Tôi Có Thể Làm Gì Chứ, Tôi Có Phải Con Người Đâu

Chương 11: Thế giới thứ nhất



Edit: Min

Tướng quân và robot nhỏ của hắn (11)

Có một nhóm người đang đánh nhau trên đường chính, hàm lượng pheromone trong không khí vượt quá tiêu chuẩn nghiêm trọng, điều này ảnh hưởng đến phán đoán của Alpha.

Giải quyết xong Alpha chặn đường, Tô Triết Ngạn nhanh chóng rời khỏi thành phố. Tiếng ồn ào bị vứt lại phía sau, cho đến khi bóng dáng của thành phố hoàn toàn không nhìn thấy nữa.

Hắn đã tìm kiếm trong chợ đêm suốt một tiếng đồng hồ mới tìm thấy con robot của mình.

Chỉ trong sáu mươi phút, hắn đã bị chặn vào con hẻm ba lần và bị bao vây bởi Alpha hai lần. Có mấy người theo đuôi hắn, định gây choáng hắn bằng thuốc mê. Tính ra, hắn đích xác là giết một mạch đi ra.

Lưu đày ngôi sao hoang vu thay cho tử hình, phạm nhân phải ở lại nơi này cả đời.

Hắn nhắm mắt lại, nghi vấn ẩn sâu trong lòng lại trồi lên.

Sống một cuộc sống như vậy có ý nghĩa gì chứ?

Sở Thời Từ đang nghịch cục pin trong túi, cố nhét nó vào ngực mình.

Hệ thống vẫn luôn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng:【Không phải cậu vẫn luôn lắc lư theo tần suất đi đường của nam chính à, tôi thấy cậu không lắc lư được hai phút rồi, hai người về đến nhà rồi hả?】

Sở Thời Từ thăm dò nhìn xung quanh, xung quanh hoang vu, không thấy bóng dáng của khoang con nhộng đâu cả.

Tô Triết Ngạn đứng một mình giữa nơi hoang vắng, vẻ mặt bình tĩnh không nhúc nhích, tựa như một bức tượng sáp không có linh hồn.

Hệ thống có chung tầm nhìn với cậu, nó tò mò hỏi:【Nam chính chết máy hả?】

Sở Thời Từ gọi vài tiếng, Tô Triết Ngạn đều phớt lờ cậu.

Cậu theo quần áo trèo lên trên, khi bò đến ngực hắn thì trượt tay. Cậu sợ hãi hét lên một tiếng, còn chưa bắt đầu rơi tự do đã bị ai đó nắm đầu xách lên.

Tầm mắt cậu nhanh chóng di chuyển lên, ngay sau đó ngang bằng với đôi mắt của Tô Triết Ngạn.

Không biết có phải là ảo giác của cậu không, nhưng trong đôi mắt xanh ấy, cậu thoáng thấy một sự ngỡ ngàng.

Sở Thời Từ sờ sờ ngón tay trên đỉnh đầu, giống như tìm được đồng bạn, “Anh Ngạn ơi anh Ngạn, anh cũng bị chợ đêm làm cho hoảng sợ đúng không!”

Cậu lau mặt và chỉ vào hai vết đen trên mặt: “Tôi biết ngay không phải do tôi nhát gan mà, là do bọn họ quá biến thái. Anh nhìn nè anh Ngạn, tôi sợ đến phát khóc luôn. Cũng may là anh đón tôi về nhà, anh đánh nhau giỏi, ở bên cạnh anh tôi cảm thấy rất an toàn!”

Giọng nói ríu rít bên tai quá ầm ĩ, đánh thức Tô Triết Ngạn khỏi trạng thái lơ đãng.

Hắn xoa xoa khuôn mặt của con robot, khẽ nhíu mày nói, “Khóc đến mức rỉ dầu?”

Sở Thời Từ nhanh chóng gật đầu, “Có người bày sạp bán tôi, sạp trò chơi bên cạnh rất máu me. Khi tôi chạy ra ngoài thì họ đang đánh nhau, cánh tay cẳng chân bay loạn xạ, rơi khắp nơi trên mặt đất. Ngày nào anh cũng giành đồ ăn với bọn họ sao? Anh đỉnh thật.”

