Tôi Chưa Từng Biết Yêu

Chương 40



Phó Tiểu Phương tùy tay cầm lấy một viên kẹo trên bàn Lâm Tây, lột vỏ bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: "Đại thần giống như Giang Tục, muốn thích ai, còn có thể không theo đuổi được sao? Làm gì phải quanh co như vậy?" Nói xong, chợt nhíu mày với Lâm Tây: "Cậu nói đúng không?"

Lâm Tây nhìn vẻ mặt chắc chắn của Phó Tiểu Phương, không muốn tranh cãi nữa, mà là nghiêm túc suy nghĩ một lát.

Phó Tiểu Phương ăn kẹo xong mới nhớ mình còn chưa ăn cơm, vội nhảy về chỗ của mình.

"Cậu chẫm rãi mà suy nghĩ đi, mình có hẹn trước với Giang đại thần cảu mình rồi."

"Giang đại thần của cậu?" Lâm Tây kinh ngạc.

"Giang mạnh, nam chính của《 ác ma tại bên người 》. Phim năm trước, lúc đó không thấy, gần đây mới phát hiện thực con mẹ nó rất đẹp đó." Phó Tiểu Phương một mặt háo sắc: "Cậu xem các đại thần đều họ Giang, Giang Trực Thụ, Giang Mạnh, Giang Tục, he he."

Phó Tiểu Phương mở bịch xốp đựng canh ra, mùi thức ăn nháy mắt tràn ngập   cả phòng ngủ. Cô nàng háo sắc mở máy tính ra, bài hát《 ái muội 》quen thuộc của Dương Thừa Lâm liền vang lên.

Lâm Tây đỡ đi qua, cùng Phó Tiểu Phương xem phim, vốn còn muốn nói vài câu với phó tiểu Phương, ngẫm lại lại cảm thấy cũng không có gì quan trọng. Đều là những cô nàng không có kinh nghiệm tình trường, thảo luận một cách mù quáng về thế giới đại thần, cũng sẽ không có kết luận có giá trị gì. Cô thử gập những ngón tay lại, những vết xước da nơi gần móng tay, có hơi đau một chút, hơi ấn vào rồi lập tức thả ra.

Trong phim, Tề duyệt vốn thích Thượng nguyên y, sau khi quen biết với Giang Mạnh, lại quay sang thích Giang Mạnh.

Một người sẽ thích một người khác nhanh như vậy sao?

Gần đây dường như cũng không bài xích Giang Tục như vậy, chẳng lẽ là thích cậu ta rồi sao? Lâm Tây ngẫm lại cảm thấy không thích hợp, đây cũng quá tùy tiện rồi?

Lâm Tây đẩy đẩy đầu Phó Tiểu Phương, có chút hoang mang nhìn về phía cô ấy, nghiêm túc hỏi: "Mình hỏi này... Thích một người là cảm giác gì?"

"Loại việc này không phải cậu biết rồi sao?" Phó Tiểu Phương làm vẻ mặt ghét bỏ: "Không phải là cậu từng thích Hàn Sâm sao? Lúc đó làm sao cậu biết bản thân thích Hàn Sâm?"

"Trước kia cảm thấy cậu ta rất tàn bạo, nhưng bây giờ nhìn lại, mình đánh giá có chút qua loa." Lâm Tây càng nghĩ càng cảm thấy qua loa, trong mười năm của đời trước, giống như đối với thời thanh xuân, những phác họa về Hàn Sâm chỉ là ảo tưởng, lúc cậu ta không phù hợp với ảo tưởng của cô, rất nhanh cô đã mất đi cảm giác với cậu ta. Cái đó giống như không thể gọi là thích, vậy thích một người đến cùng là cảm giác gì đây?

Phó Tiểu Phương ăn canh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, trả lời: "Mình cảm thấy thích một người, là muốn ở cùng với người ấy, làm hết những chuyện xấu hổ."

