Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

Chương 7: Mất trí nhớ



"Các người là ai?!". Lâm Hàm lấy lại trạng thái ban đầu, thoát khỏi mớ cảm xúc hỗn độn lúc nãy rồi lạnh lùng đẩy người phụ nữ trung niên kia ra. Ánh mắt xa lạ, xen lẫn cả nghi hoặc rà soát từng người một, đánh giá lần nữa từ trên xuống dưới, từ diện mạo cho tới từng biểu cảm trên gương mặt họ, không bỏ sót một chi tiết nào.

Nghe được lời này từ miệng Lâm Hàm thốt ra, người phụ nữ đang khóc nức nở chợt khựng lại, hai mắt mở to kinh ngạc nhìn Lâm Hàm.

Người nam nhân trung niên thấy thế cũng trừng lớn hai mắt rồi vội vàng đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã của người phụ nữ.

Còn tên nam nhân với vẻ ngoài cực kỳ tuấn mỹ kia thì vẫn đứng yên như phỗng. Ngoại trừ cái nhíu mày vừa rồi liền không có bất cứ động tác dư thừa nào. Hoàn toàn là một cái bộ dạng thờ ơ, dửng dưng.

"Hàm Hàm....mẹ...là mẹ đây! Con nói gì lạ vậy? Con...con không nhận ra mẹ sao?!". Người phụ nữ lại bật khóc, đôi tay run rẫy ghì chặt lấy cánh tay Lâm Hàm.

"Lạc Lạc, em bình tĩnh chút đi! Anh sẽ đi gọi bác sĩ đến, Hàm Hàm không có chuyện gì đâu mà!". Người đàn ông tuy lo lắng nhưng vẫn rất bình tĩnh, một tay ôm lấy vợ mình, một tay vuốt dọc theo sống lưng nhẹ giọng trấn an.

Một lát sau bác sĩ cuối cùng cũng xuất hiện, ông ta sử dụng một số loại máy móc hết sức kỳ lạ rà soát qua phần đầu của Lâm Hàm rồi lắc lắc đầu cho ra kết luận.

"Lâm tiểu thiếu gia do phần đầu bị chấn thương quá mạnh, máu bầm tụ lại đè lên dây thần kinh trung ương nên mới dẫn đến hiện tượng mất trí nhớ. Người nhà cũng không cần quá lo lắng, đợi khi nào máu bầm tan ra liền có thể phục hồi như cũ thôi!".

"Cảm ơn bác sĩ!".

"Tôi xin phép!". Bác sĩ gật đầu chào rồi theo quản gia ra khỏi biệt thự.

Nét mặt của hai vợ chồng Lâm gia lúc này mới hòa hoãn đôi chút, thở phào một hơi cảm ơn bác sĩ rồi lại bất đắc dĩ nhìn sang khuôn mặt lạnh băng không chút biểu tình của con mình.

Nếu như là trước kia, Triệu Mặc đứng ở trước mặt thế này, Hàm Hàm nhất định sẽ không bao giờ ngoan ngoãn ngồi yên ở đó. Không bán sống bán chết bám theo thì cũng giống như keo dán đồng dạng, dính chặt không buông.

Nhưng mà hôm nay, không những ngồi yên mà còn chẳng thèm liếc mắt nhìn Triệu Mặc một cái. Xem ra là mất trí nhớ thật rồi, nhưng mà xem ra, đây cũng là một chuyện tốt đi.

Hàm Hàm thân là một Beta, không có khả năng nối dõi tông đường cho nhà họ Triệu, thêm vào đó, Triệu Mặc không có tình cảm với con trai họ. Phần tình cảm này của Hàm Hàm xem như là vô vọng rồi.

Giờ xem ra ông trời cũng giúp họ, lần này Hàm Hàm mất trí nhớ, phần tình cảm với Triệu Mặc cũng bị lãng quên, vừa không phải chịu đựng đau khổ vì yêu người không yêu mình, vừa xoa dịu được mối quan hệ cứng nhắc trong suốt thời gian qua của hai nhà Lâm_ Triệu. Có thể xem như vẹn cả đôi đường.

Ba mẹ Lâm vừa mừng vừa lo nhìn con trai bảo bối nhà mình mà không khỏi thở dài trong lòng. Không biết là phúc hay là họa đây a~.

"Chú Lâm, thím Lâm! Nếu Lâm Hàm đã không có việc gì thì cháu cũng xin phép về trước đây! Trong quân đội còn có chuyện cần đến cháu, khi nào rảnh cháu sẽ qua thăm em ấy!". Triệu Mặc cuối đầu chào ba mẹ Lâm rồi láy xe ra về, trên mặt vẫn không chút biểu tình rời khỏi biệt thự Lâm gia.

- --------------------------------

Một tháng sau.....

Vẫn như thường ngày, Lâm Hàm dậy sớm chạy bộ quanh khuôn viên vườn nhà rèn luyện thể chất. Trong một tháng này, cậu đã tập làm quen dần với hoàn cảnh sống cũng như một số quá khứ của nguyên chủ.

Ba mẹ Lâm đối với cậu rất tốt, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, lần đầu tiên cảm nhận được tình yêu thương của ba mẹ.

Hôm nay không giống như những ngày an nhàn vừa rồi mà Lâm Hàm đã trải qua. Hôm nay là ngày cậu đi học lại sau hơn một tháng dưỡng bệnh.

Chạy bộ xong, cậu lên lầu tắm rửa, thay đồng phục.

Đứng trước gương, Lâm Hàm có chút thấy chói mắt trước gương mặt yêu nghiệt của chính mình.

Một tháng trải qua huấn luyện hà khắc, cơ thể Lâm Hàm đã trở nên săn chắc, cũng cao lên không ít, từng lớp cơ mỏng dần hiện ra bên dưới lớp da trắng hồng mềm mịn.

Bỏ đi lớp vỏ bọc yếu đuối, mỏng manh, giờ đây Lâm Hàm một thân trang phục quân nhân trắng viền ánh kim. Gương mặt không còn trắng bệch mà thay vào đó là một đôi lam nhãn hút hồn, sâu không thấy đáy, mái tóc vàng óng khẽ rũ xuống vài sợi, vóc dáng chuẩn đến không thể nào chuẩn hơn.

Nhưng điều khiến Lâm Hàm không ngừng ảo não chính là, nước da trắng hồng này dù có cố tới đâu thì vẫn luôn mềm mịn trắng sáng như vậy. Lâm Hàm còn muốn biến bản thân thành một nam nhân mạnh mẽ, cơ bụng tám múi cùng với cơ bắp cuồn cuộn khiến nhiều người ngưỡng mộ nhưng khổ nổi, cái cơ thể chết tiệt này luôn không muốn cậu được như ý. Hiện tại rèn luyện được lớp cơ mỏng manh kia đã là cực hạn của cơ thể này rồi.

Vứt bỏ vẻ ngoài yểu điệu còn hơn cả con gái, Lâm Hàm của hiện tại mang một loại phong tình khác của nam nhân mà khó nói thành lời.

Vì muốn giám sát Triệu Mặc mọi lúc mọi nơi mà người có thể chất yếu đuối như nguyên chủ lại dám liều mạng gia nhập vào trường quân sự của học viện Tinh Hệ Viễn Phù. Nghĩ đến những sai lầm trước kia mà nguyên chủ gây ra, Lâm Hàm liền không khỏi thở dài chán nản. Đúng là yêu đến mức mù quáng a~!.