Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật

Chương 36



Hiện tại Hướng Lăng Vân khó cả đôi đường.

Tiếp tục gõ cửa, hay là quay đầu trở về.

Thẩm Phất thấy rõ là anh ta chứ? Cứ trực tiếp đóng cửa như vậy?

Nếu như nhìn rõ người tới là anh ta mới đóng cửa lại thì phải làm thế nào?

Tiếp tục gõ cửa tất nhiên sẽ ăn canh đóng cửa một lần nữa.

Hướng Lăng Vân liếc nhìn camera cuối hành lang, chỉ cảm thấy kiếp sống nghề diễn mười năm qua chưa từng xấu hổ như này.

Chỉ dùng một giây anh ta đã nghĩ ra cách ứng đối.

Anh ta lui ra phía sau hai bước, ngẩng đầu nhìn kỹ số phòng Thẩm Phất rồi lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh nhận ra: "Thật có lỗi, gõ sai cửa."

Ngay sau đó anh ta bước đến gian phòng bên phải, gõ cửa phòng Hứa Điều Điều, thương lượng với Hứa Điều Điều chi tiết về việc quay tạp chí.

Fan hâm mộ của Hướng Lăng Vân thiếu chút nữa muốn ôm đầu khóc rống, nhìn thấy bước ngoặt này thì trái tim đang nhấc lên mới chậm rãi thả lại trong ngực:

[Còn may, chỉ là gõ sai cửa.]

Thậm chí trở nên hùng hồn hơn: [Người nào ban nãy còn chưa biết rõ xảy ra chuyện gì đã bắt đầu nói móc lăn ra đây chịu đánh mau! Hai nhà khác thật sự nghĩ rằng idol nhà các người là li3m chó thì anh nhà bọn này cũng muốn giống nhà mấy người chắc?]

Fan hâm mộ của Hứa Điều Điều lại có chút khó chịu: [Chương trình đã sắp quay được một nửa, Hướng Lăng Vân còn không phân biệt rõ phòng của khách mời nữ, thế này vô tâm quá rồi đấy.]

Fan hâm mộ xúm vào cãi nhau, sau khi Hướng Lăng Vân lần lượt thương lượng xong khâu chụp ảnh tạp chí cùng Hứa Điều Điều và Cố Thanh Sương thì rốt cục có thể về phòng.

Vừa mới bước vào cửa phòng thì Chử Vi đã hỏi ngay trong nhóm: "Thế nào thế nào? Thẩm Phất đồng ý rồi sao?"

"Cậu không biết chuyện gì xảy ra?" Lúc Hướng Lăng Vân vừa mới trở về rõ ràng đã trông thấy cửa phòng ba tên khác đều khe khẽ mở ra một cái khe nhỏ.

Khe hở ở cửa phòng Chử Vi là mở to nhất, cậu ta chỉ thiếu nước vươn đầu ra hóng hớt.

"Biết nha, đây còn không phải là cố ý hỏi lần nữa tìm việc vui à?" Chử Vi: "Hê hê hê hê hê hê."

Hướng Lăng Vân: "..."

Hướng Lăng Vân: "Cậu đi chết đi."

Ôn Tranh Hàn nhìn hai tên ngu xuẩn này cãi nhau mà cười khẩy trong lòng.

Lúc anh ta bị Thẩm Phất đóng cửa trước mặt ở Gruzia thì sắc mặt cũng khó coi mất vài ngày, nhưng bây giờ nhìn thấy không phải chỉ có một mình anh ta bị cửa sập đến mũi bám đầy bụi thì đột nhiên lại thoáng dễ chịu hơn chút.

Đây đại khái chính là không sợ chia ít chỉ sợ chia không đều.

Tất cả mọi người là người tình cũ, còn chia ra cao thấp đắt rẻ sang hèn cái gì?

Chử Vi nói: "Phải nghĩ vài cách thôi các anhhh traiiii, thế mà anh Lăng chưa kịp nói câu nào đã ăn canh đóng cửa, hiện tại ưu thế duy nhất của chúng ta có lẽ chính là Thẩm Phất không thích tên họ Giang đấy."

"Đừng gọi tôi là anh." Hướng Lăng Vân tỏ vẻ buồn nôn đối với cái kiểu cư xử nhóm nhạc nam này của Chử Vi.

Còn kéo dài giọng ra, làm anh ta buồn nôn muốn chết.