"Chuyện xấu hổ? Ví dụ?"

"Chính là chuyện cậu đặc biệt muốn làm, mà khi một người thì không thể làm được."

Lâm Tây nghĩ nghĩ, hỏi thử: "Cướp ngân hàng?"

Phó Tiểu Phương: "... Cút!"

Lâm Tây nằm trên giường, lẳng lặng nhìn trần nhà, bên tai là từng hồi tiếng kinh hô của Phó Tiểu Phương, cùng với tiếng phim truyền hình đậm chất Đài Loan.

Nhớ lại trước đây, Lâm Tây cũng từng giống cô ấy, điên cuồng mê luyến một nhân vật hư cấu nào đó, chờ mong có một ngày có thể tìm được một người bạn trai như vậy.

Cùng người trong lòng, làm hết thảy những chuyện xấu hổ?

Lâm Tây nghĩ từng xem phim truyền hình tiểu thuyết điện ảnh nhiều năm như vậy, trước kia ảo tưởng quá nhiều, không có cơ hội thực hiện những chuyện yêu đương như: Khi ở siêu thị mua đồ, cô ngồi trong xe đẩy, được bạn trai đẩy đi; hoặc là khi đi trên đường, dây giày tuột ra, ngồi trên đùi bạn trai, sau đó người ấy sẽ thắt dây giày cho cô; cùng bạn trai đi ktv, chỉ có hai người trên băng ghế nhỏ hát bài《 chỉ đối với anh có cảm giác 》; còn có rất nhiều chuyện, cùng nhau xem pháo hoa, hôn môi dưới bầu trời đầy pháo hoa...

Đột nhiên trong đầu Lâm Tây chợt lóe lên bóng dáng của Giang Tục, không khỏi giật mình một cái.

Má ơi, nghĩ đến cùng Giang Tục làm việc này liền cảm thấy thật dọa người, cảm giác giống như có hẹn đấu súng với thầy giáo của mình vậy, khinh nhờn mọi người kính sợ thần, đây cũng quá kỳ quái rồi!

Xem ra quả thật cô không thích Giang Tục rồi, thích một người hẳn là sẽ không phải loại cảm giác này nhỉ?

Đúng không?

*****

Ngày 30 tháng 12, chỉ còn có một ngày cuối cùng nữa là hết năm. Trong các hội nhóm yêu cầu tất cả mọi người phải có mặt trình diện, tiến hành một lần tập cuối cùng. Vì đề phòng có người lười nhác, trong hội đều người tới tận phòng ngủ để bắt người, chạy cũng không thoát được.

Trong hội trường đã bố trí xong, chung quanh đều là rèm vải rất nặng, đèn đóm lộng lẫy, chiếu vào các loại đạo cụ, nhìn qua thập phần dụng tâm.

Năm 2016 không có nhiều công nghệ thiết kế sân khấu như vậy, các loại linh kiện đều mang theo vài phần cảm giác năm cũ, cũng là phần ký ức thanh xuân trong trí nhớ của lâm tây.

Lâm Tây nhìn mọi người bận rộn nhảy tới chạy lui, trong lòng có vài phần cảm khái.

Giáo viên phụ trách lễ nghi, yêu cầu mọi người đều phải mang giày có gót cao một chút, Lâm Tây vốn chuẩn bị thừa dịp thứ bảy 30 này đi mua giày cao gót, kết quả là phải trình diện, lâm tây chỉ có thể tìm quyển quyển mượn một đôi.

Quyển Quyển là một em gái nhỏ nhắn dễ thương, chân chỉ mang số ba lăm, Lâm Tây mang số ba sáu, thật không biết làm sao cô có thể nhét vừa, nỗi đau giống như nàng tiên cá đổi đuôi của mình lấy đôi chân.

Cắn răng đi theo đội hình, một đám dẫn khách quý vào màn biểu diễn, lâm tây cứ như vậy chịu đựng hai tiếng.

