Tôi Không Phải Thiên Tài

Chương 12: Năm năm và hai mươi lăm năm (2)



“Thưa chị, đây là tiền thừa của chị, mời chị qua bên kia đợi một lát, cám ơn!”. Nhân viên phục vụ mỉm cười chỉ sang một bên quầy hàng, Vi Tinh gật đầu, “Cám ơn”, nói xong thong thả bước lại chỗ đã được chỉ, cô giờ mới thở phào, vừa lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, vừa lơ đãng nhìn ngó mọi người trong quán.

Ba giờ chiều, người trong tiệm Starbucks cũng không đông lắm nhưng cũng đủ kín chỗ ngồi, điều này làm cho dự định kiếm chỗ ngồi nghỉ ngơi một lát của Vi Tinh tan tành mây khói. Chỉ có vài người nước ngoài không sợ nóng ngồi ở dưới mấy cây dù bên ngoài uống cà phê đá mà vẫn tỏ vẻ sảng khoái, song vừa từ bên ngoài chui vào nên Vi Tinh thực sự không đủ dũng khí và thể lực để thách thức cái nhiệt độ này, nhất là lại thêm một cốc cà phê đá 30 đồng nữa, mất tiền tội gì phải chịu khổ thế!

Cũng may quạt gió điều hòa ở Starbucks khá mạnh, không lâu sau mồ hôi trên người Vi Tinh đã bay biến hết, hôm nay là ngày cuối cùng của tháng Sáu, nhiệt độ lại cao như những ngày oi bức tháng Bảy, tháng Tám, ti vi treo tường đang vang lên tiếng phát thanh viên đọc bản tin, “Đài khí tượng thành phố đã phát đi cảnh báo nhiệt độ màu cam, nhiệt độ mặt đất gần 45OC, mọi người cần chú ý các biện pháp chống nóng giảm nhiệt, cố gắng hạn chế các hoạt động ngoài trời…”. Vi Tinh nghe xong cái giọng oanh vàng của cô phát thanh viên liền bĩu môi, bụng nghĩ đừng có nói cảnh báo màu cam, dù cô có nói cảnh báo màu đỏ, nhiệt độ mặt đất gần 50OC đi chăng nữa, ông chủ vẫn có thể đá cô ra đường đi mua đồ uống như thường.

“Thưa chị, cà phê của chị chuẩn bị xong rồi ạ”, tiếng gọi của nhân viên phục vụ kéo Vi Tinh trở lại với hiện tại, vội quay người sang, vừa nhìn thấy bốn bịch to tổ chảng, Vi Tinh bất giác nuốt nước bọt cái ực. Đón lấy mấy cái túi, Vi Tinh thấy vai mình bỗng trĩu cả xuống, không kìm nổi thầm rủa Amy trong bụng.

Đều là tại con mụ quạ tha ấy bày trò lập công, tự mình lại không muốn đi, nói cái gì mà cuộc họp rất quan trọng, cô ta bắt buộc phải tham gia không dứt ra được vân vân và vân vân, lôi ngay mình đang bận làm bảng biểu ra thế thân, mà những bảng biểu ấy cũng là sếp kêu cô ta làm đấy chứ… Cô ta thì bận cái gì, chẳng phải là bưng trà rót nước cho sếp trong cuộc họp hay sao!

Chàng trai đứng trong quầy hàng nhìn Vi Tinh cứ đứng mãi không nhúc nhích làm ảnh hưởng đến những khách hàng đợi lấy đồ ăn phía sau nên định mời cô tránh sang bên, nhưng cô gái này không hiểu vì sao cứ đứng nghiến răng nghiến lợi, cậu đành cẩn thận cất tiếng hỏi, “Chị còn cần gì nữa không ạ?”. Vi Tinh lúc ấy mới nhận ra mình đang đứng chắn đường, “Không không, cảm ơn!”, cô cười khan lắc lắc đầu rồi quay lưng bước đi.