Ôn Tranh Hàn: "Ưu thế này phải phán đoán như thế nào?"

Chử Vi nói: "Buổi sáng Giang Thứ đưa sữa bò cho cô ấy, cô ấy còn tránh ra đấy.

Với lại hai người nghĩ lại mà xem, từ lúc chương trình bắt đầu đến nay ngoại trừ các khâu chắc chắn phải lựa chọn ra thì thật ra cô ấy và Giang Thứ rất ít giao lưu.

Chưa kể so với chúng ta thì cô ấy còn thường xuyên tỏ ra ghét bỏ Giang tiên sinh đó."

Riêng điểm này phân tích không tệ lắm.

Hướng Lăng Vân: "Cậu nói đúng."

Chử Vi lại nói: "Nhưng bây giờ không thích không có nghĩa là về sau cũng không thích.

Việc cấp bách bây giờ của chúng ta không phải là ra đòn tuỳ tiện, miễn cho liên tiếp bị ăn canh đóng cửa, mà trước tiên phải ngăn chặn triệt để khả năng Thẩm Phất thích Giang Thứ.

Một, tìm ra khuyết điểm và điểm yếu của Giang Thứ rồi phơi bày trước mặt Thẩm Phất, khiến Thẩm Phất từ không có cảm giác với anh ta biến thành hoàn toàn chán ghét.

Hai, nghĩ cách phá đám cuộc hẹn của bọn họ."

Cái gì nên nói cái gì không nói loại thời điểm này đầu óc Chử Vi vẫn rất rõ ràng.

Khả năng là bởi vì Ôn Tranh Hàn có xuất thân danh lưu*, từ trước tới nay muốn cái gì đều sẽ có người đưa tới trong lòng bàn tay, mà Hướng Lăng Vân cũng chưa từng trải qua thất bại, gần như là vừa debut đã nổi tiếng, duy chỉ có Chử Vi là người mới từng bước bò lên, bởi vậy hai người kia đều không có kinh nghiệm kiểu này như Chử Vi.

*Danh lưu 名流: Sinh ra trong nhà có truyền thống làm nghệ thuật có nhiều người nổi tiếng.

Rất nhanh ba người đã thống nhất ý kiến.

Vấn đề bây giờ là, Giang Thứ có nhược điểm và điểm yếu gì đây?

Mặt, chiều cao, gia cảnh, mỗi một hạng đều ở trên bọn họ.

"Dáng người?" Hướng Lăng Vân hỏi.

Trong nháy mắt Chử Vi nhớ tới nỗi sợ hãi bị so không bằng trong phòng tập thể thao ngày đó, vẻ mặt như nuốt phải ruồi: "Cái này pass, dáng người của anh ta rất được."

"Có khi nào chỉ là tốt mã giẻ cùi không, kiểu đầu óc ngu si tứ chi phát triển?" Hướng Lăng Vân lại hỏi.

Ôn Tranh Hàn lạnh lùng nói: "Cái này cũng bỏ qua, khả năng không dìm được."

Cũng bởi vì lần chuyển cây kia thua Giang Thứ mà đến nay anh ta vẫn còn có bóng ma tâm lý, người đại diện nói với anh ta rằng, anh ta vừa xuất hiện trên màn hình đã có người bình luận hỏi eo của anh ta còn ổn không.

"Đầu óc hai người có phải có vấn đề không thế?" Hướng Lăng Vân cuối cùng cũng nổi giận: "Hiện tại là đang tìm nhược điểm của tên đó hay là đang đang tiến hành cuộc thi khen tình địch hả?"

"Cho nên rốt cuộc thì tên đó có nhược điểm gì có thể bại lộ trước mặt Thẩm Phất?"

Câu này vừa hỏi ra thì ba người đều im lặng.

Thế mà.

Không tìm ra được.

Hơn nữa tên đó còn tuân thủ nam đức một cách nghiêm ngặt, ngay cả cơ hội để Thẩm Phất hiểu lầm tên đó là người lăng nhăng cũng không có.

Chử Vi nói một cách gian nan: "Thế thì bỏ qua cách thứ nhất trước đi, trực tiếp bắt đầu phương án thứ hai, có cách nào có thể khiến khâu hẹn hò của bọn họ thất bại không?"

