Tôi Đẹp Trai, Cậu Ấy Có Tiền

Chương 20: Lái xe



Tiết Diệc Sâm dọn dẹp phòng mới xong xuôi, lúc quay lại phòng 213 thì mệt đến mức đau đầu chóng mặt. Cậu vội vàng rửa mặt trước khi tắt đèn, sau đó tìm bịt mắt hơi nước trong ngăn tủ ra, lúc này bỗng nhiên Tống Triết lại đến bên cạnh, hỏi cậu: "Phòng ngủ hai người thế nào?"

Bởi vì chuyện hôm khai giảng nên Tiết Diệc Sâm ít nhiều cũng thấy cậu ta phiền phức, hiếm khi cậu nói chuyện với cậu ta, thế nhưng cũng không đến mức phớt lờ cậu ta, cậu trả lời một cách vô tư: "Khá tốt, nhưng nằm trên tầng cao quá."

"Ồ..." Sau đó đứng bên cạnh cậu không nhúc nhích, do dự hồi lâu vẫn không nói gì nữa.

Cậu nhận ra được chút gì đó, lấy bịt mắt hơi nước ra xong thì đóng cửa tủ lại, quay đầu hỏi cậu ta: "Cậu có chuyện gì sao?"

"Cậu cảm thấy... Bao Sảng thế nào?"

"Hửm?!" Tự dưng lại hỏi cậu cái này làm gì?

Nhưng mà cậu có thể nhanh chóng hiểu ra, trong lòng cũng có suy đoán của mình, nhưng cậu vẫn giả vờ trả lời một cách bình tĩnh, "Không tiếp xúc nhiều lắm, cậu theo đuổi phần cậu đi, hỏi tôi làm quái gì, tôi cũng không thể đưa ra lời khuyên nào cho cậu được."

Cậu dứt lời, mặc kệ cậu ta đi thẳng đến giường của mình nằm xuống chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Cậu vẫn luôn như vậy, đeo bịt mắt vào là cách ly bản thân với thế giới này, rất khi tham gia vào mấy cuộc trò chuyện đêm khuya trong ký túc xá, cậu nổi danh với việc chỉ cần ba phút là chìm vào giấc ngủ, mọi người cũng đã dần quen với việc đó.

Dường như Tống Triết còn đang muốn nói gì đó, bước theo cậu, nhưng cậu ta chần chờ hồi lâu vẫn không hó hé gì mà quay về giường của mình, lại là một đêm yên tĩnh.

Lý do khiến Tiết Diệc Sâm có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ là vì ý thức của cậu tiến vào hệ thống, ngày nào cậu cũng phải viết tiểu thuyết hoặc xem mấy quyển sách cậu tìm thấy từ thư viện hệ thống, nhưng hôm nay cậu muốn gặp bản thân mình trong tương lai.

Tuy rằng cậu cảm thấy Tiết đến từ tương lai có hơi đồi bại, nhưng lòng cậu tràn ngập tò mò về mọi thứ.

Sau khi cậu tiến vào căn phòng độc lập thì đã thấy Tiết đến từ tương lai ngồi trên ghế chờ đợi, lần này biểu hiện của anh ta rất tốt, không sờ cậu em nữa.

Tiết Diệc Sâm cũng ngồi đối diện đánh giá anh ta, anh ta có vẻ bề ngoài giống cậu y hệt, nhưng khí chất không giống mình hiện tại, trong ánh mắt mang theo ý cười, khiến người ta cảm thấy đây là một lão già không đứng đắn.

Tiết đến từ tương lai bình tĩnh đánh giá cậu trong chốc lát, mỉm cười hỏi cậu: "Tôi biết cậu có chuyện muốn hỏi, cứ hỏi đi, cái gì tôi biết tôi sẽ nói không che giấu nửa lời." Dứt lời thì xòe bàn tay ra tỏ vẻ bản thân rất thẳng thắn.

"Ừm... bây giờ anh sống tốt chứ?"

"Cũng không tệ lắm, không thiếu tiền, địa vị không tồi. Nhận mấy đứa con trai, con gái nuôi, hiện tại cũng có chút danh tiếng cho nên không cần ra ngoài chém giết nữa, ngày nào cũng ở trong trang viên của mình trồng hoa tỉa lá, trừ việc không được thỏa mãn sinh hoạt tình dục thì những mặt khác ok lắm."