Ra đến cửa, nhân viên trong tiệm đều đang bận, không có ai ra giúp mở cửa, Vi Tinh không còn cách nào định lấy mông đẩy cửa ra, tuy không được mỹ quan cho lắm, nhưng cũng hết cách rồi, hai tay đều nặng như đeo đá, nếu còn có thể giơ tay đẩy cửa, cô cũng không phải ở BM mà chịu khổ nữa, trực tiếp đi tham gia đội tuyển cử tạ cho rồi. “Ơ?”, Vi Tinh vừa dùng lực bàn tọa một cái, liền cảm thấy mình thoáng đụng phải cái gì âm ấm, cô vô thức quay đầu lại nhìn, một gương mặt màu đồng cổ, có phần bối rối đang cười lọt vào tầm mắt…

Hai người vừa chạm trán nhau nhất thời đều có phần bối, Vi Tinh tay vẫn đang xách ba cái túi to tướng nặng trịch, bất thình lình mất thăng bằng, có đến nửa người đang tựa vào lòng anh chàng kia, còn anh ta cũng theo phản xạ ôm chặt lấy cô, Vi Tinh cảm thấy sau lưng mình nóng ran, một thứ mùi có mùi mồ hôi song tuyệt đối “khỏe mạnh bình thường” vây lấy.

“Excuse me?”, một tiếng hỏi làm hai người đang ngây ngô ra kia bừng tỉnh, một anh chàng tóc vàng mắt xanh điển trai bị chắn đường, chờ mãi không thấy hai người rời ra, bất đắc dĩ đành gọi một tiếng. Vi Tinh phóng ra khỏi lòng anh chàng kia như bị kim châm, anh chàng đó cũng đỏ bừng mặt. Trong lúc luống cuống tay chân, hai cái túi nilon cầm bên tay trái còn tuột xuống đến ngón út và ngón áp út, may mà được nhẫn đeo ở ngón út chặn lại. Phen này hay rồi, toàn bộ trọng lượng của 3 cân rưỡi[1] giờ đeo cả trên hai ngón tay.

[1] Cân (TQ) = 0.5kg.

Vi Tinh vừa hổn hển hít thở không khí trong lành, vừa không quên nhường đường cho người ta, anh Tây kia gật đầu mỉm cười nói câu “Thanks” với cô, rồi mới lách người bước vào trong tiệm. Nếu bình thường ra, Vi Tinh nhất định phải cười dịu dàng mà đáp lại “You are welcome!”. Phải biết rằng với trình độ nghe của Vi Tinh ở giai đoạn này, số câu nghe hiểu được là không nhiều, khó khăn lắm mới gặp được đôi câu có thể đối thoại được, lại còn là anh Tây đẹp trai nữa, lại còn không mau nắm lấy mà khoe khoang? Nhưng hiện còn bận luyện thiền nhị chỉ như Vi đại tiểu thư đây thì lấy đâu ra tâm trạng nữa, chỉ thấy thêm một lát nữa chắc thiền nhị chỉ thành ra đoạn nhị chỉ mất.

“Đồng chí, không sao chứ hả?”. Vẻ mặt Vi Tinh quả có “hơi” dữ tợn, “màu đồng cổ” nãy giờ đứng bên cuối cùng cũng mở miệng hỏi. Vi Tinh chẳng có thời gian đâu mà để ý tới anh ta, bước hai bước sang bên, rồi nghiến răng nghiến lợi, khom người, cẩn thận từng li từng tí một đặt mấy cái túi nilon xuống đất, xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm, một cái túi cà phê này phải 200 đồng, làm đổ ra mình lấy đâu tiền mà đền.

Vặn vẹo hai ngón tay một lúc, Vi Tinh kéo ba lô trên vai ra đằng trước lần tìm khăn giấy, vốn bên ngoài trời đã nóng muốn chết, lại vật vã thêm một hồi khi nãy, giờ đã cảm thấy mồ hôi chảy thành dòng theo tóc mai, vừa tìm Vi Tinh vừa thầm mừng là mình trước giờ không trang điểm, nếu đổi thành cái đồ yêu nữ bự phấn Amy kia, giờ chắc chỉ còn sót lại yêu nữ mà thôi, ha ha, Vi Tinh càng nghĩ càng buồn cười, không nhịn được cười phá lên, “màu đồng cổ” đứng đối diện càng không biết phải làm thế nào, vừa rồi còn hằm hằm khổ hận, sao đã lại cười rồi.

“Có ma hay sao, trước lúc đi rõ ràng đã bỏ gói khăn giấy vào rồi cơ mà?”, Vi Tinh nhíu mày lật tung ba lô lên tìm, miệng còn vô tình lẩm bẩm. “Hay cô dùng tạm cái này trước vậy?”, một chiếc khăn tay chìa đến trước mắt Vi Tinh, Vi Tinh thoáng sững lại, không nhận, nhìn sang chàng trai, lại nhìn khăn tay. Tay “màu đồng cổ” giơ giữa không trung, vẻ mặt càng lúc càng khó coi, “Cái này sạch mà, thật đấy, tôi mới giặt hôm qua xong!”, anh chàng cẩn thận nhấn mạnh.

