Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 13: Năng lực cấp F



Sau khi báo án, cảnh sát nhanh chóng ở mặt ở hiện trường, nhưng vì đường ở trong làng rất hẹp nên xe cảnh sát không vào được, cảnh sát đành áp giải tội phạm đi bộ ra ngoài làng.

Lúc nãy Lâm Xuân bị bám đuôi, trên đường không một bóng người mà giờ chỗ nào cũng thấy toàn người là người như đi trẩy hội, náo nhiệt vô cùng.

Chẳng lẽ thế giới có ác cảm sâu sắc với những người có chỉ số may mắn -99?

Lâm Xuân lẳng lặng thở dài.

“Sao rồi?” Trần Sơ nghe thấy cô than thở thì quay lại nhìn cô.

“Lúc nãy em bị lạc trong làng mà không gặp được ai.” Mặc dù biết số mình xui nhưng cô vẫn tủi lắm.

– Nếu gặp được ai đấy thì em sẽ không bị lạc.

– Anh nói có lí quá.

Trần Sơ bật cười, không nói gì nữa, đi theo cảnh sát ra ngoài, cả hai phải lên đồn để xác nhận lời khai thì mới được về nhà.

– Tóc vàng với đầu trọc đây mà, biết ngay thể nào hai đứa nó cũng vướng vào tù tội.

– Thế cũng tốt, giờ chúng ta được bình yên rồi.

– Đúng quá còn gì, cả ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, thấy phát phiền.

Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, cảm giác ha hê cực kì.

Tề An Liên vừa tắm xong, nghe thấy tiếng ở bên ngoài thì cũng mặc áo khoác rồi đi ra, thoáng cái đã thấy Lâm Xuân đang bước theo cảnh sát. Chị đang khó hiểu thì nghe thấy có người rỉ rả ở bên cạnh.

“Tóc vàng với đầu trọc phạm tội gì đấy?” Có người hỏi.

– Hình như là tội hiếp dâm. Thấy cô gái đi cạnh cảnh sát không, nghe nói suýt nữa bị hai thằng khốn nạn hiếp đấy.

– Tôi nghe bảo, hai thằng chó chết chặn con gái nhà người ta trong ngõ cụt ở đầu làng phía tây đấy. Nếu không nhờ bạn trai con bé xuất hiện kịp thời thì không tưởng tượng nổi hậu quả sẽ ra sao.

– Chúng nó dám hành động như thế, lũ súc vật, không biết hồi trước có hành hạ các cô gái khác không nữa.



Tề An Liên nghe từng câu từng câu mà mặt cắt không còn giọt máu, vẻ mặt khi nhìn Lâm Xuân phức tạp vô cùng.

Thì ra em ấy nói sự thật, nếu như lúc đấy em ấy không đi về nhà với mình thì mình sẽ là người gặp phải những chuyện này đúng không?

Tề An Liên bỗng xúc động vô cùng, muốn ra nói cảm ơn Lâm Xuân nhưng khi chị bước qua dòng người thì Lâm Xuân đã lên xe cảnh sát rời đi rồi.

Hai thằng tội phạm đã bị bắt ngay tại trận, vụ án cũng không có gì phức tạp nhưng cả hai vẫn phải ở trong đồn đến gần 11 giờ đêm mới xong việc.

“Được rồi, cả hai kí xong là về được rồi.” Cảnh sát đưa cho cả hai kiểm tra lại lời khai.

Lâm Xuân đọc qua, chắc chắn không có vấn đề gì thì nhanh chóng kí tên rồi đưa bút cho Trần Sơ.

Trần Sơ cầm bút rồi cũng kí tên mình vào.

Trần Sơ? Lâm Xuân sửng sốt khi thấy chữ kí của Trần Sơ, anh là Trần Sơ? Là đàn anh Trần Sơ gô cổ tên côn đồ trong bệnh viện ư? Thảo nào cô thấy anh quen quen, thì ra là anh.

“Sao thế?” Trần Sơ kí xong ngoảnh lại thì thấy cô nàng đang nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ.

– Không, không có gì.

“Kí xong rồi.” Trần Sơ trả lại giấy bút cho cảnh sát, sau khi hoàn tất việc kiểm tra thì cảnh sát tỏ ý hai người có thể rời đi.

Bước ra khỏi đồn, xung quanh chìm trong thinh lặng, Lâm Xuân cúi gập người với Trần Sơ: “Anh Trần Sơ, em không có gì trả ơn anh được.”

Trần Sơ hết hồn trước sự chân thành của Lâm Xuân, sau rồi anh cau mày lại: “Đàn anh? Em học trường nào?”

“Đại học Lục Diệp.” Lâm Xuân trả lời.