Trong thời gian nghỉ ngơi, Lâm Tây đặt mông an vị trên khu xếp hàng thứ nhất, đau chân không chịu được.

Vài ngày rỗi gặp Tiết Sênh Dật, thấy lâm tây ngồi đây xoa chân, cũng từ trên sân khấu đi xuống, ngồi ghế bên trái lâm tây.

Tiết Sênh Dật chỉ mặc một cái áo da màu đen, trời lạnh như vậy, tất cả mọi người đều mặc áo bông, cậu ta thật có thể thoải mái, mặc ít như vậy.

"Cậu không lạnh sao?" Lâm Tây nhịn không được mà hỏi.

Sắc mặt Tiết Sênh Dật không tốt lắm, trên mặt trắng nõn nhìn môi có hơi tím tái, nhìn qua trông không khỏe lắm.

Tiết Sênh Dật dựa về phía sau, nhíu mày hỏi lại Lâm Tây: "Cậu quan tâm tôi sao?"

Lâm Tây có chút bất mãn khi cậu ta tự kỷ như vậy: "Trông tôi ăn no rửng mỡ lắm sao?"

Tiết Sênh Dật cười: "Mấy ngày nay sao cậu không đến tập luyện?"

Chuyện Lâm Tây bị tập kích kỳ thực đã truyền khắp trường, chỉ là mọi người không biết là ai, người biết đều yên lặng mà bảo vệ Lâm Tây, bao gồm cả một người thích nhiều chuyện như Phó Tiểu Phương.

Lâm Tây không muốn lôi kéo làm quen với Tiết Sênh Dật, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu ta: "Có chuyện gì sao?"

"Ngày sáu tháng một, là sinh nhật của tôi."

Lâm Tây nhìn cậu ta, vẫn không nói chuyện.

Tiết Sênh Dật cười: "Muốn nhờ cậu đi với tôi một ngày."

“Vì sao?"

“Kết thúc học kỳ này, tôi phải tạm nghỉ học rồi." Trong mắt Tiết Sênh Dật chợt lóe lên tia ưu thương nhàn nhạt: "Sau này có thể không được gặp cậu nữa."

"... Cũng khó cho cậu rồi nhỉ, đến loại chuyện này cũng có thể lấy ra làm lý do được." Lâm Tây có chút kỳ quái sao cậu ta không chịu buông tha cho mình: "Sao tôi lại trêu chọc vào cậu rồi? Sao cứ luôn quấn lấy tôi vậy chứ?"

"Cậu rất có sức cuốn hút." Tiết Sênh Dật nghiêm túc nhìn lâm tây nói: "Ở cạnh cậu, cảm thấy khóe miệng đều nhếch lên mỉm cười.

"..." Lâm Tây đang chuẩn bị mở miệng, tập luyện đợt hai lại bắt đầu, Phó Tiểu Phương gọi to tên lâm tây.

"Đến đây!" Lâm Tây chống tay đứng lên, nói với Tiết Sênh Dật: "Tôi đi tập đây, những chiêu này cậu dùng với người khác đi."

Tiết Sênh Dật nhìn bóng lung khập khiểng của Lâm Tây khi mang giày cao gót, như có phần đăm chiêu.

*****

Lần thứ hai tập luyện kết thúc, rốt cục giải tán. Lâm Tây cảm thấy chân của mình quả thực như muốn chặt đứt luôn. Thay dép lê mang vào, cầm giày cao gót của Quyển Quyển, khập khiễng đi về phòng ngủ.

Phó Tiểu Phương đỡ lâm tây, giống như hầu hạ lão phật gia: "Bàn chân này của cậu ngày mai còn có thể lên làm lễ được không?"

Lâm Tây đau đến nhe răng trợn mắt: "Một lát xế chiều đi mua giày là được rồi."