Thực ra không phải Vi Tinh sợ bẩn, chủ yếu là đàn ông ra đường mà mang theo khăn tay thường đều phải tầm tuổi bố cô, rất ít gặp người trẻ tuổi thế này. Khi nãy trong cơn rối ren chưa nhìn kỹ, giờ mới phát hiện ra là tiểu nam sinh, xem chừng cũng độ hai mươi tuổi, mặt mũi khôi ngô, dáng vẻ khỏe mạnh sáng láng. Nhìn mồ hôi trên mặt cậu ra cũng không ít, Vi Tinh cười, “Không cần đâu, cậu giữ lại mà dùng”. Nói rồi tiện tay chỉ lên trán cậu.

Dứt lời cô lấy tay tiện thể quệt quệt hai bên má, đeo ba lô, khom người định cầm túi lên đi. Cậu nhóc đứng ngây ra, rồi đột nhiên nhét khăn vào tay Vi Tinh, nói vội, “Vậy cô dùng cái này mà lót tay”, xong không đợi Vi Tinh lên tiếng, cậu đã quay lưng bước vào Starbucks rồi.

“Này?”, Vi Tinh ngoái đầu định gọi cậu, điện thoại trong túi bỗng đổ chuông, lại vội vàng bắt máy, vừa bấm nút nghe xong đã thấy tiếng Amy đang phàn nàn, “Ivy, cô ở đâu vậy? Sếp họp sắp xong rồi, cô không định để mọi người đổi thành uống trà chiều đấy chứ?”. “Tôi về ngay đây, vừa rồi…”, Vi Tinh vừa há mồm định giải thích thì Amy đã chặn lại, “Thôi, không nói nhiều nữa, mau về đi, thế nhé!”. Rồi lại nghe tiếng cô ta nói chuyện với ai, “Vé trận đấu hôm nay, anh đưa cho bác gái chưa ạ?”, xong liền tắt máy. Vi Tinh tức nghẹn lời đứng giữa trời nắng chang chang mắt trợn trừng.

Hậm hực xách ba cái túi dưới đất lên, Vi Tinh vừa “hỏi thăm” tổ tiên mười tám đời nhà Amy trong bụng, vừa rảo bước về hướng công ty. Tòa nhà công ty BM cách đây vốn không xa, nhưng tại mấy hôm trước sửa đường lại gặp mưa gió nên thành ra lầy lội gập ghềnh, Vi Tinh đành đi vòng qua ngõ bên cạnh, tự nhiên mà mất thêm thời gian, nhưng cái đồ chỉ chuyên phụ trách nịnh hót kia thì đâu có quan tâm đến chuyện này.

Vi Tinh chốc chốc lại đổi tay xách túi, để giảm bớt sức nặng, mặt trời trên đầu vẫn cứ chói chang, mồ hôi trên trán đã không còn từng giọt mà chảy thành dòng rồi. Vi Tinh vốn không có thói quen mang ô che nắng, mà cho dù bây giờ cô có mang đi chăng nữa, cũng chẳng mọc đâu ra cánh tay thứ ba để cầm ô. Một giọt mồ hôi bỗng chảy vào mắt, muối trong đó khiến Vi Tinh phải đứng lại ra sức dụi mắt, nhưng vẫn thấy khó chịu, đang nghĩ xem có nên bỏ đồ trên tay xuống xoa dịu một chút, vô tình nhìn thấy bóng người trên mặt đất hơi hoa lên.

Vi Tinh ngẩn người, chớp chớp mắt, bụng nghĩ hay mình bị cảm nắng rồi, sao nhìn đồ vật một lại hóa hai thế này. Dừng chân lại nhìn, bỗng nhiên phản ứng ra, Vi Tinh đột ngột quay người lại, liền trông thấy một tên oắt con mặc áo hoa toàn lỗ là lỗ đang đứng sát sàn sạt sau lưng mình. Đứng gần thì chớ, quan trọng hơn là, cái thứ màu hồng ở trong tay hắn, cái ví tiền in hình hoa hồng thì lại quá là quen, Vi Tinh đầu óc bừng bừng, cô hét thất thanh, “Bắt kẻ trộm!”

