Tôi Diễn Bừa Mà Các Anh Cũng Coi Là Thật

Chương 50



Ê-kíp thu lại bút ghi âm.

Thẩm Phất mất ngủ cả đêm, thật sự mất ngủ cả một đêm.

Tạm thời cô chưa hỏi Giang Thứ về chuyện này, bởi vì vẫn chưa lấy được điện thoại của mình, cũng không biết rốt cuộc tình hình thế nào, nếu hỏi bừa thì nhỡ đâu hệ thống tính sai, e rằng sẽ mất thể diện.

Hơn nữa không thể giải thích lý do tại sao cô biết điện thoại nhận được tin nhắn khi đang trong kỳ khép kín.

Buổi tối, cách bàn trà và chiếc tủ thấp, chỉ bằng một lối đi, Giang Thứ ngủ ở đó.

Thẩm Phất lăn qua lộn lại.

Lần trước chụp tạp chí có thể thản nhiên cho anh vào phòng mình, ngủ quay về phía anh, là vì tưởng anh không có ý gì với mình, thế nên rất quang minh chính đại.

Nhưng lần này hồ nước của Thẩm Phất lại như bị khuấy động, nơi nơi đều là sóng gợn.

Nói là phiền muộn thì cũng không hẳn, giống như nỗi thấp thỏm bước vào sương mù dày đặc, không tìm được câu trả lời.

Cô kéo chăn lên, đắp hết qua đầu, rón rén trở mình, để bản thân hướng về phía Giang Thứ.

Điều chỉnh xong tư thế, mới chậm rãi kéo chăn xuống.

Kéo đến khi lộ ra mỗi hai con mắt.

Và rồi trông thấy ánh trăng hắt vào, Giang Thứ lạnh run nằm thẳng, còn đeo kính râm.

Thẩm Phất: "..."

Thẩm Phất sợ đánh thức Hứa Điều Điều bên cạnh, thậm chí hô hấp cũng cố gắng thở ra nhẹ nhàng nhất.

Song Giang Thứ lại thình lình thấp giọng hỏi: "Sao vậy, không ngủ được à?"

Đâu có muỗi, sao tự dưng mất ngủ.

Có phải tại hô hấp của hai tên kia ồn ào đến em ấy không?

Giang Thứ đạp Chử Vi chẳng hề chần chừ: "Ồn chết, cấm thở."

Chử Vi bị đạp tỉnh giấc: "..."

Thẩm Phất hỏi: "Sao ngủ anh còn đeo kính?"

Giang Thứ cũng trở mình, quay mặt về phía cô, nói một cách sâu lắng: "Sợ đêm em nhìn lén anh."

"..."

Thẩm Phất nổi vạch đen đầy đầu, rốt cuộc là tại sao thời niên thiếu cô lại cảm nắng tên này nhỉ.

Chử Vi vừa tỉnh dậy nghe thấy màn đối thoại của hai người: "..."

Vị thái tử gia nhà họ Giang này, trừ khuôn mặt và gia thế, anh ta thật sự còn ưu điểm ư? Thẩm Phất thích được anh ta rõ là quái đản.

Thẩm Phất lườm Giang Thứ một cái, trở mình quay sang phía Hứa Điều Điều ngủ.

Có điều chỉ trêu chọc đôi câu, đã xua tan mọi sự rối rắm trong lòng cô, tới nỗi cô chìm vào mộng đẹp vô cùng nhanh chóng.

...

Hôm sau, hoạt động của chương trình là "Hóng gió xe buýt một ngày", sẽ đưa tất cả khách mời đi hưởng thụ thức ăn ngon địa phương, xem như là xả hơi một ngày.

Tuy không có bất kỳ khâu trò chơi nào, nhưng vừa bắt đầu livestream, khán giả vẫn tràn vào tấp nập.

[Đệt, tối qua livestream hết sớm, chưa được xem sau khi khách mời chia phòng đã xảy ra chuyện gì? Không biết bọn họ ghi âm cái gì.

]

[Đoán mò cái của Thẩm Phất: Cảm ơn ê-kíp cho tôi cơ hội kiếm tiền.]

[Lầu trên cười chết tui, Thẩm Phất đấy à?]

Thẩm Phất thì do nhớ đến sự tình hôm qua, toàn bộ quá trình đều không nghiêm túc lắng nghe những gì ê-kíp nói hay tuyên bố thể lệ gì.

Xe buýt đậu ở cửa nhà dân.

Khách mời nữ lên xe trước, mỗi người chọn một chỗ của hai dãy ngồi xuống.