Nói xong, cậu hít một hơi thật sâu cùng nỗi sợ hãi kéo dài, chân tay bủn rủn, muốn dựa vào người Tô Triết Ngạn.

Tô Triết Ngạn duỗi ngón trỏ ra, robot lập tức theo ngón tay chui vào trong tay hắn.

Trên người nó đầy bùn và máu, còn có dầu do nó tự rỉ ra nữa, vừa dơ vừa hôi.

Tô Triết Ngạn ngại dơ, muốn ném nó lại vào túi của mình. Nhưng vật nhỏ có vẻ sợ hãi và cứ cọ vào lòng bàn tay hắn.

Hắn thở dài, cầm con robot lên lau nước mắt trên mặt nó.

Robot ngẩng đầu chờ hắn lau mặt, nhìn hắn với vẻ mặt sùng bái, miệng ồn ào: "Anh Ngạn ơi, anh Ngạn à."

Sắc mặt Tô Triết Ngạn dịu đi, khóe miệng hiện lên một nụ cười mà bản thân hắn cũng không phát hiện.

Hắn rất điển trai, cười rộ lên lại cực kỳ quyến rũ. Ngay cả đôi mắt xanh lạnh lùng ấy lúc này dường như cũng có chút ấm áp.

Sở Thời Từ ngơ ngác nhìn hắn, bị sắc đẹp hun đến tim đập thình thịch, “Anh Ngạn, sau này anh cười nhiều hơn đi, nhìn anh cực kỳ đẹp trai. Anh Ngạn ơi anh Ngạn, tôi rất vui vì anh đã đến cứu tôi. Không có anh, dù tôi không chết ở bên ngoài thì cũng sẽ thiếu tay thiếu chân. May mà anh là chủ nhân của tôi, anh đối với tôi thật tốt.”

Không biết có phải là ảo giác của Sở Thời Từ không, nhưng cậu phát hiện trên khuôn mặt tái nhợt kia dường như được nhuộm một lớp đỏ nhạt.

Cậu còn chưa nhìn rõ,Tô Triết Ngạn đã dập tắt nụ cười và lạnh lùng nói: “Ngoài làm nũng thì mi biết cái gì.”

【Giá trị sức sống +1, giá trị sức sống hiện tại là 29/100.】

“Không được nhìn ta.”

【Giá trị sức sống+1, giá trị sức sống hiện tại là 30/100.】

Sở Thời Từ:……

Shh.

Sau khi lau mặt cho cậu xong, Tô Triết Ngạn đặt cậu xuống đất, xoay người rời đi.

Sở Thời Từ vừa chạy theo sau Tô Triết Ngạn vừa suy đoán trong đầu.

Nam chính mắc cỡ, da mặt mỏng thật.

Tuy nhiên, cậu nhớ đến một sự kiện lớn, trước đó cậu đã quá sợ hãi nên đầu bị che lại một lúc.

Cậu vội vàng chạy lên phía trước ngăn Tô Triết Ngạn lại, nói với hắn rằng hai giờ sau khi chợ đêm đóng cửa sẽ có 30 Alpha tới đây bắt hắn, bảo hắn nhất định phải cẩn thận.

Tô Triết Ngạn dừng bước chân, “Kẻ mang mi đến chợ đêm cũng có mặt trong số đó?”

Sở Thời Từ đang cố gắng leo lên chân hắn, nghe vậy liền tức giận nói: “Đúng vậy, gã đập chiếc giường mà anh lắp cho tôi và trộm dầu mới mua. Tủ quần áo của tôi cũng không giữ được, còn lấy cả con búp bê nam nữa. Đám người này nghiện trộm đồ hả, tại sao ngay cả đồ chơi mà cũng không tha vậy trời? À đúng rồi, bọn họ còn lục tung khoang con nhộng lên nữa, cuốn nhật ký của anh còn đó không?”

Tô Triết Ngạn nhàn nhạt liếc cậu một cái, “Nhật ký không có gì quan trọng……”

Nói được một nửa thì hắn đột nhiên dừng lại.

Sở Thời Từ chui vào trong túi của hắn, “Nhật ký không đáng tiền, nhưng đám người đó rảnh rỗi không có việc gì làm mà đi đọc lén, đúng là không biết xấu hổ.”

Tô Triết Ngạn không nói nữa, có thể thấy lúc này tâm trạng của hắn đang rất tệ.