Tên trộm đó bị cô làm cho giật nảy mình, đẩy cô một cái rồi co giò chạy, Vi Tinh theo phản xạ chạy đuổi theo, vừa chạy vừa la thất thanh, “Bắt kẻ trộm!”, nhưng giữa trưa nắng chang chang thế này, mọi người đều ở trong nhà mát mẻ, ngõ vắng không một bóng người, mà kể cả có người, cũng chưa chắc đã có ai ra tay giúp đỡ, đúng giờ phút quan trọng ấy, Vi Tinh lại quên béng mất vụ gặp kẻ trộm phải la cháy nhà rồi.

Đùa gì chứ hả! Nếu chỉ có 200 đồng bạc thì không nói làm gì! Đằng này chứng minh thư, thẻ lương,… đều ở trong ấy hết!! Lương lại vừa mới lĩnh thứ! Nhà ngươi không biết bổn cô nương đây khổ sở, tủi cực đến thế nào mới kiếm được mấy đồng bạc ấy chứ! Còn khó hơn nhà ngươi đi ăn trộm hàng trăm hàng vạn lần!!! Ông chủ nhà ngươi chắc không dùng tiếng Anh mà chửi ngươi trộm được ít, không nhanh mắt nhanh tay chứ hả?!

Vi Tinh đối với vụ đặt mật mã tương đối là theo trào lưu, tức là dùng ngày sinh nhật của mình, kẻ trộm giờ đều biết cả. Mặc dù Mễ Dương đã kể ra hàng loạt vụ án đau thương để cảnh báo cô đổi mật mã, nhưng cô hoàn toàn để ngoài tai, cảm thấy tớ đến cơ hội để trộm cũng không để hở ra, làm sao tới lượt lũ trộm đến ăn cắp mật mã được. Nhưng không ngờ hôm nay lại để xảy ra sự cố lớn rồi.

Vốn bị đá ra đường đi mua đồ giữa cái trời nắng chang chang thế này đã đủ đen đủi lắm rồi, dạo gần đây lại toàn bị Amy hành lên hành xuống, chốc chốc lại bị cô ta tìm cớ lên lớp một trận, hôm nay lại tới ngươi ăn trộm của ta, há chẳng phải là giậu đổ bìm leo hay sao! Bao buồn bực tích tụ lâu ngày trong lòng bỗng biến thành động lực, Vi Tinh bất chấp tất cả chạy đuổi theo, ba cái túi khi nãy còn nặng tựa Thái Sơn thoắt cái cũng thành nhẹ tựa lông hồng.

Tên trộm kia dẫu chưa luyện qua khinh công, muốn chạy thoát Vi Tinh tay xách nặng chân mang giầy cao gót cũng dễ như trở bàn tay, mắt trông bóng áo hoa lỗ chỗ kia mỗi ngày một xa, Vi Tinh đã bắt đầu khóc thầm, nhưng vẫn kiên trì tinh thần bám trụ quyết không bỏ cuộc tiếp tục đuổi theo. Đang ở ranh giới của sự tuyệt vọng, bỗng thấy tên trộm lảo đảo rồi ngã sóng xoài ra đất, một bóng người nhanh chóng lao đến ấn chặt tên trộm đang định chồm dậy tháo chạy xuống đất.

Vi Tinh mừng húm, toàn thân bỗng chốc như được tiếp thêm sức mạnh, hai chân như bay chạy lại. Cánh tay trái của tên trộm bị vặn chéo, nửa mặt áp đất, tay phải chống trên đất, miệng la ôi cha mẹ ơi trong khi vẫn ra sức vẫy vùng. Vi Tinh đến trước mặt hắn, không nói không rằng, lấy chân giẫm lên bàn tay phải tên trộm đang cầm ví của mình, miệng tức tối mắng, “Tên nhãi ranh này, dám trộm cả ví tiền của bà cô đây hả! Chán sống rồi hả!”.

Tên trộm bị giẫm cho kêu cha gọi mẹ bỗng im bặt, há hốc miệng nhìn Vi Tinh đang khí thế hừng hực. Người đang giữ hắn cũng thoáng sững sờ, chớp đôi mắt trâu nhìn Vi Tinh hồi lâu, rồi ngoảnh đầu sang bên hỏi, “Tiểu đội trưởng, làm sao giờ?”.

