Tôi Dựa Học Tập Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 1



Ánh nắng ban mai phủ lên ngôi trường có chút cũ kĩ.

Tốp năm tốp ba học sinh kề vai sát cánh, xiên xiên vẹo vẹo đi vào vườn trường. Ở cửa kiểm tra, lớp phó kỉ luật kiểm tra tác phong cúi đầu, làm bộ chính mình như là chú chim cút.

Đây là trường trung học số 7 của thành phố Thiên Hải, trước là trường phụ thuộc của trường trung học Đường Sắt, tỉ lệ đậu đại học không đến 1%, là trường nổi danh học kém trong thành phố này.

Chỉ cần phụ huynh suy nghỉ có tâm một chút, tuyệt đối sẽ không để con mình học cái trường này.

Hôm nay là ngày khối 10 khai giảng đầu tiên sau khi làm kiểm tra đầu vào.

Lớp 7 là lớp đứng thứ 3 từ dưới đến lên của khối 10.

Có người vỗ vỗ vai Tống Thiên Vũ, lặng yên không một tiếng động mà chỉ chỉ dựa bên cửa sổ, biểu tình chế nhạo.

"Vũ ca, xem tên kia ——"

Bên cửa sổ, một thiếu niên đang ngồi, lưng ưỡn lên đến thẳng tắp, đầu hơi hạ thấp, ngón tay cầm bút thon dài, tì người về phía trước mà viết viết vẽ vẽ.

Coi phần nửa bìa sách lộ ra, là một quyển 《 lớp 12》

Thiếu niên diện mạo cực kỳ xuất sắc, mặc thân đồng phục không chỉ tề cũng soái đến da đầu tê dại. Thế cho nên toàn bộ nữ sinh trong lớp đều nhìn chằm chằm ở trên người hắn.

Phản ứng đầu tiên của Tống Thiên Vũ là, cậu ta nhìn đẹp trai thật, chỉ sợ vị trí giáo thảo của mình khó mà giữ được.

Phản ứng thứ hai là ——

"Hắn đang làm gì?"

Cao Lực ngồi bên cạnh chế nhạo mà xê dịch miệng, "Giả bộ học sinh ngoan."

Trường trung học số 7 của Thiên Hải học dốt có tiếng, người thi vào lớp 7 đã tự biết mình chính là thành phần kém của kém luôn rồi. Đối với chuyện học tập, đặc biệt nhìn không thuận mắt.

Cao Lực nhướng mày, xúi giục nói: "Vũ ca, có muốn gọi tới đây không?"

Trong số những thiếu niên ngồi hàng sau, không thể nghi ngờ người làm trung tâm được bao quanh là Tống Thiên Vũ. Lớn lên đẹp, có tiếng có tiền, còn có bạn gái tin đồn là hoa khôi trường bên, địa vị trong giang hồ phải nói là có một không hai.

Chỉ cần Tống Thiên Vũ lên tiếng, chắc chắn sẽ có một đám người vì hắn chạy trước chạy sau...... Làm phiền Kiều Ngự.

Trong không khí căng thẳng này, người đang làm bài tập đột nhiên ngẩng đầu, nhìn nghiêng về phía sau.

Cụ thể tới nói, là người bị bao quanh bộn phía.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong không khí. Tống Thiên Vũ nở một nụ cười kiêu ngạo cực điểm với cậu. Bởi vì ngoại hình chính trực đẹp mắt, nhìn qua cũng không khiến người ta chán ghét được.

Kiều Ngự nhịn không được thổn thức một tiếng.

Nếu hắn vẫn là mười sáu tuổi, đại khái cũng sẽ không cam lòng yếu thế trừng lại. Cơ mà biết sao được,trong thân thể này là một linh hồn đã hai mươi sáu.

Kiều Ngự trọng sinh. Ở tuổi 26, bởi vì tai nạn xe cộ, trở lại mười năm trước.

Mười năm trước, mẹ còn chưa bởi vì bệnh bạch cầu mà qua đời; bản thân chỉ mới vừa thi vào trường trung học số 7, vẫn chưa biết thân phận là con ngoài giá thú nhà giàu của mình, sống không lo không nghĩ ở trường.

Thật là một đoạn năm tháng tốt đẹp.

Nhưng, lần này hắn chẳng những người đã trở lại,mà còn có cái "Học thần hệ thống", cũng đi theo trở lại.

Trên hệ thống, thông tin hiển thị của cậu như sau:

Tên họ: Kiều Ngự

Trí lực: 102.1 (Người thường vô danh)

Tài phú: 100 (Trong ví ít ỏi)

Bề ngoài: 92 (Được trời ưu ái)

Nổi tiếng: 2 (Người ngoài đánh giá: Nghe nói lớp 7 có một bạn nam đẹp trai lắm?)