Khách mời nam lên sau, vốn dĩ Giang Thứ đi sau, nhưng ỷ vào dáng người cao to anh bèn đẩy Chử Vi và Ôn Tranh Hàn ra, đắc ý ngồi cạnh Thẩm Phất.

Anh đeo kính râm, nhướng đôi lông mày đen nhánh lên có vẻ rất hớn hở.

[Cười sặc nha thái tử gia đúng là sợ vợ chạy trốn mọi lúc mọi nơi.]

Giang Thứ ngồi xuống rồi bắt đầu xé miếng dán say xe cho Thẩm Phất, Thẩm Phất không khỏi nhìn anh.

Giang Thứ:?

Sao từ tối hôm qua đã nhìn anh miết nhỉ? Lẽ nào đột nhiên anh đẹp trai đi vào lòng cô luôn?

Thẩm Phất im lặng nhận lấy miếng dán say xe, dán vào sau cổ.

Do suy đoán tối qua, bây giờ đối diện với Giang Thứ ít nhiều cô có hơi mất tự nhiên.

Hệ thống online, nói: "Tôi nghiên cứu giúp chị mấy cách để đánh giá đối phương có thích mình hay không rồi."

Có vết xe đổ tối qua, lần này Thẩm Phất ngậm chặt miệng, chỉ giao tiếp cùng hệ thống ở trong đầu.

Thẩm Phất: "Nói đi."

"Thứ nhất, giả bộ ngủ, nếu anh ta thích chị, tuyệt đối sẽ không kiềm được mà đẩy đầu chị ngả lên vai anh ta."

"Coi tình tiết thiếu nam thuần khiết đó ở đâu thế?" Thẩm Phất không để tâm: "Não Giang Thứ thiếu dây thần kinh, không nghĩ nhiều vậy đâu."

Có lẽ lúc chào đời đã ngậm thìa vàng, sau khi sinh ra lại là con cưng của trời, Giang Thứ mà Thẩm Phất quen từ thuở thiếu thời chính là một người không đặt ai vào mắt, phách lối kiêu căng, muốn cái gì sẽ thẳng thắn đòi lấy, tóm lại tương đối hỗn xược ngang tàng, sẽ không như những thiếu niên dè dặt, tâm tư xoắn xuýt ép dạ cầu toàn.

"Thử xem." Hệ thống nói: "Có mất miếng thịt nào đâu."

Thẩm Phất trầm lặng một lát, đồng ý.

Giống như hệ thống nói, thà thăm dò còn hơn cứ nghĩ ngợi như thế.

Xe chạy về phía trước, cô dựa đầu lên kính, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Thẩm Phất là chuyên gia diễn kịch, hoàn toàn không nhìn ra sự khác biệt giữa ngủ giả và ngủ thật, thời điểm xe lắc lư, đầu cô đụng nhẹ vào kính, cô cũng không mở mắt ra.

Đương lúc Thẩm Phất nghĩ rằng lời hệ thống nói không thể tin.

Cô bỗng cảm thấy một bàn tay thon lành lạnh giữ đầu mình.

Thẩm Phất: "..."

Giang Thứ đang cẩn thận ghé bả vai tới gần, để cô kê đầu lên, hơn nữa nhằm khiến cô thoải mái hơn, anh còn cố ý nâng tay khẽ khàng đóng rèm cửa sổ.

Thẩm Phất không nhịn được lặng lẽ hé một mắt ra, liếc nhìn người bên cạnh.

Giang Thứ đeo kính râm làm bộ vô cảm, nhưng sắc đỏ đã lan từ gương mặt đẹp trai xuống cổ.

Hệ thống: "Áaaaa ship."

Thẩm Phất: "...!Đủ rồi nha, gào thét lung tung cái gì?"

Chính Thẩm Phất cũng run nhẹ.

Anh sẽ làm chuyện này thật á?

Tầm mắt của những người đàn ông khác trong xe buýt nhìn chằm chằm Giang Thứ như sắp đâm xuyên hai người.

Nhưng ê-kíp vẫn còn ở băng sau xe, không thể cởi dây an toàn, đứng dậy trên chiếc xe đang lăn bánh, đi qua kéo Thẩm Phất dậy ngay trước mặt khán giả.

Không tuân thủ quy tắc an toàn, chỉ sợ sẽ bị khán giả mắng lên hot search.

Mấy người đàn ông đều chờ Thẩm Phất thức giấc nhanh nhanh, đẩy Giang Thứ ra.

Ngặt nỗi đến khi xuống xe, Thẩm Phất cũng chưa tỉnh.

"..."

Khán giả thì không cần phải nói, tất cả đã thét chói tai.

[Phắc phắc phắc, sao mị cảm giác Thẩm Phất không hề ngủ, hồi nãy cô ấy mở mắt nhưng thái tử gia không thấy!]