“Em biết anh học cao học ở trường Lục Diệp?” Anh không học đại học ở Lục Diệp, với cả dù giờ anh học thạc sĩ ở trường nhưng cũng chẳng mấy khi đến trường, anh sống ẩn đến mức khóa dưới có khi cũng chả nhận ra anh.

Sao Lâm Xuân lại biết anh? Không, cô không nhận ra, nhìn thái độ của cô khi bò ra khỏi TV nhà anh là biết, nếu cô biết anh thì đã phải gọi đàn anh từ lúc đấy rồi.

“Bạn em ở trong câu lạc bộ báo chí, từng phỏng vấn anh rồi. À, hôm trước bọn mình cũng gặp nhau ở bệnh viện đấy, hôm ấy anh chế ngự gã côn đồ cầm dao vào bệnh viện chém người, anh có nhớ không? Lúc đấy em cũng ở đó.” Lâm Xuân không nói mình là người phát hiện ra kẻ côn đồ nên cô sợ Trần Sơ không nhớ ra mình.

Câu lạc bộ báo chí? Trần Sơ nhớ ra, mấy tháng trước anh có đăng một bài báo cáo khoa học, đúng là có thành viên trong câu lạc bộ của trường muốn phỏng vấn anh thật. Lúc đấy anh thấy phiền quá nên đã từ chối. Hóa ra người phỏng vấn là bạn thân của Lâm Xuân, thảo nào hôm đấy ở cửa hàng tiện lợi anh cứ thấy giọng quen quen. Cô phóng viên đấy rất khó đối phó, gọi cho anh tận mấy chục cuộc điện thoại, buộc anh phải tắt máy thì mới thoát được.

“Nhớ, em là người phát hiện ra gã côn đồ.” Trần Sơ trả lời.

Ánh mắt Lâm Sơ sáng lên: “Anh nhớ em à?”

“Ừ.” Trần Sơ nhìn lướt qua phần tóc màu đỏ của cô, dù gì cũng ít khi thấy con gái bị hói đầu.

Lâm Xuân bỗng thấy rất vui.

“Nếu là sinh viên thì sao em lại ở làng đô thị lúc khuya khoắt thế này?” Trần Sơ hỏi.

“Em làm thêm ở chỗ công viên ngay phía trước làng đô thị, đi qua làng để bắt xe buýt.” Lâm Xuân trả lời.

– Làm thêm ở đâu mà làm muộn thế?

“Ở trong khu escape room ý, em đóng vai nhân vật trong đó, hôm nay có nhóm chơi muộn nên em cũng tan làm muộn theo.” Cô giải thích.

Escape room? Anh biết khu đấy chỉ có một chỗ chơi escape room, mà anh cũng từng chơi ở đó rồi.

Trần Sơ sực nhớ ra hôm đó anh cảm nhận được nguồn năng lượng đang dao động trong quan tài và cô ma nữ bị anh bóp cổ. Thế nên lúc ấy anh không cảm nhận sai, năng lượng đó tản ra từ người ma nữ thật, mà ma nữ đấy chính là cô gái đang ở trước mặt anh.

“Em đóng ma nữ ở đấy à?” Anh hỏi.

“Đúng rồi.” Lâm Xuân gật đầu: “Anh định đến chơi hả? Em có thể nhờ anh chủ giảm giá cho anh.”

Trần Sơ cười cười không trả lời cô mà nói tiếp: “Chỗ đó hẻo lánh, sau này em đừng đi làm muộn quá. Nếu không còn cách nào khác thì cũng nên gọi xe về.”

“Thật ra anh chủ có cho em tiền đi taxi.” Lâm Xuân trả lời.

“Thế sao em…” Trần Sơ ngạc nhiên.

“Để tiết kiệm tiền đấy.” Lâm Xuân ngượng ngùng đáp: “Bắt xe từ chỗ công viên về trường thì cũng phải mất 45 tệ, mà ngồi xe buýt chỉ mất có hai tệ thôi.”

Trần Sơ câm nín nhìn cô gái đang giơ hai ngón tay lên: “Em nghèo lắm hả?”

Mấy hôm trước mình bồi thường con bé một nghìn tệ cơ mà, chưa gì đã tiêu hết sạch rồi?