Nói xong Chử Vi đề nghị trước: "Khâu chụp ảnh tạp chí chắc chắn phải thay quần áo, buổi sáng tôi thấy tổ chương trình đẩy quần áo đã là xong vào, nam đều thống nhất là áo sơ mi trắng quần đen.

Nếu không thì làm hỏng đồ của tên đó, cắt đứt chỉ nút áo khiến tên đó để lại hình tượng thất lễ trong mắt Thẩm Phất?"

Nói ngắn gọn là dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Hai người khác đồng thời nghĩ trong lòng.

Ngành giải trí xác thật không thiếu các loại âm mưu dương mưu, nhưng bởi vì Ôn Tranh Hàn và Hướng Lăng Vân đã xuôi gió xuôi nước quen rồi, rất nhiều chuyện còn chưa tới được dưới mí mắt bọn họ đã bị công ty và fan hâm mộ của bọn họ bóp nát.

Bởi vậy thình lình nghe thấy Chử Vi biết nhiều như thế, hai người đều sôi nổi nghĩ...!Trước đó antifan nói cậu ta đạp lên đồng đội cũ leo lên sẽ không phải là thật đi?

Thằng nhãi này chính là đồ bạch thiết hắc, hắc thiết lục* mà.

*Bạch thiết hắc, hắc thiết lục 白切黑,黑切绿: Người bề ngoài nhìn thì ngây thơ nhưng nội tâm đen tối, trà xanh.

Những ngại ngùng, đơn thuần cậu ta thể hiện trước kia đều mẹ nó là tính cách được sắp đặt từ trước.

"Ai làm?" Ôn Tranh Hàn hỏi câu này ra đã đại biểu cho sự im lặng của anh ta nghĩa là đồng ý.

"Em." Chử Vi nói.

Hai lão già này trước kia chưa từng làm loại chuyện này, để bọn họ đi làm đến lúc không cẩn thận lộ tẩy, còn phải liên luỵ mình bị Giang Thứ chơi chết cùng bọn họ.

Trong lòng Chử Vi nghĩ như vậy nhưng lại nói trong nhóm là: "Các anh trai đừng sợ, lần này em làm."

Một giờ trôi qua rất nhanh.

Giang Thứ thở phào nhẹ nhõm.

Chờ các khách mời nghỉ ngơi xong, tổ chương trình mời mọi người ra bắt đầu rút thăm.

Có bốn địa điểm quay chụp.

Nhóm Hướng Lăng Vân Hứa Điều Điều rút trúng "bể bơi".

[Ôi đệch, vậy thì chẳng phải là sẽ ướt/ người?]

Nhóm Ôn Tranh Hàn Tả Mân rút trúng "phòng bếp".

Vốn dĩ bầu không khí giữa hai người này đã rất gượng gạo, hiện tại lại rút trúng phòng bếp, chẳng lẽ lại chụp cảnh nấu ăn trong phòng bếp?

Fan CP Đế hậu lại bắt đầu mắng tổ chương trình lừa đảo.

Nhóm Hướng Lăng Vân Cố Thanh Sương rút trúng "phòng tập thể thao".

[Một mình Hướng Lăng Vân chụp hai nhóm, không có thuật phân thân nhỉ.]

Nhóm Thẩm Phất và Giang Thứ rút trúng "trên giường".

[VCL!]

Thẩm Phất cũng sững sờ, theo bản năng cầm tờ giấy trong tay nhìn sang Giang Thứ.

Giang Thứ đeo kính râm đứng một bên, hai người nhìn liếc qua nhau, vẻ mặt anh không lộ ra chút cảm xúc nào, cao thâm khó đoán, nhìn không ra vui buồn.

Thái độ này của anh rốt cuộc là muốn hay là không muốn chụp?

Thẩm Phất không phân biệt rõ được.

Cô cầm tờ giấy giơ tay về phía đạo diễn.

Nhưng cô chưa kịp nói gì Giang Thứ đã cầm lấy tờ giấy trong tay cô rất nhanh sau đó vo thành một cục nhét vào trong túi, lạnh lùng lại đứng đắn nói: "Không cần kiếm thêm việc cho tổ chương trình."

Thẩm Phất: "..."

Bình luận: [Cười chết, thái tử gia đừng giả bộ! Lỗ tai sắp rỉ máu rồi kìa!]

Bởi vì cảnh trong biệt thự khán giả đều đã nhìn chán rồi, cho nên trong khâu này tổ chương trình chuyên môn đặt chỗ ở một sơn trang dùng để quay chụp.