[Vụ gì đây, cặp đôi thầm mến nhau đang thăm dò nhau à??]

Thẩm Phất chẳng màng đếm xỉa bình luận sẽ nghĩ thế nào nữa, hiện tại cô chỉ muốn tập trung làm rõ trong đầu Giang Thứ chứa cái gì.

Không lẽ thời niên thiếu chưa thông suốt, lên show rồi mới dần dần nảy sinh tình cảm với cô?

Mặc dù đúng là sẽ thất vọng bởi năm đó chỉ có mình ôm tâm tư khác, dường như chỉ là câu chuyện của riêng mình, nhưng bây giờ anh thông suốt vẫn còn kịp.

Xe chạy trên đường suốt nửa tiếng, thời điểm xuống xe, cổ Thẩm Phất đã cứng đờ.

Giang Thứ có tật giật mình cắm hai tay vào túi nhìn lảng sang nơi khác, thấy Thẩm Phất vẫn đang nhìn anh chòng chọc, anh thẹn quá hóa giận: "Nhờ em nhất quyết dựa lên vai ông đây đấy, coi đi, có cả nước miếng nữa!"

Thẩm Phất: "..."

Bình luận: [Thái tử gia như vầy còn có vợ, quả là ông trời thiên vị anh!]

Hệ thống lại nói: "Thích một người sẽ vô thức tìm hiểu sở thích của đối phương, chị tới chỗ bán kem thử coi?"

Thẩm Phất cảm thấy hệ thống hóng hớt không sợ lớn chuyện, nhưng mặt khác, vẫn "miệng chê tay chân ngay thẳng" mà đi làm theo lời hệ thống.

Lúc đi ngang qua quầy kem, cô tình cờ liếc mắt về phía đó.

Đến điểm tham quan tiếp theo, Giang Thứ thật sự mua mấy cây kem về chia cho cô và ê-kíp.

Thẩm Phất: "..."

Bình luận: [Áaaaaa ship nè! Ảnh rất yêu cổ! Cổ rất yêu ảnh!]

Hệ thống: "Áaaaa!"

Thẩm Phất: "Im miệng, mày làm bài tập xong chưa, ồn ào."

Thường ngày bình luận thét gào là một chuyện, hết show Thẩm Phất sẽ chỉ đọc sơ qua, căn bản không có cảm giác gì.

Nhưng bấy giờ hệ thống thét ngay trong đầu cô, khiến người cốt làm cái gì cũng đều bình tĩnh như cô, cũng bắt đầu nóng mặt một cách vô thức.

Nhịp tim từ từ tăng nhanh.

Chuyện gì vậy Giang Thứ, lại lên cơn cà giật cà hẩy à?

Hệ thống nói: "Chị thử chiêu cuối nhá, khen người khác, để xem anh ta có ghen không."

Thẩm Phất không muốn thử nữa.

Cô nhìn cây kem trên tay, chính xác là vị xoài mình thích, rồi ngẩng đầu nhìn Giang Thứ.

Anh đeo kính râm gọng kim loại, ánh nắng chiếu lên sống mũi cao của anh, tựa như đang nhảy nhót.

Không thể không nói, thẩm mỹ của con người không dễ thay đổi, Thẩm Phất thời niên thiếu sẽ rung động trước chàng thiếu niên ngang ngược, hiện tại đối diện với cái người hầu như không thay đổi gì chỉ cao hơn một chút này, trong lòng vẫn sẽ gợn sóng lăn tăn.

Thật ra lấy dũng khí để làm rõ vài vấn đề không phải chuyện khó khăn gì cho cam.

Năm 18 tuổi bị đả kích đã là chuyện của năm 18 tuổi, lần này giả như bị đả kích tiếp, Thẩm Phất tin mình sẽ bình tĩnh ôn hòa, mỉm cười đối mặt.

Cô đã không còn là thiếu niên không chịu được thất bại nữa rồi.

"Cứ kiểm tra anh ấy xem." Thẩm Phất nói nhanh gọn.

Đo lường tấm lòng của Giang Thứ để tấn công là một chuyện, để hiểu rõ tâm tư anh lại là một chuyện khác.

Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, bây giờ mình đi kiểm tra trị số rung động của anh, cũng chẳng phải hèn hạ.

Hệ thống hỏi: "Chị quyết định rồi à?"

Thẩm Phất: "Ừ." Sống hay chết, dù sao cũng phải biết rõ.

Về cách thức kiểm tra độ hảo cảm của đối phương, Thẩm Phất đã khá thông thạo.