“Vâng. Đợt trước em bị xe đâm, có bao nhiêu thì cũng trả sạch cho đống thuốc men hết rồi. Điện thoại em mới mua cũng rơi vỡ, cái em đang dùng là điện thoại cũ giá 500 tệ em mua nửa tháng trước. Em cứ tưởng điện thoại cũ thì chỉ lướt mạng chậm thôi còn hiệu năng vẫn ổn, vẫn dùng được, ai ngờ cái máy cùi đến mức động tí đã hết pin sập nguồn, em phát điên. Với cả em sắp tốt nghiệp rồi, giờ vẫn chưa tìm được việc, cũng chưa tích góp được tiền thuê nhà nên em muốn tiết kiệm một tí.” Dạo này Lâm Xuân phải trải qua quá nhiều chuyện, bỗng chốc không kìm được mà tâm sự ra hết thảy.

Gặp tai nạn giao thông → nằm viện → hói đầu → gặp côn đồ → xuất viện → gặp tội phạm hiếp dâm, một chuỗi sự kiện…

“Không ai xui được như em.” Trần Sơ cảm khái.

“Haizzz, thôi thì không chết là được rồi.” Lâm Xuân nghĩ thoáng.

Tâm trạng vẫn ổn lắm.

Thoáng chốc cả hai đã ra ngoài đường, xa xa có chiếc xe phóng đến, Trần Sơ vẫy vẫy tay, xe taxi đã dừng lại bên cạnh hai người.

Anh mở cửa, ra hiệu cho Lâm Xuân lên xe: “Lên xe đi em.”

Lâm Xuân: “Anh bắt xe à?”

Trần Sơ gật đầu.

Điện thoại Lâm Xuân hết pin, muốn tự đặt xe cũng không được nên đành mặt dày đi nhờ xe người ta. Ai ngờ có mỗi mình cô lên xe còn Trần Sơ thì không.

“Xe chở em về trường.” Anh đóng cửa, nói với tài xế: “Bác tài lái chậm thôi nhé.”

“Được.” Tài xế đáp lại, nhấn ga lái xe rời đi.

Lâm Xuân “Ớ” lên, víu lấy cửa sổ định nói gì đó nhưng xe cũng đã đi xa. Cô chỉ thấy bóng hình chàng trai ngày một xa khuất, cuối cùng thì tan vào trong màn đêm.

Quên xin số điện thoại, không biết sau này còn cơ hội gặp lại anh không, chí ít cũng phải trả anh tiền taxi.

Xuân Tương, cô có thể bò ra ngoài TV mà~ Lời nhắc của hệ thống bỗng hiện ra, lóe lên hệt như một bình luận trên video.

“Cô là Sadako?” Đây chắc chắn không phải giọng của hệ thống.

Tôi nè, cô định đi tìm anh ấy à? Cứ đội tóc tôi lên là được.

Đội tóc tôi lên cái gì, nghe nó kinh khủng lắm biết không?

Lâm Xuân sợ đến mức sởn da gà: “Hệ thống, hệ thống, Sadako còn sống à? À không, Sadako đang nói chuyện với mình mà.”

Mặc dù cô chấp nhận sự tồn tại của hệ thống, cũng tiếp nhận mái tóc của Sadako có thể trèo ra khỏi TV, nhưng cô vẫn sợ ma mà.

“Đây không phải Sadako mà là suy nghĩ của Sadako bám vào mái tóc của cô ấy. Vật chủ không cần quan tâm đâu, đợi đến khi cô ấy tiêu hết điểm công đức thì sẽ không nói được nữa.” Hệ thống giải thích.

Thì ra toàn là tiếng nói phải trả phí mới có đấy.

Tất cả các người toàn là kẻ xấu thôi~ Suy nghĩ của Sadako lại xuất hiện.

“Cô vẫn còn được nói một câu cuối cùng.” Hệ thống tính điểm công đức của Sadako.

Xuân Tương ơi, gặp được trai đẹp thì phải nhớ kéo vào TV đấy nh~

Trong lúc mất hồn, quan niệm về nhân sinh của Lâm Xuân đã dần dần sụp đổ, không ngờ Sadako lại là con ma như thế này!

“Vậy ra, vật phẩm cũng có thể nói chuyện thật à?” Cô hỏi.

“Chỉ có ít vật phẩm mới nói được thôi, với lại nói chuyện thì cũng phải tiêu hao điểm công đức tương ứng.” Hệ thống trả lời.

“À đấy, cậu vừa bảo vật phẩm cũng kiếm được điểm công đức là sao cơ?” Lâm Xuân tò mò.

“Chỉ có những vật phẩm có suy nghĩ tự chủ thì mới kiếm được điểm công đức. Ví dụ, lúc trước vật chủ muốn được kích hoạt tính năng thứ hai của vật phẩm thì cần có đủ hai điều kiện. Một là phải bỏ ra một số điểm công đức tương ứng, hai là phải nhận được sự đồng ý của vật phẩm. Sau khi đạt đủ hai điều kiện thì giao dịch mới được thiết lập. Với số điểm công đức thu được, hệ thống với vật phẩm chia lợi nhuận 50:50.

