Tôi Đoạt Vai Chính Công Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ Chủ Thụ NP

Chương 4: Điên cuồng xếp hình cùng công của vai thụ chính sau cánh cửa



Ngoài cửa, Sở Nhạc An mặc một thân sơ mi trắng thanh thuần, cài cả cúc áo trên cùng, phần dưới mặc chiếc quần jean căng chặt, phác họa hoàn mỹ phần mông tròn trịa và dáng người quyến rũ.

Sau đó làm bộ như không biết gì vặn tay nắm cửa lớp Một ra.

Nhớ lại lúc tan học nhìn thấy cả bọn Giang Triệt đưa một thiếu niên mảnh khảnh vào lớp, đến tận bây giờ cũng chưa thấy ra, trong lòng Sở Nhạc An cũng lờ mờ đoán được là mấy người đó đang làm gì.

Toàn bộ thành phố J này có ai mà không biết ba vị thái tử đây không thích nữ chỉ thích nam? Ba cậu ta dù có hao tâm tổn trí cũng một hai phải chuyển cậu ta vào lớp này không phải là vì nhìn trúng khuôn mặt mê người này của cậu ta sao?

Sở Nhạc An biết diện mạo mình xinh đẹp, ngay từ nhỏ đã học được cách lợi dụng khuôn mặt trời ban này để kiếm lời. Tuy không rõ thiếu niên được đưa vào đó mặt mũi ra sao, nhưng chắc chắn không thể nào đẹp hơn mình được.

Sở Nhạc An ra vẻ vô tội mở cửa ra, vốn tưởng rằng sẽ chứng kiến được một màn giao cấu thác loạn, ai dè đâu chỉ thấy lớp học an tỉnh chỉnh tề không một bóng người.

Sở Nhạc An đứng ngốc ở cửa, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ lạnh dần, chẳng lẽ cậu ta đến muộn rồi?

Nhưng suy cho cùng thì cũng là vai thụ chính trong H văn, Sở Nhạc An chỉ hơi ngây người trong giây lát rồi nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, bày vẻ nôn nóng cúi đầu đi qua đi lại giống như là đang quay về lớp tìm đồ mình bỏ quên.

Trong lúc di chuyển mông nhỏ còn tranh thủ lắc lư rất hấp dẫn, chỉ tiếc là không có ai thưởng thức mà thôi.

Trong phòng chứa đồ, bàn tay thon dài của Giang Triệt bưng kín miệng Đường Đường, dương v*t thô to cũng không vì có người đến mà dừng lại, ngược lại càng thêm dùng sức đâm chọt, nhiều lần va vào điểm G.

Sợ bị phát hiện, cơ thể Đường Đường cứng còng, hậu huyệt điên cuồng mấp máy, thịt ruột đỏ tươi gắt gao mút lấy côn th*t, Giang Triệt sảng khoái than nhẹ một tiếng, tỉ tê bên tai Đường Đường: “Anh không có khóa cửa, Đường Đường đoán thử xem... Liệu có người nào xông vào rồi nhìn thấy huyệt dâm của bé thỏ hư hỏng đây đang bị anh chịch không?”

Đường Đường nói không nên lời, cậu bị làm cho xóc nảy cả người, hai chân run rẩy, không chịu nổi cào lên tay Giang Triệt vài vết.

Tiếng bước chân ngày càng gần, có người đang cố gắng mở khóa phát ra tiếng “răng rắc”.

Khoái cảm quét qua toàn thân khiến cơ thể Đường Đường cứng đờ, trong đầu nổ tung thành bọt biển, “cậu em” giật nảy lên, mất khống chế phun tinh dịch ra ngoài. Hậu huyệt càng không chịu nổi chảy tràn lan, dâm dịch tưới ướt thứ thô dài nóng bỏng đang vùi lấp trong cơ thể cậu.

“Hưm!!” Giang Triệt rên một tiếng, dương v*t bị thịt ruột hút sướng muốn chết, cũng không thèm che miệng Đường Đường nữa. Hai tay cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm cậu đứng dậy, áp sống lưng trắng nõn của Đường Đường lên ván cửa tận lực đâm rút ra tiếng “bạch bạch bạch”.

