Tôi Được Tổng Tài Sủng Nịnh!!

Chương 27: Nguy hiểm



*Khu phía đông

Càng nghe Du Nhiên nói, Triệu Di Di càng ra sức đạp lấy đạp để vào người của Du Nhiên, thân thể Du Nhiên run rẩy lên từng hồi.

_ Đợi tao chơi chán mày rồi sẽ bán mày đến sòng bạc, ở đó có vô số loại đàn ông tha hồ cho mày tận hưởng.

_ Triệu Di Di, mọi chuyện xảy ra như ngày hôm nay đều do chính chị tự mình chuốc lấy! Chị tốt nhất lên thả tôi ra nếu không…

_ Nếu không thì sao nào? Mày nghĩ Doãn Đình Nghiêm có thể tìm đến chỗ này à…Thật ngây thơ!

_ Tôi… tôi tin anh ta!

Triệu Di Di phẩy tay gọi người tới, làm theo yêu cầu của cô ta:

_ Lấy bản lĩnh của các người hầu hạ người này thật tốt nghe chưa?

_ Chị yêu tâm, nhất định chúng tôi sẽ hầu hạ tốt cô ta, khiến cô ta phê…

Du Nhiên bắt đầu thấy lo sợ, mặc dù đang bị trói, thân thể yếu ớt nhưng vẫn cố gắng chống cự không để bọn người kia động vào mình nhưng có vẻ như cô nghĩ quá đơn giản, bọn chúng quá đông, cô không thể nào địch lại bọn chúng. Vì cô cứ hét lớn, bọn chúng không chịu nổi liền giáng một bạt tai xuống mặt cô đau rát, chúng bắt đầu xé đồ của cô làm lộ ra làn da trắng không tì vết, khiến cô lực bất tòng tâm vì sức lực có hạn…

_ Còn dám nhúc nhích, có tin ông đây xử đẹp mày luôn không?

_ Đừng… đừng mà… đừng động vào tôi… tôi xin các người.. Du Nhiên yếu ớt cầu xin hy vọng bọn chúng sẽ suy nghĩ lại.

Trong khi bọn chúng gần chạm vào cơ thể trắng nõn nà của cô thì đột nhiên cánh cửa bật mở, người xuất hiện là Doãn Đình Nghiêm. Triệu Di Di hốt hoảng khi Doãn Đình Nghiêm điều tra ra nơi này, rõ ràng cô ta đã làm mọi thứ hoàn hảo lắm rồi cơ mà…

Doãn Đình Nghiêm đen mặt nhìn vào những bàn tay bẩn thỉu của bọn chúng đang chạm vào cơ thể Du Nhiên, tâm trạng anh nặng nề thật sự, cơ thể cô chỉ được duy nhất một mình anh chạm mà thôi…

Anh ra sức đạp vào bọn chúng những cú chí mạng, hoàn hảo tránh những cú đấm củabonj chúng, càng nghĩ đến những hành động của bọn chúng anh càng hận phải ra tay mạnh hơn nữa… đến khi thấy chúng gục xuống anh mới dừng lại.

Anh chầm chậm bước đến bên cạnh Du Nhiên, ôm cô vào lòng, trấn an cô:

_ Du Nhiên, đừng sợ, anh đến rồi, yên tâm đi, sẽ không còn ai làm hại em được nữa đâu. Xin lỗi vì anh suýt đến muộn.

_ Không sao! May mà anh đến…

Ở bên cạnh, Triệu Di Di nhìn một màn bịn rịn, ân ân ái ái của hai người họ, cô ta hận không thể giết chết Du Nhiên ngay lúc này. Dựa vào cái gì mà cô có thể có tất cả mọi thứ còn cô ta thì phải chịu đựng mọi đau đớn giày vò thể xác.

Lúc này thuộc hạ của Doãn Đình Nghiêm đã thành công bắt được tên cầm cầm đầu đám côn đồ. Hắn ta bị đạp phải quỳ xuống Doãn Đình Nghiêm để tạ tội, hắn ta ra sức cố gắng thanh minh:

_ Tổng giám đốc Doãn, hiểu lầm thôi! Tôi không biết cô ấy là người của anh, đều do Triệu Di Di sai khiến tôi làm, xin hãy tha cho tôi!

_ Doãn Nhất, xử lí theo quy tắc cũ. Doãn Đình Nghiêm không muốn nhiều lời.

_ Tổng giám đốc, sau này tôi không dám làm vậy nữa đâu, tôi sẽ rửa tay gác kiếm mà… xin anh hãy…

Chưa để hắn nói hết câu đã bị thuộc hạ của Doãn Đình Nghiêm kéo đi.