Vi Tinh tự nhiên nhìn theo hướng anh chàng kia vừa cất tiếng hỏi, bất giác ngây người, anh chàng đưa khăn tay ban nãy đang đứng bên cạnh, rõ ràng là đang cố nhịn cười, trong tay còn cầm nguyên một cốc cà phê Starbucks…

“Trời gì mà nóng điên người thế này, chả giống thời tiết tháng Sáu gì cả?”, Chu Lượng cầm chai nước khoáng tu một hơi, miệng vẫn không ngừng ca thán. Chị Trương liếc xéo hắn một cái, “Uống nước cũng không bịt được cái mồm cậu lại, nghĩ đến lúc chúng ta làm nhiệm vụ ngày trước, đến nước cũng không có mà uống, cậu phải biết tự thỏa mãn đi. Này? Đại Mễ, lão Hồ, mau lại uống nước, nước lạnh đấy, vừa mới đem tới!”, đang nói, chị Trương nhìn thấy Mễ Dương và lão Hồ, vội gọi lại.

Chu Lượng lẩm bẩm, “Thiên vị!”. Chị Trương cao giọng đùa, “Ừ đấy, tôi thiên vị, nếu cậu cũng phơi nắng ba tiếng đồng hồ liên tục, tôi cũng thiên vị cậu, chỉ tiếc là có người chưa được nửa tiếng đã chạy vào tránh nắng rồi…”. “Rồi, rồi, lão đại tỷ của tôi, coi như em chưa nói gì hết, em đi làm nhiệm vụ đây, phen này không say nắng ngất xỉu, em nhất quyết không về!”, Chu Lượng vơ lấy mũ bước ra ngoài.

Anh em cảnh sát trong lán liền cười, chị Trương cười đáp, “Không thành vấn đề, nếu cậu ngất xỉu, tôi tình nguyện đi bế cậu về!”. “Hê hê”, Mễ Dương cười đón lấy chai nước chị Trương đưa, “Cám ơn chị Trương”. Nói xong ngửa cổ tu ừng ực. Đi tuần suốt hơn hai tiếng đồng hồ, cổ họng sắp muốn xì khói, nước mát trôi xuống ruột, Mễ Dương muốn hét lên đã quá!

“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi muốn đến khu C, thì đi thế nào ạ?”. Một bà mẹ trẻ mang theo con nhỏ bước đến hỏi Mễ Dương. Mễ Dương đặt nước xuống chỉ đường cho chị, bà mẹ ấy còn bảo cậu con trai cám ơn Mễ Dương, cậu nhóc xấu hổ trốn sau lưng mẹ, Mễ Dương nháy nháy mắt làm mặt hề trêu, đứa bé cười khanh khách, đi theo mẹ rồi, mà cứ đôi bước lại quay lại nhìn Mễ Dương một cái.

“Đại Mễ, cậu còn trẻ mà lại thích trẻ con như thế”, chị Trương không bỏ sót tình tiết nào cười cười buông một câu, “Vậy mau mau lấy vợ mà làm một đứa đi còn gì”. Mễ Dương cười giả ngây giả ngô, anh không dám tiếp chủ đề này, cũng không hiểu vì sao mấy chị có tuổi cứ gặp anh, là đều rất quý, mà chủ yếu thể hiện bằng việc giới thiệu bạn gái cho anh. Mấy hôm trước anh còn bốc phét với Vi Tinh, nói mình có sức hấp dẫn vô biên, ai thấy cũng yêu, xe gặp nổ bánh, kết quả bị Vi Tinh phán một câu, nói cho cùng, cậu là đối tượng của các chị các bác trung lão niên đúng không.

Vừa nghĩ đến Vi Tinh, Mễ Dương lại tự hỏi không biết cô nàng đang làm gì? Làm bảng biểu hay đang phục vụ họp hành, hay lại đang làm công việc của bác bưu tá, đi gửi thư cho khách hàng… Đương nhiên, trí tưởng tượng của cảnh sát Mễ có phong phú đến đâu cũng không thể nghĩ ra, Vi Tinh giờ đang làm việc của anh, bắt trộm. Nghỉ mệt một lát, Mễ Dương đang định cùng lão Hồ tiếp tục nhiệm vụ, “Đại Mễ, có người tìm cậu!”, Chu Lượng trán đầm đìa mồ hôi bước vào.

“Ngưu Tử? Sao cậu lại tới đây?”, trông thấy cái mặt núng nính ấy, Mễ Dương rất vui, cũng đã lâu không gặp bạn cũ, Đinh Tử cũng chỉ gọi điện thoại liên lạc lúc rảnh được thôi. Từ lúc bị điều về đường trại gà đến nay, ngày nào cũng bận như Đà La, chuyện nhà chuyện cửa, chuyện vặt chuyện vãnh, hôm nào cũng có việc để làm. Trước toàn nghe tuyến dưới than vãn dưới cơ sở bận, Mễ Dương còn rất coi thường những người đó, nghĩ bụng có bận đến đâu cũng làm sao bằng cảnh sát hình sự? Nhưng đến lúc thật sự làm việc ở cơ sở mới biết, việc ở đây không dễ xơi, vụn vặt đến mức khiến mình muốn phát điên, nhưng lại không thể không lo.

