Tôi Có Năm Lão Chồng

Chương 18



Tôi vỗ vào ót A Duy một cái, cười hắn coi quá nhiều phim Hồng Kông rồi.

A Duy nói chưa từng thấy qua người nào mặc mấy bộ quần áo kia hợp hơn các anh, còn có lòng mà hỏi thăm anh Năm, lựa một ít đồ đồ và phụ kiện tặng anh, lải nhải gì mà mô-đen, rồi thế mới chuẩn men, mới là đàn ông đích thực, mới giống đầu gấu, nếu không thì các anh không thể tiếp cận cái tên đáng hận kia mà hạ chúng được đâu.

Tôi lại hỏi A Duy, các anh về sao lại phải mang theo nhiều người về thế, mới biết cái đám ham chơi này cứ bu bám lấy mấy anh, sống chết đòi cùng nhau trở về.

Mấy anh như có điểm bất lực với bọn họ, cho nên đồng ý để bọn họ tới đây.

Tôi hỏi đây là Phong Sơn, đến đầu xuân cũng chẳng có gì chơi, nơi này không TV không internet, chẳng phải là nghẹn chết mấy người à?

A Thụy hì hì cười, nói rằng đã sớm xin mấy anh rồi. Ở lại dăm ba ngày thì không thành vấn đề, có điều bọn bọ ở nhiều như vậy sẽ tiêu tốn rất nhiều, đương nhiên là phải phụ vào nha~.

Nghe đến đó tôi liền nhào lên túm lấy A Thụy, bắt bọn hắn nhổ tiền ra, đừng có mơ mà ăn nằm miễn phí ở nhà tôi!

Một đám nháo thành một đoàn, chị Đại cười ha hả nói tôi đã thành bà chủ gia đình rồi, tính toán chi li quá nha~.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Vốn là nên để cho bọn A Duy ngủ ở đối diện phòng lớn của tôi, nhưng khi cha còn sống cũng không có thân thích qua lại, dần dần trở thành gian chứa đồ linh tinh, giờ thì muốn cũng không sạch được nữa.

Cho nên phải để cho bọn họ ngủ ở hai phòng ở hai bên phòng khách. Gian bên phải là phòng của cha mẹ, bên trái vốn dành cho anh Cả và vợ anh ấy, còn các anh khác thì khi thành gia sẽ phân chia sau. Có điều bây giờ như không cần nữa rồi.

Buổi tối không có trò gì tiêu khiển, mấy anh để cho bọn họ tắm rửa xong rồi mới đến lượt mình, vài anh ngang qua, thấy tôi ngồi trên phản lớn, tiến lại cắn cắn lên vành tai tôi.

Chỉ nghe mà chưa thấy cảnh thật việc thật, tôi để cho bọn họ mở mang tầm mắt một hồi, xem thường bọn họ nói bên này cũng có nam nhân dục hỏa, mấy người có thể đừng có ân ân ái ái vậy không? (Siêu chém *v*)

Lão Phong nói năm tên đàn ông đáng thèm nhỏ dãi như vậy, tôi một người, các anh có năm, chia bốn ra đi~~.

Tôi giận, chẳng nói cho tốn hơi thừa lời, bổ nhàp về phía trước, một bên đánh hắn, một bên ầm ĩ rống lớn đừng hòng!! Mấy anh là của tôi! Tất cả đều là của tôi!!

Kết quả không để ý mà dẩu môi, lão Phong sau khi thấy liền vẻ mặt cùng nụ cười râm đãng, tà tà áp lại, cười ngả ngớn “Dám câu dẫn ông~ xem ông làm ngươi đây!”

Nói xong liền chen vào giữa hai chân tôi, vờ như muốn tiến đến, đang ngon lành, bất thình lình anh Ba đi vào, vừa thấy liền gầm lên “Cậu muốn làm cái gì?” Chấn động đến nỗi màng tai tôi phát đau.

Mấy tên túm túm kéo kéo vội vàng lăn xuống giường, nhanh như chớp chạy đi không còn thấy bóng dáng.

Xem vẻ mặt anh Ba còn cau có, tôi đi qua ôm anh “Chỉ là đùa thôi, bọn họ vẫn thường…”

“Anh Ba biết, nhưng thấy người khác chạm vào em anh không thích.”

Anh ôm tôi, hôn lên mái tóc đen của tôi và nói.

Anh Tư anh Năm vừa vào liền thấy anh Ba ôm tôi thì hỏi chuyện gì, nhưng cũng chẳng nhiều lời thêm.

Tôi không thấy anh Cả và anh Hai đâu liền cất tiếng hỏi, anh Tư nói hai anh ấy đi cấp cho bọn A Duy mấy cái bếp lò, bằng không ngày mai lại hốt được bốn cây kem đá mất.

Đến khi vào phòng, tay anh Năm vòng tay ôm lấy tôi, động tác kia tôi liền hiểu được.

Trong khi anh Năm thì thào nói chờ mấy anh kia thì anh Cả và anh Hai tiến vào.

Anh Cả còn cẩn thận mà kiểm tra cửa sổ đầu giường một lần nữa.

Hai anh cổ quái mà nhìn tôi một cái, tôi nhỏ giọng hỏi anh Cả, anh nói đã đốt mấy bếp lò rồi đưa cho bọn A Duy rồi, bọn  họ đều ngủ ở phòng cách vách của cha mẹ…

Tôi nghĩ mấy ngày nay cứ nên ngoan ngoãn đàng hoàng một chút thì hơn…