâm Tây: "... Nhưng cậu ta thật sự đối với mình có chút khác biệt, mình cảm giác cậu ta thầm thích mình, nhưng không dám thổ lộ."

Phó Tiểu Phương vẫn luôn đứng ở một bên, cũng có chút mệt mỏi, tùy tay kéo ghế lâm tây ra, đặt mông ngồi xuống: "ry." Cô lấy vốn tiếng Anh sứt sẹo để mở đầu, sau đó êm tai nói ra: "Vài tỷ năm trước, mình và Hạ Đương ở vườn địa đàng gặp nhau, lúc đó mình nữ giả nam trang học ở thư viện, cùng Hạ Đương là bạn học, mẹ kế ghen tị với mĩ mạo của mình, ép mình ăn quả táo độc, sau đó mình lâm vào trạng thái ngủ say, phải được hoàng tử hôn mới tỉnh lại, sau này Hạ Đương hôn giúp mình tỉnh lại, chúng mình trải qua cuộc sống hạnh phúc, hơn nữa sinh ra cậu, đây là thân thế của cậu."

"..." Lâm Tây ghét bỏ nhìn Phó Tiểu Phương: "Cậu nói chuyện nhảm nhí gì vậy, đây là chuyện có thể bịa đặt được sao?"

Phó Tiểu Phương mỉm cười: "Mình cảm thấy độ chân thật còn cao hơn chuyện của cậu một chút?"

"..."