Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 20: Hỗn độn(4)



Park Geon-ho và tôi vòng lại qua giữa phía Tây và phía Bắc, ném những viên đạn sắt vào đám quái vật. Những con quái vật có thân hình to lớn rung lên vì đau đớn vùi mình vào cát từng chút một để tránh những vụ nổ và chẳng bao lâu đám quái vật đã hoàn toàn biến mất trong cát.

"Đây là...."

Bãi cát mà đám quái vật bò trong đó phồng lên khi chúng di chuyển.

"Tôi không nghĩ rằng nó sẽ thế này."

"Cấp S của chúng không phải để trưng. Mọi thứ trở lên phiền phức hơn rồi."

Park Geon-ho cau mày.

Những con quái vật di chuyển trong cát chậm hơn lúc trước, nhưng chúng vẫn đều đều lao về phía nhóm chúng tôi. Với những con quái vật thình lình lao ra khỏi cát trước mặt cả nhóm vốn đang bị phân tâm bởi trận chiến thế này....

Tôi trả lại đống đạn sắt còn lại cho Park Geon-ho và nói.

"Tốt nhất là chúng ta nên quay lại. Sẽ tốt hơn nếu ta đi kiểm tra tình hình và chỉ ra vị trí của những con quái vật đã trốn trong cát."

Sau khi thấy Park Geon-ho gật đầu, chúng tôi lập tức quay lại đi về phía các thành viên trong nhóm. Trong cơn bão mà tầm nhìn bị cản trở có thể nhìn thấy các thành viên trong nhóm chúng tôi. May mắn thay, họ đã làm rất tốt và không có sự phân tâm náo động hàng ngũ nào. Trên những xác quái vật chồng chất, quái vật từ phía Nam và phía Đông không ngừng lao tới.

Kyaaaak! Kkiii!

Cơ thể của con quái vật phía Đông bị cắt làm đôi bởi thanh kiếm đỏ rực với kĩ năng huyết hỏa. Cheon Sa-yeon hạ gục lũ quái vật bằng một động tác gọn gàng, xung quanh là những ngọn lửa nóng rực. Con quái vật lao vào hắn cháy rụi hóa thành tro trước khi có thể chạm tới.

Khi tôi đến gần Cheon Sa-yeon, tôi có thể cảm nhận một sức nóng mạnh đến mức khó có thể mở mắt được. Mồ hôi lạnh toát ra trên cơ thể kiệt sức vì sử dụng năng lực của tôi.

"Hội trưởng."

Kkiiii, kkiik! Kkyaaak!

Nhiều quái vật bốc cháy vặn vẹo cơ thể khi kêu lên ầm ĩ. Cheon Sa-yeon đứng giữa nơi đó, hạ kiếm xuống trước tiếng gọi của tôi và quay đầu lại. Sau khi thả Park Geon-ho xuống đất, tôi tiến lại gần Cheon Sa-yeon một chút.

"Cậu đã làm xong nó à?"

"Cái này...."

Tôi suy nghĩ một lúc xem nên giải thích thế nào. Dù khởi đầu khá tốt nhưng kết quả lại không được như ý.

"Phía Nam và phía Đông không được tốt lắm, trong khi phía Tây và phía Bắc đã hoàn thành được một nửa, nhưng tôi đã bỏ qua phần còn lại vì chúng đã trốn vào trong cát."

"Trong cát. Vì thế, nó có thể xuất hiện bất ngờ từ dưới chân chúng ta."

Tôi cắn môi. Nhóm đã làm tốt hơn tôi nghĩ, nhưng vẫn còn rất nhiều quái vật. Có lẽ chúng tôi đã rút lui quá sớm ở phía Nam và phía Đông. Ngay cả khi nó nguy hiểm, tôi nên cố gắng tấn công nhiều hơn.

Tôi thấy rất hối tiếc. Tôi cảm thấy tiếc cho những thành viên trong hội đang vật lộn với lũ quái vật, cầm vũ khí và chiến đấu khốc liệt với năng lực của mình.

"Lại đây nào, Han Yi-gyeol."

Cheon Sa-yeon nói với tôi trong khi tôi đang phân vân không biết có nên bảo Park Geon-ho quay lại hay không. Tôi nâng ánh mắt thất vọng của mình lên và nhìn hắn.

Ngọn lửa cháy rực như muốn nhấn chìm mọi thứ đã biến mất. Không khí xung quanh vốn nóng đến mức khó thở cũng đã đỡ hơn. Tôi từ từ đi về phía Cheon Sa-yeon.

Mỉm cười khi nhìn tôi đến gần, Cheon Sa-yeon nhanh chóng cởi chiếc áo khoác màu đỏ của mình và choàng nó lên đầu tôi.