"Tôi muốn biết khi còn trẻ anh đã trải qua những gì, anh có thể nói cho tôi biết không?"

Tiết đến từ tương lai cũng không hề né tránh mà nói trắng ra, thật ra mà nói thời niên thiếu của mình cũng không có gì làm vẻ vang.

Khi đó anh ta không có sự giúp đỡ của hệ thống, cũng không có dự định đi học ở một ngôi trường tốt nên vào đại một trường cấp ba xoàng xĩnh, vừa lên cấp ba đã cùng một nhóm người lăn lộn xã hội, còn chạy đến quán bar làm bartender kiếm tiền.

Anh ta đẹp trai, tính cách lại khéo đưa đẩy đã vậy còn có tầm nhìn xa trông rộng, còn có gu ăn mặc nên rất được hoan nghênh trong các quán bar, không lâu sau đó anh ta quen với một cô gái và rồi họ phát triển thành mối quan hệ nam nữ.

Cô bạn gái là thiên kim nhà giàu, tính tình có hơi nổi loạn, đôi khi sẽ đưa anh ta đi chơi khắp nơi, còn thích chăm chút cho anh ta, tháng nào cũng cho anh ta vài chục ngàn tiền sinh hoạt, còn mua cho anh ta một đống quần áo, tặng một chiếc xe.

Ấy thế mà cũng là một loại bao nuôi.

Nhưng rồi hai người bọn họ chỉ qua lại đâu đó nửa năm.

Khoảng thời gian sau này, anh ta từng có mấy người bạn chjch, những người phụ nữ kia có nhân viên văn phòng, có thiên kim nhà giàu và có cả gái điếm, mỗi người cho anh ta số tiền tương ứng, để cho anh ta tích được chút đỉnh.

Sau khi vào đại học, anh ta chuyển sang một thành phố khác, vốn định bắt đầu lại từ đầu nhưng anh ta nhanh chóng nhận ra kiếm tiền từ những công việc đứng đắn đó quá chậm, thế nên vẫn đến bar làm nghề cũ, sau đó anh ta quen biết một người phụ nữ đã thay đổi cuộc đời mình.

Người phụ nữ này là con gái của một ông trùm, gả cho một người đàn ông có quyền có thế, gia đình hai bên môn đăng hộ đối, đáng tiếc người chồng này lại đoản mệnh, mới kết hôn được hai năm đã qua đời. Sau này cô ta cũng không tái hôn nữa mà sống một mình.

Lúc hai người gặp nhau, cô ta 28 tuổi, anh ta 22 tuổi.

Đàn ông có vẻ bề ngoài xuất sắc luôn có sức hút mãnh liệt, hai người cùng nhau trải qua một số chuyện rồi cuối cùng cũng đến được với nhau, mà mối quan hệ này cũng kéo dài rất lâu, tận 5 năm.

Năm thứ 5 ấy, anh ta tốt nghiệp đại học, cũng nhờ người phụ nữ này mà có thể tích lũy nhân mạch, có thủ đoạn nên dành dụm được không ít. Con người càng ngày càng tham lam, có tiền rồi thì lại mong muốn nắm giữ một ít quyền lực, anh ta lén lút sau lưng cô nàng vụng trộm kinh doanh, âm thầm kiếm tiền.

Người phụ nữ này cũng chẳng phải người tốt lành gì cho cam, chỉ là cô ta mắt nhắm mắt mở cho qua thôi, nhưng có một lần nọ, Tiết đến từ tương lai không biết điều mà phá hỏng việc làm ăn của trợ thủ đắc lực của ba cô ta, còn chặt đứt ngón tay của người ta khiến thủ hạ dưới trướng hao binh tổn tướng.

Lần này cô ta không còn kiên nhẫn nữa, muốn đuổi cùng giết tận Tiết đến từ tương lai.

Tiết đến từ tương lai cũng coi như còn thông minh chán, vừa nghe được tiếng gió đã mang theo của cải tích cóp được chạy trốn sang nước M, mà cô nàng kia cũng không tiếp tục truy đuổi nữa nên cắt đứt liên lạc với anh ta, coi như là một đao chặt đứt quan hệ.