Sau khi ăn cơm trưa xong tổ chương trình đi phía trước dẫn đường, khách mời nam lái xe chở khách mời nữ, cùng nhau đi tới sơn trang ở ngoại thành.

Bởi vì khâu này Chử Vi không được khách mời nữ nào chọn cho nên ở lại biệt thự một mình.

Hướng Lăng Vân thì một người chở hai khách mời nữ.

Fan hâm mộ của Chử Vi lại không vừa lòng nói xỏ nói xiên ở trong bình luận, cãi cọ vài câu với nhà Hướng Lăng Vân.

Lúc chương trình mới bắt đầu ngoại trừ Giang Thứ là người ngoài ngành, fan hâm mộ của ba khách mời nam đều vô cùng hoà thuận, nhưng qua một thời gian dài thì tất cả đều lười giả vờ tiếp, đã bắt đầu quán triệt tư tưởng hôi miệng đơn giản nhất hưởng thụ nhất*.

*Hôi miệng đơn giản nhất hưởng thụ nhất 嘴臭最极致的享受: Giải toả cảm xúc bằng cách nói tục chửi thề, mắng chửi nhau.

Ảnh tạp chí phải chụp tới tối, thế là tổ chương trình đã đặt trước phòng cho bảy khách mời.

Giang Thứ và Thẩm Phất thay quần áo tổ chương trình chuẩn bị xong thì được dẫn tới một gian phòng phong cách Brutalist (chủ nghĩa thô mộc).

Thảm len treo trên tường, một vài miếng tatami phong cách Nhật đặt trên sàn, khung giường lại là ga giường màu trắng sạch sẽ nhất kết hợp với gỗ thô.

Bởi vì chủ đề chụp tạp chí là "sinh hoạt hằng ngày của cặp vợ chồng mới cưới" cho nên cơ bản cách bài trí trong phòng cũng theo hướng đơn giản và thường ngày.

"Vì sao tôi là áo choàng tắm, anh ấy lại là áo sơ mi trắng quần đen?" Sau khi Thẩm Phất thay đồ xong cũng câm nín một lát.

Cơ bản là cô không dám đi ra ngoài.

Cái áo choàng tắm này có phải quá ngắn rồi không, gần như chỉ tới bẹn cô.

Cặp chân dài phía dưới trắng loá cả mắt.

Hơn nữa tổ chương trình còn đặc biệt yêu cầu cô làm ướt tóc, mái tóc dài xoã trên bờ vai nhìn giống như là người chồng vừa tan tầm, người vợ vừa tắm rửa xong.

Chờ lát nữa cảnh chụp là hai người ngồi ở trên giường, Giang Thứ sấy tóc giúp cô, sấy tóc xong hai người còn rúc vào với nhau xem album thiết kế.

Thẩm Phất đã lăn lộn trong ngành giải trí vài năm nên không quan tâm đến vấn đề này lắm, trước kia cô cũng có thể ăn mặc hơi hở chút đứng diễn tập cùng người khác.

Nhưng muốn mặc ngắn thế này đi ra ngoài nằm trên giường với Giang Thứ, da thịt kề nhau, có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, chỉ là ngẫm thôi cô đã cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.

"Thế nào rồi?" Giang Thứ đứng ở bên ngoài hỏi.

"Ngắn quá." Thẩm Phất nhỏ giọng nói, lại kéo áo choàng tắm xuống.

Nhân viên đạo cụ chuẩn bị trang phục cho cô đang muốn nói gì, Giang Thứ đang ở bên ngoài nghe thấy được, bỗng nhiên mặt đỏ tới mang tai nói: "Sao còn ngẩn ra đó, mang cái khác tới đổi."

Đạo diễn đứng ở trên hành lang nghe vậy, nhanh chóng nói với nhân viên công tác đang đứng bên cạnh: "Nhanh nhanh nhanh, nhanh đi tìm cái áo choàng tắm nào dài tới."

Nhiếp ảnh gia lần này bọn họ mời đến là một bậc thầy rất có thẩm mỹ, thậm chí còn từng chụp ảnh nghệ thuật cho một số nghệ sĩ lớn lấn sân Hollywood.

Ông ta vừa chụp ảnh cho nhóm Ôn Tranh Hàn và Tả Mân xong, đang cầm theo thiết bị chụp hình đi tới từ hành lang bên kia.

