Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương 39: Trường học ma quái (12)



"Đinh linh linh ~"

Bên tai Đường Ninh vang lên một tiếng chuông giòn tan, Đường Ninh cau mày không vui, đưa tay ra "mò" tìm đồng hồ báo thức.

Đường Ninh ngơ ngác mở mắt ra, tầm mắt vừa mở rõ, thì đập vào mắt cậu chính là khuôn mặt tuấn tú của Kỳ Vân, đôi mắt phượng xinh đẹp kia bình tĩnh nhìn hắn, không giống như Đường Ninh đang buồn ngủ, trong mắt Kỳ Vân không có tia buồn ngủ nào cả ngược lại là sự tỉnh táo cùng rõ ràng, "Xuống giường, cùng tôi vào lớp. "

Dưới thân có xúc cảm không đúng lắm.

Sau đó Đường Ninh phát hiện hai chân của mình ở trên eo Kỳ Vân, hắn đang kéo Kỳ Vân trên người.

Đường Ninh sợ hãi lập tức thu mình vào trong góc, cố gắng hết sức giải thích "Giữ khoảng cách".

Kỳ Vân không quan tâm, từ trong ngăn kéo của Đường Ninh lấy ra một đôi tất trắng mới tinh, ngồi ở mép giường nói với Đường Ninh, "Đưa chân ra."

Đường Ninh: "?"

Đường Ninh nhìn kinh ngạc nhìn Kỳ Vân.

...Anh biến thái không cần giả vờ?

"Tôi có thể tự làm," Đường Ninh run giọng nói.

Kỳ Vân lấy một chiếc tất, dùng ngón tay mảnh khảnh mở chiếc tất ra, cười nói: "Mang tất vào chân trái."

Ánh mắt lạnh lẽo tối tăm rơi trên mặt Đường Ninh, Đường Ninh mất hết dũng khí cự tuyệt.

Kỳ Vân nhìn hắn như nhìn tảng băng đang lộ ra phần nước bên trong, phần ẩn hiện dưới đáy biển thì sâu không lường được, cũng không biết làm sao mà khiếp sợ.

Cậu không muốn biết Kỳ Vân khi thực sự điên cuồng sẽ như thế nào.

Đôi mi mảnh mai khẽ run lên, Đường Ninh tránh ánh mắt của Kỳ Vân, thì thào nói: "Thực xin lỗi."

Đôi chân trần như tuyết trắng ngần do dự thò ra khỏi đệm.

Ngón chân của Đường Ninh rất lạnh, vì vậy Kỳ Vân lấy lòng bàn tay ôm lấy chân Đường Ninh, làm cho chúng ấm lên, sau đó nhẹ nhàng giúp Đường Ninh mang tất vào. Bước tiếp theo là giúp Đường Ninh mặc quần áo và đi giày. Tâm trạng của Kỳ Vân bây giờ rất tốt còn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, như thể một kẻ biến thái đã kìm nén bản thân bấy lâu nay cuối cùng cũng được 『phơi bày』 『bản chất』 thật của mình và liều lĩnh hít thở bầu không khí trong lành.

Chính là Đường Ninh lại có tâm trạng ngược lại với Kỳ Vân.

Đang lúc Kỳ Vân đi tắm rửa, Đường Ninh đau lòng hỏi hệ thống: 【Hệ thống, hiện tại tình huống thế nào? 】

【Tin vui, bạn đúng là một kẻ biến thái hiếm có, hai người yêu nhau hạnh phúc, cuối cùng đôi tình nhân sẽ nên duyên vợ chồng, quả là một cặp trời sinh!. 】

Hệ thống tạm dừng một chút, sau đó bổ sung nửa câu sau, 【Từ nguyên bản thiết kế nhân vật "Đường Ninh" đã hiểu như thế này. 】

【Muốn cùng anh ta... thành một đôi? 】

【Vâng, và xét từ tính cách của ''Đường Ninh'',lúc này cậu hẳn là ——】

"Chuyện gì vậy?" Kỳ Vân đơn giản rửa mặt một chút từ phòng vệ sinh đi ra, hắn biểu tình lãnh đạm lại thong dong: "Cậu hình như tâm tình không tốt lắm."