Lỗ nhỏ vừa co lại sau cào trào đã bị côn th*t thọc mở, đè ép không thương tiếc. Thịt dâm bị chà sát sưng đỏ lên, run rẩy hùa theo.

“A... Đừng mà... A a a, không được, thả... Ha, đừng nữa mà. ”

Hai chân Đường Đường không chạm đất, lớn tiếng rên rỉ, bụng dưới trắng mềm đã gồ lên hình dạng dương v*t bên trong.

Sướng, sướng quá, cậu ngỡ như mình bị chịch sắp chết rồi...

Sở Nhạc An đứng ngoài cửa bị tiếng rên mềm mại ngọt ngấy gần như chói tai bên trong dọa sợ.

Ván cửa bị chấn động ầm ầm lung lay, tiếng cơ thể va chạm nhau ngày càng vang dội.

Sở Nhạc An nghiến răng thầm mắng một câu hồ ly tinh không biết xấu hổ trong lòng, đè nén lửa giận làm bộ là tịch gõ cửa.

“Mở cửa ra, mấy người đang làm gì trong đó!”

Bên trong cánh cửa chớp mắt yên tĩnh lại, sau đó lại tiếp tục vang lên từng tiếng khóc nghẹn và hơi thở nặng nề của đàn ông như chốn không người.

Sở Nhạc An nghe tiếng va “bạch bạch bạch” cùng với tiếng thở dốc nhuốm màu tình dục của người đàn ông nên không kìm được cọ xát chân mình. Cậu ta hít sâu một hơi nói bằng giọng điệu phẫn nộ: “Các người đang làm gì vậy chứ! Thả cậu ấy ra hoặc tôi sẽ báo cảnh sát!”

“A a a... Giang, Giang Triệt, không, ưm a hức đừng màa!!”

m thanh cao vút mất hồn của thiếu niên và tiếng va chạm cơ thể ngày càng lớn, ván cửa lay động dữ dội như là sẽ hỏng ngay lập tức.

Dù sớm đã biết bên trong là ai nhưng Sở Nhạc An vẫn làm bộ kinh ngạc đập mạnh cửa: “Giang Triệt! Vậy mà lại là cậu? Hóa ra là tôi nhìn lầm người, hóa ra cậu là tên biến thái cưỡng hiếp người khác! Mau thả cậu ấy ra!”

“Cút ——”

Sau cánh cửa truyền đến tiếng thở hổn hển gắt gỏng của Giang Triệt, cùng với đó làm âm thanh vang dội và sự im lặng sau tiếng thét cao của thiếu niên.

Trong phòng chứa đồ, Đường Đường bị dòng tinh dịch nồng đậm nóng hổi bắn vào đến cao trào, cơ thể mỏng manh rùng mình, xụi lơ treo trên người Giang Triệt. Tóc đen của cậu hơi ướt, ánh mắt mê mang thất thần.

dương v*t của Giang Triệt vẫn còn cắm trong hậu huyệt của Đường Đường, cúi đầu trìu mến hôn lên mặt cậu, tay vuốt ve dọc theo bờ lưng còn đang run rẩy của cậu nhóc.

Lục Tử Hiên nâng con chim bự đang lủng lẳng đi tới hôn sâu với Đường Đường, tiếng nước bọt tấm tắc tràn ngập.

Giang Triệt hưởng thụ ma sát vài cái, bấy giờ mới rút dương v*t nửa mềm ra, hậu huyệt dâm loạn không bị che đậy, tinh dịch chảy tí tách dọc theo đùi nhỏ giọt trên mặt đất, chỉ chốc lát đã tích tụ thành một bãi nhỏ.

Hương vị hoa thạch nam(*) nhanh chóng tràn ngập cả phòng...

(*)hoa thạch nam: cái này không biết thiệt:v ai biết chỉ giùm tui.

Con thỏ này đúng là thiếu chịch, Nghê Hướng Dương sờ sờ cái mông mềm mại toàn thịt của Đường Đường một chút, muốn làm thêm lần nữa lại bị Giang Triệt phản đối.

“Hôm nay như vậy là đủ rồi.”

Giang Triệt sửa sang lại quần áo, dùng khăn ướt lau đi tinh dịch dính nhớp trên người Đường Đường, không buồn ngẩng đầu nói.