Trước khi tới đây ông ta đã có ấn tượng không tốt lắm với Thẩm Phất.

Trong thời gian ngắn đã khiến cho Ôn Tranh Hàn và Tả Mân bằng mặt không bằng lòng, còn khiến nhân vật cỡ Ôn Tranh Hàn để tâm tới cô, đây là tiểu yêu tinh sẽ câu dẫn người cỡ nào?

Còn nghe nói cô rất đẹp, có thể đẹp tới mức nào? Người trong ngành này không phải đều là ba phần dựa vào phẫu thuật thẩm mỹ bảy phần dựa vào photoshop à?

Đứng ở cửa phòng nghe thấy Thẩm Phất nói muốn đổi áo choàng tắm thì trong lòng ông ta càng khinh thường.

Còn chưa nổi tiếng đâu đã bắt đầu chơi oai phong rồi?

Nhân viên công tác mang tới một cái áo choàng tắm dài hơn chút, Giang Thứ cứng đờ đứng đưa lưng về phía cửa phòng tắm, trở tay đưa qua.

Một lát sau, Thẩm Phất thay xong rồi mới đi ra.

"Xong rồi?" Nhiếp ảnh gia không kiên nhẫn khiêng camera đi vào.

Tầm mắt của ông ta bỗng chạm đến Thẩm Phất vừa đi ra từ phòng tắm.

Mái tóc dài của cô hơi ướt, còn mờ mịt hơi nước, không cần chụp đã là một bức ảnh đẹp.

Nhiếp ảnh gia ban nãy còn khinh thường đột nhiên sửng sốt.

Ánh mắt Giang Thứ dời đi người Thẩm Phất quét sang ông ta, sắc mặt lấp tức tối sầm: "Là đến chụp ảnh hay là đến ngẩn người?"

Nhiếp ảnh gia một chốc một lát chưa phản ứng lại.

Giang Thứ đi tới: "Không cần nhìn đông nhìn tây, chính là đang nói ông."

Trước khi nhiếp ảnh gia tới đã có người căn dặn ông ta ở chỗ này có thể đắc tội ai, không thể đắc tội ai, ông ta nhanh chóng lùi lại hai bước: "Hiện tại bắt đầu, mời hai người ngồi xuống giường."

...!Đôi này thật là đẹp nha! Bây giờ ông ta có thể hiểu vì sao ảnh đế lại bị câu mất rồi.

Nhan sắc thật sự rất đỉnh.

Nhưng hoạt động chụp hình tiếp theo cũng rất không thuận lợi.

Cực kỳ không thuận lợi.

"Tay anh có thể ôm cô ấy được không? Anh đặt hờ tay lên lưng cô ấy làm cái gì hả? Trên lưng cô ấy có độc à?"

Một khi nhiếp ảnh gia tiến vào trạng thái chuyên nghiệp thì ngay cả Giang Thứ cũng dám mắng.

"Có thể cách cô ấy gần thêm chút nữa không? Đại Thanh đã vong rồi*!"

*Đại Thanh đã vong: Ý muốn nói Giang Thứ không đừng giữ tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân nữa.

"Còn nữa, dáng dấp anh cũng đẹp trai đấy, sao lại không có chút kinh nghiệm vào thế? Có thể đừng đỏ mặt không hả, giời ạ, sao lỗ tai cũng đỏ lên thế, hậu kỳ còn phải photoshop trắng cho anh."

"..."

Giang Thứ hận không thể lườm chết tên nhiếp ảnh gia này.

Sao mà nói nhảm nhiều thế.

Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng mang tai đỏ lên hoàn toàn là do sinh lý không cách nào kiềm chế.

Lúc đầu Thẩm Phất cũng có chút khẩn trương, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới việc người bên cạnh càng cứng ngắc hơn cô, cô dựa lên ngựa anh, anh quả thực là giống như cọc gỗ, nhìn chằm chằm bức tường đối diện không dám cử động tý nào.

Cô bất đắc dĩ túm lấy bàn tay ấm áp của Giang Thứ đặt lên lưng mình.

Giang Thứ: "..."

Thẩm Phất dùng đỉnh đầu đẩy cằm của anh: "Hít thở, anh còn nín thở tiếp thì sẽ nín chết luôn đấy."

Giang Thứ: "..."

Giang Thứ chậm rãi hít vào một hơi.