Nói đến đây, Tiết đến từ tương lai vẫn có chút áy náy với người phụ nữ này.

Sau đó anh ta định cư ở nước kia, mở một quán bar, lợi dụng một ít mạng lưới quan hệ quốc tế tích lũy được từ trước làm kẻ buôn bán tình báo, dần dần có thể hô mưa gọi gió.

Anh ta đã ngủ với rất nhiều người phụ nữ, làm không ít chuyện xấu xa, tham vọng ngày càng một lớn, dần dần tiếp xúc với việc kinh doanh súng ống đạn dược, lợi dụng đầu óc của mình, từ một thương nhân tình báo hạng hai gầy dựng nên thế lực ở một vùng. Đến giờ thì rảnh rỗi nên sử dụng số tiền tiết kiệm cả đời để cải tạo bản thân ngay từ lúc đầu.

"Tại sao anh có thể cảm thấy hài lòng về bản thân, cảm thấy mình là món quà thượng đế ban tặng cho mấy người phụ nữ đó vậy?" Tiết Diệc Sâm nghe xong thì nhíu mày, tự thấy cuộc đời hoàn toàn dựa vào phụ nữ để leo lên như vậy không mấy tự hào.

"Bớt chế giễu tôi đi, thế khác gì cậu đang tự mắng bản thân mình không. Hơn nữa mấy chuyện này đều là người tình ta nguyện, tôi không hề bắt ép cô gái nào, cũng không hề lừa gạt các cô ấy, ngay từ đầu tôi đã nói rất rõ ràng, tôi bên cạnh cô ấy là vì tiền." Tiết đến từ tương lai không khách khí, mò mẫm trong túi muốn lấy cái gì đó, nhận ra nơi này không có thuốc lá nên đành từ bỏ, thở dài một hơi rồi điều chỉnh tư thế ngồi.

"Anh không về thôn trả thù những người đó ư?"

Tiết đến từ tương lai suy nghĩ một lúc, sau đó mới trả lời: "Lúc tôi học đại học có quay về đó xem thế nào một lần, người đàn ông kia mặt đầy nếp nhăn, ăn mặc thấp kém, dáng vẻ không khác gì một người nông dân chính cống. Vợ của ông ta cũng vậy, đúng chuẩn người đàn bà làm nông. Con trai của hai người bọn họ hai mươi tuổi đã kết hôn, cưới một người vợ xấu xí, xây một gian phòng mới ngay trong sân, sau đó ở chung một khu đất với ba mẹ mình, không có việc gì làm thì còn bạo lực gia đình, mẹ chồng thì làm đủ chuyện gây khó dễ, bố chồng thì gái gú rượu chè nên nợ nần chồng chất, thế mà cô con dâu kia cũng không bỏ đi, hẳn cũng có thể hiểu được, chắc vì... quá xấu ha."

Tiết Diệc Sâm nghe xong thì rơi vào trầm tư, cậu biết lúc mình còn nhỏ, cái người mà cậu gọi là cha ở trong thôn cũng khấm khá lắm, nhưng mà chỉ có chút ít của cải như vậy, có thể tiêu xài được bao lâu đây?

Suy sút thành như vậy cũng là chuyện bình thường.

Tiết đến từ tương lai nhìn cậu im lặng, cũng không thèm quan tâm mà nói tiếp: "Ông già kia còn có thể nhận ra tôi, nói cho cùng vẫn còn nhớ rõ mình có một đứa con trai, thấy tôi ăn mặc sáng sủa vậy, còn lái một chiếc xe thể thao nên tỏ vẻ ân cần lắm. Khách khí dắt tôi vào trong nhà, rót nước mời tôi uống còn hỏi công việc hiện tại của tôi. Tôi nói với ông ta tôi cho vay nặng lãi, không có việc gì làm thì đến nhà người ta đập phá nhà cửa thúc giục trả nợ, còn chặt ngón tay người khác, khiến ông ta sợ đến mức sững người."

"Hợm hĩnh..."

"Không phải con người là vậy sao, bản tính hướng về nơi cao chà đạp thứ thấp hèn."

"Sau đó thế nào?"