Nghê Hướng Dương hết xem giờ rồi lại nhìn xuống Đường Đường đã hôn mê từ lâu, cũng chỉ có thể nín nhịn hung ác liếm mút đầu v* non nớt ửng đỏ. Đường Đường đang mơ ngủ lại bị kích thích điểm mẫn cảm không nhịn được “ứm” một tiếng.

Hai người lại cương lần nữa, nhưng cũng chỉ có thể dừng lại chờ lần sau, đành phải mượn tạm đôi tay trắng nõn của Đường Đường dùng tạm.

Về phần Sở Nhạc An... Lúc nãy đã bị người của Lục Tử Hiên gọi tới lôi lôi đi rồi, ai rảnh hơi để ý tới cậu ta làm gì?

【Nghê Hướng Dương: Bé cưng? Sao còn chưa quay lại trường học nữa? 】

【Lục Tử Hiên: Đường Đường, nếu em không đến lớp thì mấy anh đây sẽ cáu đó.】

【Giang Triệt: Đi học đi.】

Tiếng thông báo có tin nhắn của điện thoại không ngừng vang lên, Đường Đường úp mặt vào giường lớn chẳng buồn đọc.

Nhóc con mới nếm thử trái cấm, gương mặt vốn ngây thơ nay lại trông hơi dụ người, toàn thân tỏa hương như trái trái cây đã chín rục.

Từ sau lần làm tình kịch liệt hôm đó, Đường Đường tuân theo thiết lập nhân vật trốn trong nhà ba ngày, mà ba cậu ấm kia cũng không muốn dồn ép cậu quá, muốn cho cậu thời gian từ từ suy nghĩ.

Nhưng ai ngờ con đà điểu non này lại vùi luôn đầu vào trong cát giả điếc giả mù, bặt vô âm tín(*). Từ sáng sớm nay ba người này đã bắt đầu cảm thấy tức giận rồi, không biết mò được số điện thoại cậu từ chỗ nào mà cứ gửi tin nhắn cho cậu mãi.

(*) bặt vô âm tín: không có hồi âm.

Đường ảnh đế buông điện thoại lăn một vòng trong chăn. Tuy rằng kỹ thuật của bọn họ tốt đến nỗi anh cũng xém tí là thăng thiên, nhưng nhiêu đó thì vẫn chưa đủ, còn thiếu một cơ hội nữa...

............

Chờ không bao lâu cơ hội đã tới rồi. Đã hết một ngày nữa mà đà điểu nhỏ vẫn không thèm trả lời bọn họ, ba thiếu gia xưa giờ đã quen diễu võ dương oai nào có đủ kiên nhẫn.

Công ty mỹ phẩm của nhà họ Đường không hiểu sao dạo gần đây liên tiếp gặp họa. Ba Đường mấy hôm nay cứ đi sớm về trễ, cơ thể đã không khỏe bây giờ lại già thêm vài tuổi.

Buổi tối, trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng, Đường Đường mặc áo ngủ họa tiết phim hoạt hình trông rất ngoan ngoãn, bưng hai ly sữa nóng định đưa cho ba mẹ bồi bổ đêm khuya.

Đôi dép lê hình thỏ bông mềm mại bước khẽ trên thảm lông tránh phát ra tiếng. Cửa phòng làm việc hé mở lộ ra chút ánh đèn màu vàng ấm và tiếng nói chuyện của ba mẹ.

“Tôi thật không hiểu hai nhà Giang Lục cứ gây khó dễ cho loại công ty nhỏ như chúng ta để làm gì không biết?” Ba Đường mệt mỏi nghĩ mãi cũng không ra.

Đường Đường nghe thấy cái họ này thì cứng người. Sau đó ba mẹ cậu nói gì cậu cũng không nghe rõ nữa, tiểu thiếu gia ngây thơ không hiểu lòng người hiểm ác tức giận giậm chân quay về phòng. Nhưng cậu cũng chẳng thể làm gì được cả, chỉ đành ngoan ngoãn đi học...

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Kí lùm mé edit xong xuôi up chương lên hết rồi mới phát hiện edit thiếu 1 đoạn cuối:)))))))