Nhưng cái cằm bị sợi tóc ướt sũng của cô cào qua, khuôn mặt tuấn tú lập tức lại bắt đầu đỏ đến nhỏ máu.

Thẩm Phất thình lình hỏi: "Mấy năm này anh hoàn toàn không yêu đương với ai?"

Giang Thứ còn đang khẩn trương lại bị cô hỏi như vậy, bỗng nhiên có chút giận dỗi, cười gằn nói: "Sao có kinh nghiệm bằng em?"

Thẩm Phất nói: "Sẽ không phải là lớn như vậy mới chỉ bị hôn một lần đi?"

Giang Thứ thẹn quá hoá giận: "Thẩm Phất!"

"." Nhiếp ảnh gia bó tay xoay người nói với đạo diễn: "Mới cưới với chả cưới lâu cái gì, bằng không thì chụp ai người này cãi nhau đi, dù sao vợ chồng mới cưới cũng sẽ cãi nhau."

Đạo diễn: "..."

Một hồi quay chụp khó khăn lắm mới chụp xong.

Thẩm Phất vào phòng tắm thay quần áo trước, Giang Thứ đợi cô ở bên ngoài phòng tắm.

Bởi vì sắc mặt anh quá mất tự nhiên, anh lại đeo kính râm lên.

Đạo diễn đứng trước cửa phòng, lặng lẽ đánh giá Giang Thứ, yên lặng khóc trong lòng.

Trước đó phía đầu tư bảo ông ta tác hợp hai người trong chương trình, ông ta còn cảm thấy phía đầu tư ngu xuẩn, giữa nhà họ Giang và nhà đầu tư, khẳng định là lấy lòng nhà họ Giang quan trọng hơn chứ, chẳng lẽ phía đầu tư còn tự cho là có thể đùa bỡn Giang Thứ trong lòng bàn tay?

Thế là đạo diễn tự cho là đúng trợ giúp Giang Thứ bằng cách tách anh và Thẩm Phất ra.

...!Nhưng về sau càng ngày đạo diễn càng cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

Mãi đến tối hôm qua nửa đêm phía đầu tư gọi điện thoại tới yêu cầu ông ta xoá video, ông ta mới biết được, hoá ra phía đầu tư lớn phía sau phía đầu tư, chính là nhà họ Giang đấy!

Lúc trước mỗi hành động và việc làm của ông ta hoàn toàn chính là đi ngược lại tám vạn mét so với mục tiêu!

Tối hôm qua Vương Hiên Hoành dùng giọng điệu lành lạnh nói trong điện thoại thế này: "Trời đã sáng, khiến tổ chương trình phá sản đi."

Dọa đạo diễn một đêm không ngủ.

Hiện tại ông ta nên làm gì?

Lúc này còn đang trong chương trình, có lẽ Giang Thứ lười xử lý ông ta, nhưng chờ chương trình kết thúc, khẳng định Giang Thứ muốn cho ông ta xong đời!

Nên sửa chữa như thế nào?

Hiện tại trợ giúp Giang thiếu kết hợp anh ta và Thẩm Phất còn kịp sao?

Chờ các nhân viên công tác thu dọn xong đồ vật sau đó lần lượt rời khỏi phòng, đạo diễn nhìn hướng phòng tắm rồi cũng yên lặng đi ra ngoài.

...

Bởi vì vừa rồi lúc chụp hình Thẩm Phất mặc áo choàng tắm nên đã tháo hết trang sức ra, cho nên lúc thay quần áo lại tốn chút thời gian.

Đợi cô thay đồ xong đi ra ngoài, thúc giục Giang Thứ đi vào thay đồ, cô lại phát hiện Giang Thứ đứng trước cửa phòng, đang muốn vặn then cửa.

"Sao vậy?" Trong lòng Thẩm Phất hẫng một nhịp.

Giang Thứ nói một cách từ tốn: "Không biết nhân viên công tác nào tiện tay khoá trái cửa phòng từ bên ngoài, hiện tại không mở được."

Trong phòng còn thừa lại một chiếc camera đặt ở bên kia cửa sổ.

Người xem vừa rồi đang nhìn hai người chụp tạp chí vui đến quên cả trời đất, nghe thấy anh nói như vậy cũng đều ngây ngẩn cả người.

[VCL, xảy ra chuyện gì vậy?]

[Tình tiết này giống trong phim thần tượng, phấn khích.]