Giá trị may mắn: 1

Thành tựu: Không.

May mắn giá trị: 1

Thành tựu: không.

Hệ thống mỗi ngày sẽ ban bố hằng nhiệm vụ, tất cả đều liên quan đến học tập. Hoàn thành nhiệm vụ sau là có thể đạt được 1 tích phân, 1 tích phân này có thể lấy đổi 0.1 điểm thuộc tính, hoặc là 100 tệ. Đây cũng chính là nguồn gốc của cột thuộc tính tài phú của cậu.

Học thần hệ thống nói: "Ngươi yên tâm, tuy rằng chỉ số thông minh của ngươi không cao, nhưng là ta nhất định sẽ đem ngươi bồi dưỡng thành học thần chất lượn cao! Từ đây dẫn dắt Hoa Quốc vượt Anh qua Mỹ! Mang ngươi hướng tới đỉnh cao nhân sinh!"

Kiều Ngự: "......" Hai đời người lần đầu tiên bị người mắng chỉ số thông minh thấp, thật muốn đánh người làm sao bây giờ?

Bởi vì hiện tại trong nhà quá nghèo, Kiều Ngự hiện tại cơ bản mỗi ngày đều dựa vào hệ thống kiếm tiền. Đến nỗi hệ thống nói cái gì "vượt Anh qua Mỹ'', "Đỉnh cao nhân sinh", cách Kiều Ngự bây giờ không còn quá xa xôi.

Hết cách rồi, mẹ Kiều có bệnh bạch cầu, thân thể yếu, rất khó đi làm, thật sựđốt tiền.

Hôm nay, hệ thống ban bố nhiệm vụ,trong làm hai tiếng làm 《 lớp 12》.

Đây là nguyên nhân Kiều Ngự mới sáng tinh mơ mà đã làm làm đề toán.

Bộ dạng hắn nghiêm túc học tập, cùng bầu không khí lớp cãi cọ ầm ĩ có chút không hợp nhau.

Vì thế, một lát sau, một tập giấy nện trên bàn hắn.

Kiều Ngự không có phản ứng.

Điều này làm cho học sinh kém hàng phía sau phẫn nộ tột đỉnh.

"Bọn bay xem, bên cửa sổ có người đang học kìa."

"Nhỏ tiếng thôi, đừng phiền người khác làm bài.Không phải ai đến Trung học số 7 cũng nhác học đâu nha ~"

"Không nhác học làm thế nào lại thi vào lớp 7?"

Trong khoảng thời gian ngắn, múa may quay cuồng, thật náo nhiệt.

Nhưng mà Kiều Ngự thế mà chưa thèm dừng bút một chút, tư thế làm bài tập vẫn như cũ như nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui vậy.

Bởi vì ——

"Hệ thống, mở ra chế độ che chắn."

Chế độ che chắn là công năng hạng nhất của hệ thống, có thể dễ dàng ngăn cách quấy nhiễu bên ngoài. Chỉ có hệ thống cảm thấy chuyện quan trọng, mới có thể giải trừ che chắn.

Lời của Cao Lực cũng chỉ nói cho mình nó nghe.

Công kích vật lí và công kích ngôn ngữ đều đều thất bại.

Cao Lực như một phi tần gian trá, ỷ vào ngồi gần Tống Thiên Vũ, không cam lòng mà gió thoảng bên tai: "Ca, ca xem, thằng kia có phải rất kiêu ngạo?"

Tống Thiên Vũ nghĩ thầm người khác học tập mày ở chỗ này làm phiền, rốt cuộc là ai kiêu ngạo hơn?

Nhưng Cao Lực rốt cuộc cũng là bạn tốt của hắn 3 năm, Tống Thiên Vũ lười biếng mà chơi điện thoại, không phản bác.

Cao Lực thấp giọng nói: "Nếu không sau khi chúng ta tan học đi ' chào hỏi' hắn một chút?"

Nếu nói, Tống Thiên Vũ là nhân vật giáo bá cao cấp, thì Cao Lực chính là tay chân số một của hắn, ba năm cấp 3 không ít lần cùng nhau gây chuyện thị phi.

Trong miệng hắn chào hỏi, cũng không phải có cái gì tốt đẹp.

Tống Thiên Vũ vốn dĩ không nghĩ phản ứng, lời từ chối vừa định thốt ra, lại nghĩ tới đôi mắt kinh hồng kia thoáng nhìn thật quen thuộc.

Đó là đôi mắt xinh đẹp, thanh triệt động lòng người. Giống băng chưa tan trên hồ nước mùa xuân.

Đối phương nhìn hắn thực bình tĩnh, nhưng lại thân thuộc lạ kì.

Vì thế Tống Thiên Vũ dựa lưng vào ghế, gác chân, ý vị không rõ mà nói câu: "Được a."