__________

Quay sang với Triệu Di Di, Doãn Đình Nghiêm ngỏ ý với Du Nhiên muốn xử lí cô ta như thế nào! Chưa kịp lên tiếng, bên này Triệu Di Di đã lên tiếng:

_ Lục Du Nhiên, tao không cam tâm, nếu không phải tại mày tao sẽ không như bây giờ, Trình Gia Thụ cũng sẽ không rời xa tao.. tất cả là do mày…

_ Triệu Di Di, chuyện đến nước này mà chị vẫn ảo tưởng rằng Trình Gia Thụ đến với chị là vì tình yêu à, không ngờ chị vẫn lưu luyến tên cặn bã ấy, tôi cảm thấy đáng thương thay cho chị đấy.

_ Lục Du Nhiên, có phải bây giờ mày rất đắc ý không? Không có Doãn Đình Nghiêm thì mày chả là cái thá gì cả!

_ Triệu Di Di chị vào tù mà suy ngẫm đi, chị phải chịu trách nhiệm với tất cả những gì chị làm. Du Nhiên vẫn giữ lại một chút tôn trọng với Triệu Di Di khi vẫn gọi cô ta một tiếng chị dù sao cô ta cũng là chị họ của cô. Quả nhiên, cô vẫn quá mềm lòng đi.

Du Nhiên và Doãn Đình Nghiêm chuẩn bị đi ra bên ngoài thì Triệu Di Di nhân cơ hội hai người không để ý liền rút ra một con dao nhằm tấn công Du Nhiên nhưng Doãn Đình Nghiêm đã nhanh hơn một bước, đá một cước làm rơi con dao của cô ta ra xa, khiến cô ta chới với đập mạnh đầu vào tường. Nhưng cô ta đâu có bỏ cuộc, một lần nữa nhặt con dao lên nhắm trúng Doãn Đình Nghiêm mà đâm tới, Du Nhiên nhìn thấy ý đồ độc ác của cô ta liền đẩy anh ra xa nhận trọn một nhát dao vào ngực trái. Cô ta thấy Du Nhiên bị đâm, liền cười phá lên một người điên…

Du Nhiên bị đâm liền chao đảo may mà Doãn Đình Nghiêm đỡ kịp, anh thất thần nhìn Du Nhiên run lên từng từng đợt, anh hối hận vì không thể bảo vệ được cô lúc ấy. Du Nhiên không thể chịu đựng được sự đau đớn này, trước khi rơi vào hôn mê sâu, cô chỉ muốn nói với Doãn Đình Nghiêm một điều:

_ Doãn Đình Nghiêm, trước đây em… không phải cố ý lừa dối anh, anh phải tin em…

_ Mọi chuyện đã qua rồi. Chúng ta bắt đầu lại nhé!

_ Được… cảm… cảm ơn anh…

Du Nhiên buông thõng tay, nếu có chết cô cũng có thể nhắm mắt vì đã nói được lòng mình với Doãn Đình Nghiêm.

Ngay lúc đó, Doãn Nhất liền xuất hiện muốn Doãn Đình Nghiêm đưa Du Nhiên đi cấp cứu:

_ Tổng giám đốc Doãn, đến bệnh viện! Nếu không sẽ không kịp mất.

_ Mau lên không cần để ý những thứ khác.

Vì đi vượt quá tốc độ cho phép nên họ bị cảnh sát giao thông giữ lại nhưng may sao Doãn Nhất đã nhanh chóng giải quyết việc quan trọng bây giờ đó là đưa Du Nhiên đến bệnh viện càng nhanh càng tốt.

Đến bệnh viện, mặc dù Du Nhiên đã được sơ cứu nhanh để đưa vào phòng phẫu thuật nhueng Doãn Đình Nghiêm vẫn không thể yên tâm nổi, anh sốt ruột đi tới đi lui khiến cho Doãn Nhất chóng hết cả mặt, đành trấn an Doãn Đình Nghiêm để anh có thể bình tĩnh lại.

Đèn phẫu thuật vụt tắt cũng là lúc cuộc phẫu thuật kết thúc, Doãn Đình Nghiêm thấy bác sĩ đi ra liền lao đến hỏi han:

_ Ai là người nhà bệnh nhân?

_ Là tôi! Cô ấy thế nào rồi?

_ Cuộc phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân không sao nữa rồi, dao không đâm trúng chỗ hiểm chỉ là mất máu quá nhiều thôi!

_ Cô ấy đã tỉnh chưa? Tôi có thể vào thăm cô ấy không?

_ Được nhưng hiện thuốc mê vẫn chưa hết cho nên bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại, trong khoảng 48h tới không được cho cô ấy ăn, có thể uống nhiều nước hơn.

Lúc này, Doãn Đình Nghiêm mới có thể yên tâm thở phào nhẹ nhõm.