【 Mừng rỡ như điên mới đúng. 】

Đường Ninh sững sờ, "Tôi chỉ là hơi cao hứng thôi."

Kỳ Vân liền không cứ như vậy buông tha cho hắn, đôi mắt đẹp như hoa đào kia chạm vào ánh mắt của hắn, không chịu buông tha cho Đường Ninh trên mặt cũng không có một chút biểu tình.

"Khi vui sao lại không cười?"

Ánh mắt Đường Ninh lạnh run, cậu vụng về nặn ra một nụ cười hài lòng, nhưng đáng tiếc, kỹ năng diễn xuất của Đường Ninh quá kém, nên chỉ cần liếc qua một cái thì cũng có thể nhìn ra.

Kỳ Vân nắm tay Đường Ninh, lòng bàn tay ấm áp hoàn toàn bao bọc lấy bàn tay lạnh lẽo của Đường Ninh, va chạm thân thể đơn giản khiến đầu ngón tay Đường Ninh run lên.

Sự thỏa mãn tuyệt vời đến từ cơ thể sợ hãi không thể tả được đó đã bị lu mờ.

"Tôi giúp cậu đánh răng nhé?" Kỳ Vân hỏi.

"Không cần." Đường Ninh tự mình bước vào phòng tắm, nhìn mình và Kỳ Vân trong gương họ đang đứng đối diện nhau, Kỳ Vân cao hơn cậu một cái đầu, có thể vươn tay ra và ôm lấy cậu vào lòng.

Đường Ninh không dám nhìn vào gương, cúi đầu đánh răng, từ phía sau nhìn thấy hai tay anh duỗi ra, Kỳ Vân vòng tay qua eo cậu, vùi đầu vào cổ cậu như đang chịu đựng. đói da.

Chiều cao của bọn họ rất thích hợp để ôm từ phía sau, thân hình mảnh mai của cậu dán xát một thân hình cao lớn khác, từng tế bào trong cơ thể đều đang thở dài thỏa mãn.

Đường Ninh ngẩng đầu nhìn mình trong gương với vẻ mặt vô cùng say sưa, đôi môi dính bọt trắng, đáy mắt ủ rũ ửng hồng.

Đường Ninh không thể tin được rằng cậu lại "bày ra" biểu cảm này, cậu thực sự đã làm ra một biểu cảm như vậy sao?

Đường Ninh háo hức lấy cốc nước ra để súc miệng, cậu trong gương cũng háo hức súc miệng, cậu phun ra nước, cậu trong gương cũng phun ra nước.

"Vội vàng cái gì?"Kỳ Vân thì thào hỏi hắn, "Còn phải một lát nữa mới đến lớp."

Đường Ninh quay đầu nhìn Kỳ Vân, cư nhiên không nhìn thấy "Đường Ninh" cùng "Kỳ Vân" trong gương. Nhìn chằm chằm vào anh ta, một nụ cười kỳ lạ và ngớ ngẩn xuất hiện trên khóe môi.

Nụ cười ấy giống như khi nhìn thấy rệp và nhện đỏ đang bò trên bông hồng ướt, nhìn con chim gãy cánh cất tiếng kêu khe khẽ trong lồng vàng, nhìn làn sóng cá di chuyển trên bãi cát trắng.

" Tôi giúp cậu lau mặt. "Kỳ Vân bóp cằm Đường Ninh, lấy khăn ấm lau mặt cho Đường Ninh, làm mờ tầm mắt của Đường Ninh.

Cậu có thể thực sự bị bệnh.

Đường Ninh nghĩ.

Vẫn còn ốm.

Lúc này, cậu cảm thấy nếu có thể được Kỳ Vân chăm sóc như thế này thì thật tốt...

Khi cậu rời khỏi phòng ngủ, Đường Ninh không nhìn các NPC chặn cửa trên hành lang, không có ai cả. vào năm 302, nên có vẻ như cô ấy đã ra đi.