[Thế điện thoại đâu? Mau gọi điện thoại cho tổ chương trình, bằng không hai người ở cùng nhau trong phòng cả một buổi tối, ngày mai lại lên trang nhất.]

Thẩm Phất cũng đang tìm điện thoại khắp nơi.

Nhưng bởi vì muốn chụp hình tạp chí nên cô và Giang Thứ đều thay quần áo, điện thoại do tổ chương trình cung cấp đã sớm thống nhất giao cho nhân viên công tác quản lý.

[Trong phòng có điện thoại bàn không, gọi xuống quầy tiếp tân của sơn trang?]

Điều mà người xem nghĩ tới thì Giang Thứ tự nhiên cũng nghĩ đến từ sớm, anh nói với Thẩm Phất: "Không gọi được, với lại ban nãy vừa gõ cửa rồi, bên ngoài hành lang giống như không có ai."

Thẩm Phất hỏi: "Không có cách nào khác để mở được cửa ra sao?"

Giang Thứ ngồi xuống giường, mặt lộ vẻ tiếc nuối: "Hình như không có."

Thẩm Phất: "..."

Sao cô lại nhớ rõ trước kia ông cụ nhốt anh ở trong phòng, anh đều có thể cạy khoá chạy ra ngoài nhỉ?

Người xem cũng phát hiện vấn đề này: [Hahaha sao thái tử gia không nóng nảy chút nào thế? Dáng vẻ rất nhàn nhã?]

[Vừa rồi đã thấy ốc vít hơi lung lay rồi, cố ý giả vờ không mở ra được đi.]

[D: Có thể ở chung một phòng với bà xã không ai quấy rầy thì sao phải vội?]

Thấy Giang Thứ không vội vã chút nào, Thẩm Phất không nhịn được kéo anh dậy: "Anh ngồi xuống làm gì? Anh không nghĩ cách mở cửa ra đi."

"Anh nói mở không ra mà." Giang Thứ nhíu mày đi qua, nắm lấy khe cửa lung lay, quay đầu phàn nàn với cô: "Nhìn xem, ván cửa rất chắc, căn bản không mở ra được mà."

Mắt thấy sau sự kiện Khuông Duyệt Dịch ngày đó bình luận trên màn hình càng ngày càng nhiều người qua đường ship Thẩm Phất và Giang Thứ, fan hâm mộ của Tả Mân và anti-fan của Thẩm Phất có chút khó chịu.

[Chó CP có thể ảo tưởng quá nhỉ? Còn tung tin thái tử gia nhảy lầu vì tình lúc nửa đêm, thật sự là không có điểm mấu chốt.

Tất cả đều là một đám bị bệnh nằm mơ giữa ban ngày, thái tử gia đến mức vì theo đuổi Thẩm Phất mà vứt bỏ cả hình tượng cao lãnh sao?]

[Nếu có thể mở ra, sao anh ấy lại cố ý không mở, chỉ vì ở chung một phòng với Thẩm Phất nhà mấy người...]

Lời còn chưa nói xong, một giây sau.

Giang Thứ không cẩn thận dùng lực mạnh một chút, dỡ cả cánh cửa xuống.

Một đám anti-fan: [...]

Thẩm Phất: "..."

Giang Thứ: "..."

Đây không phải dễ như trở bàn tay sao?!

Thẩm Phất: "Thế này mà anh gọi là căn-bản mở không ra?"

Giang Thứ: "..."

Bầu không khí bên trong căn phòng nhất thời đọng lại, Giang Thứ giả bộ như không có gì xảy ra thả ván cửa sang bên cạnh: "Chỗ này là địa phương rách nát gì mà cửa lỏng lẻo vậy?!"

Động tác của anh hơi mạnh một chút, có người xem tinh mắt phát hiện nút áo trên cùng áo sơ mi của anh bỗng nhiên bung ra.

Ngay sau đó là nút thứ hai.

[Đệchhhh! Sắc đẹp của thái tử gia...]

Giang Thứ còn chưa kịp phản ứng, anh nhìn xuống áo sơ mi đột nhiên không bình thường của mình một cách vô thức, Thẩm Phất đã tiến lên mấy bước, cởi áo khoác quay đầu ném lên người anh, cũng nhanh chóng tháo camera xuống.

Bình luận trực tiếp không nhìn thấy bất cứ thứ gì: [Aaaaaaa.]