“Tớ cũng đi làm nhiệm vụ đây”, Ngưu Tử cười hi hi, tự nhiên không khách sáo cầm chai nước khoáng uống dở còn một nửa của Mễ Dương lên uống. “Không phải chứ, Ngưu đại ký giả không phải chuyên chạy mảng xã hội sao? Sao hả, lại chuyển sang thể thao à?”, Mễ Dương cười hỏi, “Haizz, đừng nhắc nữa, anh chàng chạy mảng thể thao của đội ăn quà vặt bị Tào Tháo đuổi, còn đang nằm viện truyền nước kia kìa, dạo này trận kiểm nghiệm[2] lại nhiều, không còn cách nào khác, nên tớ đành gánh thay, vả lại nhỡ đâu lại gặp sự kiện xã hội, cũng coi như bõ công!”, Ngưu Tử quệt miệng nói.

[2] Trận đấu để chuẩn bị đi thi đấu.

“Hừ, khép cái miệng quạ khoang của cậu lại, sự kiện xã hội gì chứ, bộ cậu mong xảy ra chuyện lắm hả?”, Mễ Dương cười rủa một câu. Ngưu Tử cười hi hi, ngó nghiêng bốn xung quanh, “Người bên cậu cử đi cũng không nhiều lắm nhỉ, liệu có đủ dùng không? Đây toàn là trận thử nghiệm trước Olympic đấy!”. Mễ Dương khẽ mỉm cười, “Cả huyện người ở ngoài cổng chính, chỗ bọn tớ ở đây là lối ra vào, không cần nhiều người làm gì, với lại còn cả cảnh sát vũ trang nữa”.

Ngưu Tử còn chưa mở miệng, Chu Lượng đứng bên tranh thủ làm biếng chen vào, “Phải đấy, ở đây, có mười mấy người chúng tôi, với bảy, tám khẩu súng là đủ rồi!”. Ngưu Tử ngẩn người, “Các cậu được trang bị súng?”. Mễ Dương cười phì, một nữ cảnh sát phụ trách trang bị cạnh đó tiếp nối câu chuyện, “Làm gì có, không ai có cả, chỉ là trang bị trị an phổ thông thôi”.

Chu Lượng vô cùng nghiêm túc, “Nữ cảnh sát đúng là không có, nam cảnh sát chúng tôi mới có!”. Nữ cảnh sát không hiểu chuyện gì, chớp mắt nhìn Chu Lượng, Ngưu Tử lập tức hiểu ra vấn đề, phá lên cười ha ha, anh em cảnh sát nam trong lán cũng nén cười. Chị Trương hiểu chuyện, nhằm mông Chu Lượng một đạp, “Cuốn xéo, mau đi làm việc đi, đừng có ở đây mà tán hươu tán vượn. Tiểu Anh, đừng có để ý mấy tên tiểu tử mất nết này!”.

Mễ Dương cùng Chu Lượng đi ra ngoài, Ngưu Tử cũng bước theo, anh nói hiện giờ trận đấu vẫn chưa bắt đầu, chi bằng cùng bọn Mễ Dương đi loanh quanh, săn tin xã hội vậy. Chu Lượng khoái nhất là huyên thuyên, không bao lâu sau đã cùng anh chàng Ngưu Tử có cùng sở thích khua môi múa mép kết thành tri kỷ, Mễ Dương cũng vui vẻ nghe thêm một vài “tin tức” xã hội.

Lúc đang nghe Ngưu Tử hăng say kể chuyện nữ minh tinh XX bị bắt quả tang gian dâm tại trận, có hai bác gái bước lại, một bác trông có vẻ nhanh nhẹn lên tiếng, “Chú cảnh sát ơi, cho tôi hỏi thăm một chút!”. Mễ Dương sững người, nhìn điệu bộ bác gái đúng là đang hỏi mình, đành gượng cười hỏi, “Bác à, cháu già đến thế sao?”.