Đường Ninh cầm điện thoại xem tin nhắn Cố Minh gửi cho cậu: "Buổi sáng, các NPC luôn chặn cửa không cho chúng tôi ra ngoài, nhưng chúng tôi phát hiện khi chuông reo, phong ngủ dưới lầu còn không có NPC nào xuất hiện, vì vậy tôi cùng Chu Xuyên tại phòng có tiếng chuông liền nhảy ra khỏi cửa sổ. "

Cố Minh nói," Tình hình bên cậu thế nào, cậu có thể ra ngoài an toàn không? "

Đường Ninh xấu hổ tắt điện thoại của cậu. Cậu đang gặp khó khăn khi đối mặt với Cố Minh vào lúc này.

"Bữa sáng muốn ăn gì?" Kỳ Vân hỏi Đường Ninh.

Đường Ninh thì thào nói: "Chỉ ăn một ít bánh quy nén."

"Ngày nào cũng ăn bánh không tốt cho sức khỏe." Kỳ Vân nghiêm nghị nói, "Cậu nên ăn đồ nóng."

Đường Ninh không đánh được Kỳ Vân, hắn cùng Kỳ Vân đến nhà ăn, Kỳ Vân đưa tới a cửa sổ và yêu cầu nó Một bát cháo thịt nạc trứng bảo quản.

Bát cháo đó là một phần rất nhỏ, không bán ở các cửa sổ khác, ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của thức ăn.

"Anh không định ăn sao?" Đường Ninh nhìn bát cháo nhỏ trước mặt, sau đó lại nhìn Kỳ Vân tay không.

"Tôi ăn rồi." Kỳ Vân cầm lấy cái muôi, múc một miếng cháo nhỏ, thổi một hơi nóng rồi đưa lên môi Đường Ninh.

Đường Ninh muốn từ chối, nhưng chưa kịp nói, đã nghe Kỳ Vân phát âm chuẩn, nói rõ ràng, "Thứ Hai, ngày 7 tháng 3, trời mát. Rõ ràng là đồ ăn giống nhau, vì cái gì đồ ăn trong chén Kỳ Vân lại ngon hơn? Nếu được ăn đồ ăn của Kỳ Vân thì tốt rồi ——"

Người đẹp đỏ mặt háo hức mở miệng, chủ động cầm lấy muôi của Kỳ Vân, đôi mắt ẩm ướt, sợ hãi nhìn hắn, như thể cầu xin anh ấy đừng nói.

Kỳ Vân giật giật chiếc thìa chậm rãi kéo chiếc thìa ra khỏi đôi môi ửng hồng, ánh mắt rơi vào tia pha lê đính trên chiếc thìa và khóe môi "Liếm sạch sẽ."

Đường Ninh lập tức nhẹ nhàng lại ra sức mà liếm liếm thìa. Một bên liếm chiếc thìa một bên nhìn về phía Kỳ Vân, giống như một chú mèo con đang cố gắng lấy lòng chủ nhân.

"Ăn ngon không?" Kỳ Vân cười hỏi.

"... Ngon lắm."

Kỳ Vân chậm rãi gắp thêm một muỗng nữa, "Từ nay về sau tôi sẽ cho cậu ăn mỗi bữa như thế này, cậu có thích không?"

Đường Ninh nuốt xuống muỗng cháo nóng hổi mới tinh, máu chảy ra từ lỗ tai. Hắn nhìn nam sinh áo mũ chỉnh tề trước mặt, khó khăn nói, "...thích."

Kỳ Vân thương tiếc nói, "Thật dễ thương."

Đường Ninh bị Kỳ Vân trêu muốn khóc, không khỏi nghĩ, Sao lại có thể xảy ra chuyện này? Hắn ghét bỏ người ta, nhưng ngay sau đó Kỳ Vân lại múc thêm một muỗng cháo ngon, ngon đến nỗi Đường Ninh nóng lòng muốn cắn đứt đầu lưỡi, thức ăn thơm ngon ấm áp xoa dịu nỗi bất mãn trong bụng. Đường Ninh ngoan ngoãn cầm lấy cả bát cháo, ăn sạch sẽ.