"Chính là ức hiếp nữ sinh chúng ta, mình thấy Hàn Sâm cũng không tới tập luyện, cũng không có người đi bắt cậu ta."

Lâm Tây ngẫm lại cái cá tính thô lỗ của Hàn Sâm: "Có lẽ không có ai dám kéo cậu ta ra khỏi mền."

Phó Tiểu Phương sửng sốt hai giây, sau đó thập phần đồng ý điểm đầu: "Cũng đúng.”

Hai người từ hội trường đi ra, đi qua hồ nhân tạo, bên cạnh không xa chính là sân bóng rổ.

Trên sân bóng huấn luyện Lâm Minh Vũ thấy Lâm Tây và Phó Tiểu Phương, lập tức vui vẻ vui vẻ đi tới. Anh chạy hai bước đến chỗ lâm tây, lại quay đầu hướng trên sân bóng hô một câu: "Giang Tục, ăn cơm thôi!"

Lâm Tây theo tiếng gọi vừa thấy trên sân bóng, Giang Tục quả nhiên đang ở đó.

Trời lạnh như vậy, gió lạnh thổi tới làm chân Lâm Tây cũng run lên, hai người bọn họ cư nhiên chỉ mặc một bộ áo và quần thể thao ở đây chơi bóng, thân thể cũng thật tốt quá rồi.

Lâm Minh Vũ rất nhanh đi đến trước mắt, thấy Phó Tiểu Phương đỡ lâm tây, vội vàng hỏi: "Em bị trật chân hả?"

Lâm Tây giơ giày cao gót, quơ quơ trước mặt Lâm Minh Vũ: "Giày nhỏ quá."

Đang nói chuyện, Giang Tục đã lấy quần áo và ba lô của hai người đi tới. Vừa đi qua, liền không chút khách khí ném quần áo và ba lô của Lâm Minh Vũ cho anh ta.

Lâm Minh Vũ cười đón được, nói với ba người: "Vừa vặn gặp phải, cùng đến con phố phía sau ăn món xào đi?"

Nói xong, lại cố ý nhìn chằm chằm về phía Phó Tiểu Phương, Phó Tiểu Phương bị dọa đến mức trốn phía sau lâm tây.

Lâm Tây chỉ chỉ chân của mình: "Không đi, giày này của em không ra cổng được."

Giang Tục vừa vận động xong, mặt còn có chút ửng đỏ, nhìn Lâm Tây mang theo giày cao gót, chân mang dép lê bông, hơi hơi nhíu mày: "Không mang được thì đừng mang."

"Trong đội yêu cầu." Lâm Tây nói xong lại giải thích một câu: "Hơn nữa, là do giày này nhỏ quá."

Lâm Minh Vũ thấy sườn xám trong lớp áo bông của lâm tây, cười không có ý tốt: "Lễ hội ngày mai anh thật chờ mong đó."

"Dẫn anh theo, em có phiếu." Lâm Tây nói: "Nhớ đến tìm em."

Tròng mắt Lâm Minh Vũ xoay xoay, cười hì hì tỏ vẻ thần bí nói: "Kỳ thực, ngày mai có người phải biểu diễn."

"Ai?"

Lâm Minh Vũ dùng ánh mắt chỉ chỉ Giang Tục.

Lâm Tây có chút kinh ngạc: "A? Trên danh sách tiết mục không thấy."

"Hội trưởng hội học sinh tự mình tìm đến Giang đại nhân, nói là các đàn anh đàn chị chỉ điểm, trường chúng ta có truyền thống, lễ hội 'Thập đại ca sĩ' phải có một tiết mục đặc biệt, là vì nhóm chuẩn bị tốt nghiệp." Lâm Minh Vũ cười vui sướng khi người gặp họa: "Rất được hoan nghênh chính là không tốt ở đó, liên tục vài năm, đều là thực đơn cho người khác tốt nghiệp."