Chu Lượng với Ngưu Tử bên cạnh ha ha cười không ngớt, bác gái nhanh nhẹn nhận ra lỡ lời, “Ôi, cái miệng của tôi, có điều cháu trai à, cháu có gì không bằng lòng chứ, cháu vẫn còn hơn cô cơ mà!”. Mễ Dương chỉ còn biết cười gượng nghĩ bụng đâu phải cháu bắt cô gọi đâu cơ chứ. “Chị Ngô”, bác gái mặt mũi hiền lành đi cùng khẽ kéo vạt áo của bác gái nhanh nhẹn, rồi mỉm cười với Mễ Dương, “Đồng chí, khu dân cư XX ở đằng này đúng không?”.

Mễ Dương trong bụng có hơi ngờ ngợ, bác gái này trông quen quen, song không nhớ nổi là đã gặp ở đâu. Anh lắc đầu, “Bác à, do xây dựng sân vận động Olympic, nên đã dời đi từ lâu, họ giờ chuyển tới Phú Gia Viên rồi, bác phải ngồi tàu điện tới Mộ Công Chúa[3] rồi lại chuyển sang 6XX, ở đó có một trạm chính là Phú Gia Viên”. “Ơ, thế à?”, bác gái có phần hồi hộp. “Tôi đã nói là chưa chắc đã ở đây mà lại”, bà quay sang nói với bác gái tên là chị Ngô kia.

[3] Tên một địa danh ở Bắc Kinh.

“Chuyển đi từ một năm trước rồi, bác không biết sao?”, Chu Lượng chen vào. Bác gái lắc đầu không đáp, bác Ngô lại lên tiếng, “Chúng tôi từ trong thành phố ra, lâu lắm không tới đây rồi”. “Hai mươi lăm năm rồi…”. Bác gái mặt mũi hiền từ khẽ thở dài, gần như không thể nghe thấy, được cái Mễ Dương tai thính, bất giác quay sang nhìn một cái.

“Thôi, chị Ngô, vậy chúng ta đi thôi”, bác gái lôi bạn đồng hành định đi, Mễ Dương buột miệng, “Nếu bác đi tàu điện ngầm, chúng cháu có thể đưa bác ra ga, trời nóng thế này”. “Không cần, không cần đâu, chúng tôi tới đây xem thi đấu mà, bỗng nhiên nhớ lại ngày trước từng sống ở đây, nên đến hỏi thăm, chỉ hỏi vậy thôi, cám ơn cậu nhiều”, bác gái khách sáo đáp.

“Ồ, vậy hai bác đi cẩn thận”, Mễ Dương gật đầu, mắt dõi theo bóng hai người rời đi. “Này, bác gái này bốn mươi năm trước nhất định là một mỹ nhân!”, Ngưu Tử ngoái đầu nói với Chu Lượng, Chu Lượng bĩu môi, “Không phải chứ?”. “Cậu thì biết thế nào được, với kinh nghiệm của phóng viên chuyên trách đã từng lăn lộn bốn, năm năm trong giới giải trí như tôi, người đẹp nào là tự nhiên hay qua dao kéo, tuyệt đối không thoát khỏi pháp nhãn của tôi được!”, Ngưu Tử nói vẻ xem thường.

Nghe hai người họ tán dóc một hồi, bộ đàm bỗng kêu lên, có chỉ thị của đồn phó dẫn quân. “Thôi nào, đừng huyên thuyên nữa, cấp trên bảo chúng ta đi qua bên kia đường xem xét tình hình, thấy bảo hôm nay lực lượng cảnh sát vũ trang rất căng, bên đó hình như không có ai đi tuần”, Mễ Dương nói xong tiên phong đi trước, bọn Chu Lượng cũng lẽo đẽo theo sau.

Vừa đi được ba bước chân, điện thoại của Ngưu Tử đổ chuông, ừ ừ à à một hồi, xong lại vội vàng sang khu A3 phỏng vấn, bảo có nhân vật tai to mặt lớn nào đó trong giới thể thao xuất hiện, chủ biên kêu hắn đi lấy tin. Nhưng hắn không thạo đường, Mễ Dương dứt khoát kêu Chu Lượng đưa đi, rồi quay lại tìm mình sau.

Mễ Dương một mình men theo con đường nhỏ, bên này giáp một ngọn núi nhỏ, cách sân vận động một khoảng khá xa, bình thường đều là người dân vùng lân cận tới tập thể dục buổi sáng và đi dạo. Bây giờ đang giữa trưa, về cơ bản là không có người, tuy nóng, song Mễ Dương lại thấy rất thanh tịnh, tứ phía đều là cây cỏ hoa lám vừa hay xoa dịu mệt mỏi cho đôi mắt.