"....Cái gì đây?"

Tôi chết lặng vì hành động bất ngờ này. Cheon Sa-yeon nói với một nụ cười láu lỉnh.

"Ý của cậu 'là gì' à? Tôi sẽ lo phần còn lại."

Sau đó, hắn nhấc bổng tôi lên. Giật mình tôi nắm lấy vai hắn bằng cả hai tay.

"Đ-đợi chút...."

Cheon Sa-yeon chạm vào mông tôi bằng cánh tay khi đang giữ chặt lấy đùi của tôi. Khuôn mặt của Cheon Sa-yeon, thứ chỉ có thể nhìn thấy khi tôi ngẩng đầu lên, trở nên rất gần. Kinh hãi, tôi nắm lấy vai Cheon Sa-yeon duỗi thẳng tay ra và đẩy phần thân trên của mình ra sau.

"Điên rồi, cái kiểu tư thế gì thế này....!"

"Bình tĩnh."

Khi ngọn lửa lắng xuống, Cheon Sa-yeon ôm đùi tôi chặt hơn khi hắn ta đánh gục những con quái vật đang lao tới.

"Tôi muốn ôm cậu như một nàng công chúa trong truyện cổ tích, nhưng tôi còn phải vung kiếm nữa......nên đành chịu thôi. Cậu nên cảm thấy hài lòng với nó mới phải."

Thằng cha này đang phun ra cái qué gì thế hả?

"Tôi thà ở trên lưng anh còn hơn."

"Điều gì sẽ xảy ra nếu một con quái vật tấn công từ phía sau? Cậu đang cố thế chỗ của tôi đấy à? Quả là một tấm khiên tuyệt vời."

"Cái đó...."

Không thể tìm ra câu trả lời thích hợp, Cheon Sa-yeon cong mắt và cười rạng rỡ khi liếm môi.

"Chiếc áo khoác đó là vật phẩm kháng lửa cấp A, sẽ tốt hơn nếu cậu mặc nó. Sẽ rất khó khăn cho cậu nếu không có nó đấy."

"..... "

Hãy chịu đựng. Giờ không phải là lúc để ngại với chả ngùng. Người đời có câu nhẫn nhịn ba lần là đủ để tránh giết người.

'Đừng nghĩ, đừng nghĩ.... chết tiệt.'

Tôi lẩm bẩm những câu chửi thề mà chỉ Cheon Sa-yeon mới có thể nghe thấy khi dựa vào hắn. Khi tôi thả lỏng cơ thể, Cheon Sa-yeon lại tăng hỏa lực lên và mở lời.

"Đội trưởng Park Geon-ho, hãy trở lại vị trí ban đầu và tham gia vào trận chiến. Khi quái vật xuất hiện từ phía Tây và phía Bắc, hãy báo lại ngay lập tức."

"Rõ."

Park Geon-ho trả lời với một nụ cười ẩn ý. Anh đang xem.... mặt tôi đỏ lên vì xấu hổ chứ gì.

"Chà, vậy thì."

Cheon Sa-yeon vung kiếm nhẹ nhàng.

"Hãy xem kĩ năng của Yi-gyeol đẹp trai của chúng ta tốt như thế nào."

"....Gọi cái tên rùng rợn gì thế này?"

Tôi chán chường và sử dụng sức mạnh của mình. Một cơn gió nhẹ nhàng quấn lấy Cheon Sa-yeon, người đang ôm tôi. Cheon Sa-yeon bay thẳng về phía trước và vung kiếm.

Kkyeeek! Kyaak!

Ngọn lửa di chuyển theo đường kiếm, các tia lửa và tro tàn được bắn ra tứ tung. Năm con quái vật chuẩn bị tấn công nhóm hội viên ngay lập tức chìm trong biển lửa rồi biến thành tro chỉ sau một đòn tấn công của Cheon Sa-yeon.

Tak.

Sức gió tăng thêm một chút theo chuyển động của Cheon Sa-yeon, người đã nhảy khỏi mặt đất. Cheon Sa-yeon bắt đầu đối phó với những con quái vật ở phía Đông ngay lập tức trong khi lực rơi đang chậm lại.

Nhìn lũ quái vật quằn quại với cơ thể bốc cháy, tôi nắm chặt chiếc áo khoác che lấy mình. Nó mạnh như năng lực của Cheon Sa-yeon, nó quá nguy hiểm đối với tôi, một hạng A.

Cheon Sa-yeon nhẹ nhàng xoay người để tránh đám quái vật lao tới từ trên đầu, chém đường kiếm của mình từ trên xuống bên phải. Con quái vật bị cắt bởi thanh kiếm và những con bên cạnh nó cũng cháy theo.