Đời trước Lâm Tây ở trường học, không thích tham gia mấy hoạt động giải trí này, cũng là lần đầu tiên biết thì ra còn có thể như vậy, không khỏi cảm khái: "Tuổi trẻ thật tốt, cuộc sống rất phong phú."

...

Lê dép lê trở về phòng ngủ, Lâm Tây và Phó Tiểu Phương tùy tiện ăn mì ăn liền. Vốn định ăn xong phải đi mua giày, kết quả lão nhân gia Phó Tiểu Phương kia, vừa ăn đã muốn ngủ. Chỉ có thể chờ ăn cơm tối xong lại đi mua sau.

Phòng ngủ cũng không có người, Lâm Tây nhàm chán, cũng chỉ có thể trèo lên giường ngủ, còn đang trong mơ màng, đột nhiên có người gọi điện thoại. Lâm Tây mơ mơ màng màng nhận, giọng nói trong điện thoại trầm thấp mà mê ly, làm cô có chút phân không rõ là mơ hay là tỉnh.

Trong tai nghe chỉ truyền đến một câu ngắn gọn, chỉ có hai chữ.

"Xuống lầu."

Lâm Tây dần dần tỉnh táo lại, chậm rãi mở mắt, hiểu ra một lát mới hỏi: "Giang Tục?"

"Ừ."

"Có việc gì sao?"

"Ừ."

...

Lâm Tây miễn cưỡng rời giường, tùy tiện khoác bông lên đi xuống lâu, Giang Tục đứng chỗ cái cây già dưới lầu.

Rất kỳ quái, cậu ta thường xuyên xuất hiện ở nơi đó, Lâm Tây dần dần cảm thấy lại như một loại thói quen, thế nhưng không cảm thấy chỗ có nào không đúng.

"Có chuyện gì?" Lâm Tây lê dép lê đi xuống lầu, một đầu tóc ngắn rối bời.

Giang Tục thấy Lâm Tây đi xuống, vốn trên mặt không có biểu cảm gì giờ hiện lên vài phần nhu hòa.

"Vừa dậy hả?"

Lâm Tây tùy tay chỉnh lại tóc: "Buổi sáng dậy sớm quá."

Giang Tục đưa túi giấy trong tay cho Lâm Tây: "Lâm Minh Vũ mua, nói tôi thuận tiện đưa tới cho cậu."

"À." Lâm Tây nhận lấy túi giấy, mở ra vừa thấy, bên trong là một hộp băng dán, phía dưới là một đôi giày. Mở hộp giày ra, một đôi giày cao gót bằng da màu đen lẳng lặng nằm nghiêng trong hộp, gót giầy không đến năm phân, kiểu dáng đơn giản trang nhã, nhìn qua có vẻ khá tốt, cũng rất phù hợp với yêu cầu trong buổi lễ.

Khi Lâm Tây vừa nhìn thấy đôi giày này, cảm giác được tế bào nữ tính trong cơ thể giống như tỉnh lại, có chút vội vàng muốn thử một lần.

Lâm Tây mạnh mẽ đè nén lại, ngẫm lại lại cảm thấy không thích hợp, cô liếc mắt nhìn Giang Tục một cái: "Lâm Minh Vũ sẽ chu đáo như vậy sao?" Nghĩ đến những hành động của Giang Tục cho tới nay, lâm tây có chút hoài nghi: "Sẽ không phải là cậu mua, rồi nói thành Lâm Minh Vũ chứ?"

Giang Tục bị lâm tây hoài nghi như vậy, trên mặt thế nhưng không có một tia hoảng loạn.

"Không phải tôi."

Lâm Tây không quá rối rắm về vấn đề này, "Ừ" một tiếng, cẩn thận đặt lại giày vào, đóng hộp lại.

Bên miệng Giang Tục mang theo nhàn nhạt ý cười:

"Tặng giày có ý nghĩa là sẽ chia xa, tôi không muốn tặng."