Đội ngũ của chương trình đi đến gần công viên, tổ sản xuất đằng trước đang quay Hướng Lăng Vân và Hứa Điều Điều thi bắn súng.

Thừa dịp ê-kíp và những khách mời khác không chú ý, Thẩm Phất cố tình giảm tốc độ lại, Giang Thứ đang đi kề bên cô, theo bản năng cũng lui về sau hai bước.

Hai người lập tức rơi xuống cuối hàng.

Do đang bên ngoài, toàn bộ tổ sản xuất đều cùng quay, không thể cố định vị trí máy ghi hình như ở trong biệt thự.

Khán giả tìm kiếm hai người, mới phát hiện họ cách một khoảng so với các khách mời còn lại: [Á đù, gì dọ, sao họ lạc đàn rồi?]

"Khát phải không, muốn uống..." Giang Thứ chưa dứt câu.

Thẩm Phất đã nhích một bước tới gần anh.

Giang Thứ: "..." Sao, sao bỗng nhiên ghé sát thế? Còn nhìn anh đắm đuối nữa?

Tiếp đó, Thẩm Phất mặt không cảm xúc nắm lấy tay anh.

Phía sau có anh quay phim, nhưng Thẩm Phất lười để ý nhiều.

[Aaaaaaa tui không nhìn nhầm chứ, không phải tại góc máy ảo đúng không? Sao tự dưng khách mời lén lút nắm tay vậy??? Hình như còn là Thẩm Phất chủ động á?]

[Tối qua phát sinh chuyện gì chúng ta không biết đúng không?]

Khỏi nhắc tới bình luận hú hét, Giang Thứ cũng kinh ngạc, anh được cưng mà lo, lập tức cụp mắt nhìn về phía Thẩm Phất.

Kính râm cũng không che nổi nét ngượng nghịu của anh: "Sao thế?"

Thẩm Phất lại không đáp lời anh.

Cô sững sờ.

...!Cô phát hiện ở phía mình, không ngờ chẳng thấy máy đo lường độ hảo cảm tình yêu có bất kỳ biến hóa nào.

Trước kia nếu đo được hảo cảm của một người đối với cô chạm nóc, trước mắt cô lập tức sẽ xuất hiện trị số biến động màu đỏ, nhảy lên vị trí 100 bằng đủ cách khác nhau.

Ôn Tranh Hàn là tăng một cách ổn định, Hướng Lăng Vân là chạm nóc trong thoáng chốc lúc cô diễn vai mềm yếu, Chử Vi thì hẳn là vừa gặp đã yêu, từ ban đầu trị số đã rất cao.

Cho dù không phải đối tượng tấn công, nhưng nếu có khả năng nảy sinh tình yêu với Thẩm Phất, cũng sẽ xuất hiện một con số nhiều hoặc ít, trị số rung động có thể là mười mấy hai mươi mấy.

Nói cách khác, giờ phút này dẫu cô đi kiểm tra đạo diễn, chỉ cần đạo diễn không ghét cô, trị số cũng có thể là năm hoặc sáu.

Vậy mà hiện tại, thanh trị số rung đ0ng tình yêu của Giang Thứ chẳng hề xuất hiện.

Không những Thẩm Phất ngơ ngác, ngay cả hệ thống cũng sửng sốt: "Chuyện gì vậy?"

Thẩm Phất cứng nhắc nói: "Máy của mày hư phải không?"

"Sao thế được?" Hệ thống nói: "Máy không thể hư."

"Vậy tại sao?" Thẩm Phất hỏi có chút khốn khổ.

Đúng vậy, máy không thể hư, thế thì vấn đề nằm ở đâu?

Dù Giang Thứ không mấy thích cô, trị số rung động cũng nên là mười mấy hai mươi mấy chứ?

Hệ thống: "...!Ở tình huống thông thường, lời giải thích cho nó chính là...!tình thân.

Vì máy này chuyên đo trị số tình yêu, không đo được tình cảm khác.

Chị đừng lo, tôi về hỏi thầy ở cục quản lý đã."

Thẩm Phất: "..."

Thẩm Phất bình tĩnh buông tay Giang Thứ ra, ngẩng đầu nhìn anh.

Bình tĩnh ôn hòa là điều bất khả thi, an ổn chấp nhận cũng là điều bất khả thi.

"Trẻ trâu." Thẩm Phất phẫn nộ nói.

Giang Thứ:?

Được em ấy nắm tay, còn chưa kịp thẹn thùng, đã bị em ấy mắng.

Thế này là thế nào?

Khán giả cũng chưa hú hét xong, đột nhiên nghẹn họng: [? ]

Lẽ nào còn chưa bắt đầu yêu đương, đã sắp vào giai đoạn gây gổ chia tay?