Kỳ Vân vươn tay "sờ" bụng Đường Ninh, "Ăn no rồi, thật ngoan."

Sau khi "chạm" vào vùng bụng mềm mại của cậu, anh đưa tay về phía Đường Ninh.

Đây dường như là một cử chỉ nắm tay.

Rút kinh nghiệm bài học trước, Đường Ninh không dám từ chối chút nào, vì sợ lần sau sẽ nghe thấy những lời khiến người khác ngộp thở từ trong miệng Kỳ Vân, cậu nắm chặt lấy tay Kỳ Vân.

"Nắm tay." Kỳ Vân nhẹ giọng nói.

Đường Ninh sửng sốt một chút, sau đó nắm lấy Kỳ Vân cánh tay, nhìn Kỳ Vân cầm ô đen.

Trong toàn bộ khuôn viên, chỉ có hắn và Kỳ Vân tư thế quá mức thân mật, thân mật khiến người đi đường nhìn chằm chằm.

Đường Ninh liên tục tự nhủ với bản thân rằng đây là một trò chơi, Kỳ Vân là một NPC, và cậu muốn sống sót.

Sau khi bước đến cửa phòng học, ánh mắt của mọi người đều hướng về Đường Ninh và Kỳ Vân, bao gồm cả Cố Minh và Chu Xuyên.

"Lên lớp thôi." Kỳ Vân "sờ sờ" đầu Đường Ninh, sau đó nhìn Cố Minh đầy vẻ khiêu khích.

Cố Minh siết chặt nắm tay.

Đường Ninh dũng cảm bước tới chỗ ngồi của mình dưới sự chú ý của mọi người, không dám nhìn Cố Minh, thậm chí cảm thấy đối mặt với Cố Minh bây giờ còn dằn vặt hơn đối mặt với Kỳ Vân.

Tiểu fans này yêu mến cậu như vậy, giúp đỡ cậu hết lần này đến lần khác, còn đối xử với cậu "cậu tốt hơn cậu tưởng", và đồng ý gặp lại cậu trong thực tế...

Cố Minh nghĩ gì về cậu bây giờ?

Bên tai vang lên tiếng sột soạt, tiếng đầu bút ghi trên giấy, Đường Ninh cúi đầu, nhịp tim của cậu đập nhanh hơn bính thường khiến cậu hoảng sợ.

Một ghi chú được chuyển từ dưới bàn học.

Đường Ninh lấy mảnh giấy ghi chú và đọc nó,

"Ngày xưa, có một cậu bé muốn trở thành một hiệp sĩ mạnh mẽ, để có thể cắt qua mọi chướng ngại vật, đột nhập vào hang ổ của con quái vật bằng một thanh gươm và cứu công chúa xinh đẹp. "

" Công chúa xinh đẹp hơn tất cả những nhà thơ mà anh từng nghe. Lần đầu tiên nhìn thấy công chúa, anh đã tràn đầy yêu thương. Anh quyết tâm chiến đấu cho công chúa. Tiếc rằng anh còn quá nhỏ để có được một niềm đam mê nhưng không phải sức mạnh nào sánh kịp. "

"Vào lúc quái vật tấn công, mọi suy nghĩ của anh đều tan biến, không ngờ lại có một bóng người đứng ra bảo vệ anh."

"Đây là câu chuyện cổ tích về một công chúa cứu hiệp sĩ."

Đường Ninh đôi mắt đỏ hoe, đầu ngón tay run rẩy nhéo nhéo mảnh giấy ghi chú, cậu ngước mắt lên nhìn Cố Minh.

Cố Minh nhìn cậu trong ánh ban mai rực rỡ, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, mọi thứ xung quanh như trở nên yên tĩnh, những âm thanh ồn ào đều biến thành những âm tiết vô nghĩa, chỉ có giọng nói của Cố Minh là vô cùng rõ ràng.

Hắn: "Cảm ơn."