"Thật ra tôi đã từng mơ tưởng rất nhiều, ví dụ như khi tôi thăng quan tiến chức nhất định sẽ tìm đến mấy người đó trả thù, bảo bọn họ quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, sau đó tìm người đập bọn họ một trận. Nhưng sau khi tôi đến đó, thấy dáng vẻ kia của bọn họ thì cảm thấy có ích lợi gì đâu? Đánh một kẻ ghê tởm như vậy, để tay mình dính máu dơ bẩn? Thật ra đôi khi vũ khí vô hình để trả thù chính là sống tốt hơn bọn họ gấp bội lần. Sau khi bản thân mình sống tốt hơn rồi, hiển nhiên đâu cần quan tâm đến bọn họ nữa, bởi vì bọn họ nhỏ bé chẳng khác gì hạt bụi."

"Tôi vẫn cảm thấy chưa đủ chút nào."

"Ít nhất lúc này đây cậu vẫn còn rất hận bọn họ, tôi sẽ không ngăn cản cậu đi trả thù, cậu cứ làm những thứ cậu muốn, đừng để bản thân mình hối hận là đủ rồi. Nhưng chuyện khiến tôi cảm thấy khá hài lòng đó là cậu đã khinh thường thủ đoạn leo lên của tôi, điều này chứng tỏ rằng hệ thống đã thay đổi cậu không ít, ít nhất bây giờ cậu cũng có thể tự lực cánh sinh."

"E rằng anh cảm thấy chướng mắt mấy đồng bạc lẻ bây giờ tôi kiếm được ha?"

"Tôi đập thêm tiền để mở cái plugin này chỉ vì muốn nói với cậu một điều, để cậu hiểu rằng cuộc đời của cậu đã rất huy hoàng rồi, lúc này tôi chỉ muốn cậu sống vui vẻ hơn thôi. Chỉ có bản thân mình mới hiểu rõ chính mình nhất, chờ sau này khi già rồi, leo lên đến đỉnh cao mới phát hiện ra tiền và quyền lực cũng chẳng tốt đẹp đến vậy, cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống, càng lúc càng không thể thoát ra, mới thấy được rằng cứ sống thật hạnh phúc là tốt nhất."

Trái tim của Tiết Diệc Sâm run lên, cậu biết bản thân mình không phải là một người hay nói đạo lý, Tiết đến từ tương lai không phải đang lừa gạt mình, cũng không phải ra vẻ khiêu khích hay gì hết, mà là bản thân anh ta thấy vậy.

Nếu...

Nếu một người già đi, có cơ hội quay lại quá khứ nhìn thấy bản thân mình lúc trẻ, sẽ nói ra cái nhìn sâu sắc mà dùng cả đời để thấu tỏ.

Tiết Diệc Sâm không biết mình đã im lặng bao lâu, sau đó mới cười khổ, lắc đầu cảm thán: "Tôi vẫn cảm thấy không cam lòng..."

Không thể đạt được những thứ mình muốn, sao mà cam lòng cho đặng.

Sao có thể cam lòng đây?

"Thật ra... khi bản thân già nua rồi, bỗng nhiên cảm thấy quá đỗi tiếc nuối, vì tiền mà qua lại với phụ nữ, trái tim lúc nào cũng trống rỗng, đôi khi tôi cũng muốn được trải nghiệm cái gọi là tình yêu đích thực. Nhưng lúc tôi nhận thức được điều này thì tôi phát hiện rằng bản thân mình đã không còn cậu em nữa..."

"..." Tiết Diệc Sâm nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ.

Tiết đến từ tương lai cười gượng gạo sau đó vung tay lên: "Đến đây đi, hôm nay tôi sẽ bắt đầu dạy dỗ cậu, để tên tài xế già này dạy cậu lái xe."

(Tài xế già: tay lão luyện trong một mảng nào đó, lái xe: nghĩa đen là chuyện 18+)

Tiết Diệc Sâm lập tức suy nghĩ lệch lạc, trong lòng thầm nhủ tên thái giám này không chịu nổi tịch mịch nên đến đây dạy cậu... mấy thứ đồi trụy à?

Sau đó cậu nhìn thấy một chiếc xe đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh, hai người ngồi vào trong xe, cậu ngồi ở ghế lái nhìn vô lăng, lúc này mới nhận ra tên này muốn dạy cậu lái xe thật!