……

Khoang con nhộng vẫn ở chỗ cũ, Tô Triết Ngạn - người đã lau khô người cho cậu - vươn tay túm lấy cậu rồi đưa cậu vào trong khoang.

Vẻ mặt hắn lạnh lùng nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, Sở Thời Từ biết ngay là nam chính yêu cậu mà.

Vào lúc 2:40 sáng, có thể nghe thấy tiếng bước chân yếu ớt trong vùng hoang vu.

Một nhóm Alpha hùng hổ lao tới như muốn bắt sống Beta, vũ khí trên tay họ đều là gậy gộc và thanh sắt.

Tô Triết Ngạn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, khi pheromone của Alpha truyền vào khoang con nhộng, hắn từ từ mở mắt ra.

Sở Thời Từ có chút lo lắng: “Anh Ngạn, tôi ra ngoài giúp anh nha, tôi có thể đánh lén bọn họ.”

Tô Triết Ngạn khóe mắt nhìn cậu, “Đi ra ngoài đâm chân bọn chúng?”

Sở Thời Từ cầm cây đinh lên, “Sát thương không cao, nhưng nặng ở tham dự.”

Tô Triết Ngạn nhếch miệng, lộ ra một nụ cười mỉa. Nhét cậu vào chăn bông, đứng dậy và rời khỏi khoang con nhộng.

Chỉ trong vài phút, bên ngoài đã nghe thấy tiếng ồn ào điên cuồng của Alpha.

Các loại lời nói thô tục truyền vào trong khoang, Sở Thời Từ vừa nghe xong, tức giận vội vàng leo lên trên.

Đợi khi cậu trèo ra khỏi khoang con nhộng liền thấy Tô Triết Ngạn đang đánh nhau với một nhóm người.

Từng giọt máu chảy dài trên dao rựa, máu bắn tung tóe trên người Tô Triết Ngạn như khoác lên người hắn một lớp áo giáp đỏ.

Sở Thời Từ ngây người nhìn cảnh này.

Nam chính sảng văn quả nhiên không cần cậu lo lắng, nhưng hiện tại cậu lại càng mờ mịt hơn.

Đế quốc vứt bỏ Tô Triết Ngạn, nhưng hệ thống đã xác nhận rằng đây không phải là lý do khiến hắn chán nản và bơ phờ.

Mặc dù ngôi sao hoang vu rất đáng sợ nhưng hắn hoàn toàn có đủ khả năng để tự bảo vệ mình. Với lại hắn mới ở đây được ba ngày thôi, và cũng chỉ còn thừa 5 điểm giá trị sức sống. Tô Triết Ngạn là một vị tướng đã trải qua sóng to gió lớn, môi trường khắc nghiệt cũng không thể khiến hắn suy sụp nhanh như vậy được.

Vậy thì rốt cuộc hắn đã trải qua những gì mới có thể trở thành như bây giờ?

Sở Thời Từ trong lòng càng ngày càng có nhiều nghi vấn, cậu cảm thấy được có gì đó không đúng

Một giờ sau, trận chiến gần kết thúc.

Tô Triết Ngạn bình phục lại hơi thở, xách tên Alpha đang nửa chết nửa sống lên: “Nhật ký trộm đâu.”

Người nọ run rẩy chỉ vào một cái xác, Tô Triết Ngạn sờ soạng một hồi mới tìm được quyển nhật ký.

Quyển sổ đã bị người ta đụng vào, trái tim nhỏ bằng giấy kẹp ở bên trong không thấy đâu nữa, đó là của robot đưa cho hắn.

Tô Triết Ngạn nheo mắt, cầm dao rựa lên bắt đầu quất vào cái xác.

Robot chạy tới hỗ trợ, Tô Triết Ngạn liếc mắt nhìn nó, xé một tờ nhật ký ném tới trước mặt nó.

Sở Thời Từ nhặt tờ giấy lên, trên đầu truyền đến một giọng nói thở hổn hển, “Gấp.”

“Hửm?”

“Gấp trái tim.”

“Tại sao?”

Tô Triết Ngạn liếc mắt trừng cậu một cái, quay đầu rời đi.

Sở Thời Từ mờ mịt đứng tại chỗ.

Cậu bỏ lỡ bước nào rồi hả? Lòng người thật phức tạp.