Ngay cả hạng S Park Geon-ho cũng gặp khó khăn khi đối phó nó cũng phải chết với một tiếng hét mỗi khi hắn vung kiếm. Tôi có thể nhận thấy được sự khác biệt về cấp bậc kĩ năng của mình.

Với năng lực thể chất vượt trội kết hợp với sức mạnh của mình, Cheon Sa-yeon càn quét khắp chiến trường không chút do dự. Cheon Sa-yeon phấn khích vung kiếm khi chém quái vật, nói với niềm vui vẻ hiếm hoi.

"Nó cũng khá hữu ích đấy."

Cheon Sa-yeon ôm tôi chặt hơn.

"Hãy ngông cuồng lên chút nữa, Han Yi-gyeol."

"Cái gì... ah!"

Tôi rên rỉ vì sức nóng ngày càng tăng. Ngọn lửa xung quanh thanh kiếm trở nên đỏ hơn và một thứ gì đó đục ngầu nhỏ xuống.

"Hãy bao phủ ngọn lửa của tôi bằng gió."

Tôi sử dụng sức mạnh của mình hướng về phía ngọn lửa đang ầm ầm như muốn đốt cháy cơ thể tôi. Một cơn đau âm ỉ lướt qua đầu tôi tăng lên gấp đôi khi năng lượng trào ra.

"Di chuyển sức mạnh của cậu để làm cho ngọn lửa lan xa hơn vào đúng thời điểm khi tôi vung nó."

"Khoan đã. Nó quá khó để theo kịp ngay cả bây giờ, làm sao tôi có thể..."

"Cậu có thể làm được."

Sau những lời đó, Cheon Sa-yeon di chuyển. Hắn cúi thắt lưng xuống để tránh đòn tấn công của con quái vật phía Nam đang lao về phía chúng tôi với cái miệng đen ngòm của nó và vung kiếm mạnh mẽ sang ngang. Ngọn lửa bám vào cơ thể khổng lồ của nó, nhanh chóng đốt cháy da thịt khi nó lan ra khắp cơ thể. Cùng với âm thanh của một thứ gì đó bị xé toạc, máu chảy ra và làm ướt quần áo của chúng tôi.

Tôi tập trung tâm trí vào từng chuyển động của Cheon Sa-yeon. Các bước hắn đi, điều khiển cơ thể lên cao và nhắm thẳng vào mũi kiếm. Cuốn mọi thứ vào trong gió và di chuyển để xử lý quái vật nhanh hơn và chính xác hơn.

"Hah, hah.... "

Khi tôi sử dụng năng lực của mình ào ạt như nước, tôi càng ngày càng cảm thấy ngột ngạt và nhịp thở của tôi dần trở nên không ổn định. Đầu tôi vốn đã đau như bị kim châm, giờ thì nó như bị búa gõ vào vậy.

Tôi nghiến răng và tựa đầu vào vai Cheon Sa-yeon. Tôi còn chưa kịp thở thì cơ thể đã kêu lên đòi nghỉ ngơi rồi.

Sau lưng Cheon Sa-yeon có thể nhìn thấy xác chết và đống tro của vô số quái vật. Số lượng quái vật còn sống đã giảm đáng kể.

Kugugugung!

Ngay khi tôi nghĩ rằng chúng tôi đã hoàn thành, mặt đất rung chuyển khủng khiếp. Park Geon-ho, người biết nguyên nhân của trận động đất này, là người đầu tiên hét lên.

"Chúng kéo đến từ phía Tây và phía Bắc!"

Những con quái vật trốn trong cát đã đến. Những con quái vật bò ra khỏi cát trong khi di chuyển vô số cái chân lao về phía bên này. Các thành viên trong hội phụ trách phía Nam và phía Đông xử lí gọn gàng, nhanh chóng di chuyển.

"Kinh tởm...."

Tôi thì thầm trong vô thức khi nhìn những con quái vật phía Bắc mà tôi gặp lại. Tôi đau và mệt mỏi, nhưng tôi phải đối phó với những con bọ khổng lồ đó.

"Nhắm mắt lại."

Cheon Sa-yeon nói với một nụ cười. Giá mà tôi có thể.

"Tôi phải chọn đúng thời điểm để...."

Thật khó để nói to. Tôi còn không có thời gian chú ý đến kính ngữ. Tôi chớp mắt, cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dài trên má.

"Nhắm mắt lại và làm bất cứ điều gì cậu muốn. Tôi sẽ xử lí nó."

Cheon Sa-yeon đạp chân chém những con quái vật đang chạy một cách dễ dàng. Cuối cùng thì tôi cũng nhắm mắt lại.