Lâm Xuân hiểu: “Thế nên lúc Sadako nói chuyện là nhờ điểm công đức kiếm được từ tôi hả?”

“Đúng vậy.” Hệ thống đáp.

“Không ngờ cậu còn chia điểm công đức cho vật phẩm nữa đấy.” Lâm Xuân cực kì ngạc nhiên, cửa hàng của hệ thống là cái tiệm đen tối nhất mà cô từng gặp.

“Hệ thống đấy rất công bằng, trung thực và thân thiện, không bao giờ tham ô điểm công đức với đối tác.” Hệ thống trả lời.

“Vâng vâng vâng, sau đó ngài trừ điểm công đức khi người ta nói chuyện, nói được năm câu đã lấy sạch điểm của người ta.” Lâm Xuân vặc lại.

Hệ thống im lặng.

Cô cười khẩy, chị đây nhìn thấu được sự thâm độc của mày rồi. Sao lúc đầu đặt tiền quẻ thì mày im thin thít, lòng dạ đen tối của mày đâu hết rồi, nếu mà mày đả động tí tẹo thì chị đây đã chả nghèo đến như vậy.

Ban đêm xe đi rất nhanh, mười mấy phút sau đã đỗ trước cổng đại học Lục Diệp rồi. Đến khi về trường rồi Lâm Xuân mới sực nhớ ra một việc. Dường như cô và Trần Sơ đã quên mất chuyện cô bò ra ngoài TV một cách có chọn lọc.

*

Ở đầu bên kia, Trần Sơ về nhà, vừa vào cửa đã thấy vị khách không mời mà đến đang ngồi trên sofa nhà mình xem TV.

“Sơ, mày về rồi, ra cho tao nhìn cái nào, ma nữ hút hết linh hồn mày chưa?” Giải Tinh Vũ nhìn thấy Trần Sơ thì thì phi ra như một cơn gió.

“Đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng có tùy tiện vào nhà tao.” Trần Sơ khó chịu đẩy anh ra.

“Ma nữ đâu?” Giải Tinh Vũ nhìn khắp người Trần Sơ, nhất là chỗ cổ, sạch bong, không thấy dấu vết gì.

– Tiễn về rồi.

“Có ma nữ thật hay là ma giả đấy?” Lúc nãy anh đang ngồi trong bar uống rượu, nghe Trần Sơ nói nhà mình có ma nữ làm anh kích động đến mức chạy bắn qua nhà bạn như một cơn gió. Anh còn nghĩ ma nữ nào gan thế, dám chui vào nhà Trần Sơ cơ đấy, mình phải đến làm quen với được. Ai dè lại vồ hụt.

Trần Sơ tự cầm chai nước, hỏi: “Gần đây cục có tuyển người không?”

“Sao thế? Mày muốn giới thiệu ai à?” Giải Tinh Vũ tò mò.

– Có sinh viên nữ vừa mới thức tỉnh.

“Sinh viên nữ?!” Giải Tinh Vũ chỉ chú ý đến bốn chữ đầu tiên.

“Mới thức tỉnh thôi, cấp… coi như cấp F đi, năng lượng không ổn định.” Trần Sơ nói ra nhận xét của mình về năng lực của Lâm Xuân.

“Phế thải à? Cục không cần đâu.” Giải Tinh Vũ nghe xong lắc đầu nguầy nguậy.

“Năng lực em ấy thú vị lắm, với cả… Em ấy rất nghèo.” Trần Sơ vừa thương vừa buồn cười khi nghĩ đến cô gái gặp phải đủ mọi chuyện oái oăm chỉ vì tiết kiệm 50 tệ tiền taxi.

“Mày lo em ấy nghèo quá sẽ sử dụng năng lực để gây rắc rối à?” Giải Tinh Vũ chẳng thèm để bụng: “Cấp F thì làm được cái gì?”

“Năng lực của em ấy… Trộm đồ tiện lắm.” Trần Sơ cũng có ấn tượng tốt với Lâm Xuân, anh không nghĩ cô sẽ đi ăn cướp gì cả, nhưng nói thật, với năng lực của cô thì đi trộm cắp rất mượt.

“Năng lực gì?” Giải Tinh Vũ tò mò.

Trần Sơ nhìn TV: “Em ấy có thể bò ra ngoài TV.”

“Ô đm, Sadako à.” Đúng là ma nữ thật.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Sơ: May mà khóa nhà phải dùng mật khẩu, không thì còn tự bước vào nhà luôn.

Lâm Xuân: Em không trộm đồ, em chỉ trộm… (mọi người đoán xem)

Hết chương 13.