Nhưng chưa đi được bao xa, Mễ Dương đã phát hiện phía trước không xa có hai người, một người nằm trên đất, một người khom lưng đang làm gì đó. Mễ Dương nhanh chân bước lại, “Có chuyện gì thế?” người ngồi xổm run cầm cập, ngẩng đầu nhìn Mễ Dương, phát hiện ra anh là cảnh sát, mắt lập tức mở to. “Đồng chí cảnh sát, bác ấy bỗng nhiên ngất xỉu, tôi đang định đi gọi người đây!”

Mễ Dương lướt nhìn cậu ta một lượt, ngoại hình ăn vận vừa nhìn đã biết ngay là người đến Bắc Kinh làm thuê, nhưng còn ít tuổi, chừng độ mười sáu, mười bảy gì đó, lại còn đội mũ Adidas hàng dỏm, bẩn cóc bẩn cách nữa, khẩu âm rất nặng, nhưng không nghe rõ là người vùng nào. “Anh đứng sang một bên đã”, Mễ Dương khua khua tay, rồi tự mình cúi xuống xem xét tình hình, bỗng sững lại, sao lại là bác gái hỏi đường ban nãy, chính là người mà Ngưu Tử gọi là mỹ nhân bốn mươi năm trước.

Ngoảnh đầu nhìn ngó xung quanh, Mễ Dương lại không thấy người bạn đi cùng bà đâu, đưa tay bắt mạch, tuy có hơi yếu nhưng vẫn đập, hô hấp cũng vẫn bình thường, sắc mặt xanh xao, trán lấm tấm mồ hôi, chắc là bị cảm nắng, chứ không phải lên cơn đau tim, Mễ Dương phán đoán sơ bộ. Anh một tay hơi nhấc đầu bác gái lên, để đảm bảo thông thoáng đường thở, một tay cầm bộ đàm gọi chi viện. Xong lại quay sang anh chàng đang đứng bên cạnh, “Đồng chí, giúp một tay nào, ấn nhân trung[4] đi!”.

[4] Nhân: người, trung: ở giữa.

Cậu con trai ngẩn người, rồi bước đến quỳ gối, vén vạt áo của bác gái lên. Đang báo cáo tình hình Mễ Dương chớp mắt đã trông thấy, vội gào lên, “Tôi bảo cậu ấn nhân trung, không bảo cậu giở trò lưu manh, cậu vén áo người ta lên làm cái trò gì hả?!”. Cậu chàng kia giật nảy mình, sợ sệt đáp, “Không phải anh bảo tôi ấn giữa người còn gì?”.

Mễ Dương xém chút nữa thì tắc thở, “Nhân trung mà là giữa người à? Tôi nói là nói chỗ hõm ở dưới mũi ấy, phần da phía trên miệng ấy là nhân trung! Chứ không bảo cậu đi tìm rốn người ta!”. Đợi tới lúc bọn Chu Lượng đến nơi, Mễ Dương đang phụ trách ấn nhân trung, quạt mát, anh chàng làm thuê ngoại tỉnh thì cẩn thận đỡ lấy đầu bác gái.

Loay hoay một hồi, bác gái vừa lên xe cấp cứu đã tỉnh lại, đầu óc vẫn còn váng vất, trong chốc lát cũng không nhớ nổi mình đã ngất đi thế nào. Bác gái nhanh nhẹn đi vệ sinh kia cũng tìm về, sau hồi ố với á mới phát hiện ra là bạn mình không sao, thở phào rồi hỏi, “Tôi gọi điện thoại cho bà mà sao bà không nghe?”.

“Hả?”, bác gái mặt mũi hiền hậu sờ túi, “Ơ, điện thoại của tôi, ví tiền của tôi đâu?”. Bác gái bỏ qua lời khuyên can của nhân viên y tế, vội vàng ngồi dậy, lục tìm trong vạt áo, đoạn lại nói với mọi người xung quanh, “Tôi để điện thoại với túi đựng tiền ở cả trong túi giấu trong vạt áo mà, sao không thấy đâu nữa. Đồng chí cảnh sát, anh có nhìn thấy không vậy?”, bà hỏi Mễ Dương.

Mễ Dương vô thức lắc lắc đầu, tiếp đó bỗng nhận ra điều gì, tên tiểu tử huyên thuyên giữa người kia đâu rồi, Lại xông ra hỏi, vừa nãy đưa theo xuống núi xong là không thấy hắn đâu nữa, chẳng phải anh đang quản hay sao? Mễ Dương tức tối nghiến răng, “Thằng oắt con, trộm đến người già cũng không tha, đúng là chán sống rồi!”.