Tôi Là Cô Gái Trong Lòng Em

Chương 11: Cô ấy là của tôi



"Aghh!!!"_"Phong!!"

Chi chưa kịp nói gì xong thì cả thân người đã bị nhấc lên khỏi không trung, kêu lên một tiếng thực nhỏ. Vẫn ngập tràn xung quanh là ánh đèn, Chi bất giác thấy không ổn, theo tư thế bám chặt tay vào cổ người vừa ẵm mình mà nhìn lên.

"Suỵt, yên đi nào ~"_Phong nói khẽ

"..."_"..muốn làm gì nữa đây...?"

Chỉ thấy nụ cười phóng đại của Phong tươi roi rói, nó ngước mặt lên cười với mọi người trong bữa tiệc.

"Thật ngại quá đi nha mọi người, tiền bối nhà tôi hôm nay không khỏe nên sắp ngã đến nơi rồi ~ ha ha ha..... ay da...."

Trong con mắt kinh ngạc mà mọi người ai nấy đổ dồn về phía hai người, Phong Phong chẳng có vẻ gì lúng túng, cứ coi đây như một lẽ hiển nhiên. Nhưng với Chi thì việc này thật sự thật sự rất mất mặt nha!! Đã vậy còn nói lớn cái mà cô đang che dấu, nhéo cho đau chết luôn này!!!

Mặt Phong bị nhéo có hơi nhăn nhó, cũng lập tức cười._"Ây da, mọi người xem, chị ấy không khỏe thì tôi nói không khỏe thôi, đúng không hả?"

Mọi người xung quanh rầm rì... không phải rầm rì về Phong Phong mà là về Uyển Chi, cái biểu tình đó, thật là thụ lòi quá luôn, phải không?!

Trong lúc MC còn chết cứng miệng trên sân khấu, Phong đã hồ hởi nhe nanh_"Ây da, tui hổng có vì vậy mà bắt chị ấy trốn việc đâu ~ nhưng chắc tui phải giúp đỡ tiền bối thôi, nè đợi xíu tui lên liền ~

Bế Chi trên tay, bộ váy hơi lòa xòa nhưng vẫn ok vì Phong cũng hơi cao nên giữ vững tư thế được, như một vị anh hùng bước đi trên mặt trận (:v hơi quá) nhưng đúng là trong con mắt ngạc nhiên của mọi người. Trong cái lườm của Tiến Dĩ và bàn tay vỗ liên tục của Nhã.

Đến khi họ lên đến nơi, Phong mới để Chi xuống, nhưng vẫn ôm eo phía sau để đỡ cho cô, Chi dù biết là có nhiều thứ "không bình thường chút nào" nhưng vẫn để yên. Một chân của Chi vì cú trật chân hôm trước do va chạm mạnh mà lại bắt đầu khó chịu. Tuy đã giấu rất kĩ, nhưng Phong lại nhận ra? Chẳng lẽ mình sơ suất đến vậy sao?_Chi ngờ ngợ, lúc đó vị MC đã thấy mọi người đông đủ liền bốc ra quả thăm.

"À à tôi hiểu rồi, nào mọi người, bắt đầu bốc thăm nha ~ Ai trúng con số nào thì sẽ lần lượt trình diễn theo thứ tự đó nha ~ không giới hạn thời gian đâu nha ^^ ~"

Xung quanh chẳng có nhiều người lắm, tầm ba bốn người, thêm Chi là năm, nhưng đều là họa sĩ có tay nghề cao. Lá thăm đưa đến chỗ Chi, cô nhẹ tay rút lấy, cứ mỗi lần di chuyển thì lại đau chân một chút khiến người cô run lên.

"Không sao chứ?"

"Số 5..."

Phớt lờ câu hỏi của Phong, Chi giơ lá thăm lại cho MC.

"Vậy là đã đông đủ, mời mọi người bước xuống để người đầu tiên chuẩn bị trình diễn n.."

Chưa nói xong thì Chi đã tự động bỏ xuống, vì đã xong việc của cô rồi, thế mà đi vài bước lại sấp sấp xém ngã, cũng lại nhờ Phong đỡ cho.

"Đã bảo để tôi giúp mà"

"..."_mặt lạnh.

An tọa dưới ghế khách mời bên dưới khán đài. Phong không ngừng lo lắng cho Chi trong khi cô nàng cứ tỏ ra bực bội, thực ra là im lặng suốt nhưng Phong thấy cô ấy đang bực.

"Làm sao vậy?"

"Làm sao? Giờ tôi cũng đang muốn hỏi chị đấy, chị hơn ai hết biết rõ tôi không...."

"hmph"_Vẫn nụ cười lấp lửng quen thuộc_"Sao cô phải lo nhiều như vậy chứ?"

"Ý chị là sao?"

Chi vừa hỏi lại còn nhìn lên màn trình diễn đầu tiên, anh chàng bốc số một có nghệ danh Khói Ma đang dùng hết năm cây cọ của mình và một hũ mực để trình bày suy nghĩ trên tờ giấy A3. Vì tờ giấy đó có hiệu ứng máy móc nên được nối với màn hình lớn. Trên màn hình lại hiện ra hình ảnh những đường nét di chuyển thật nhanh và điêu luyện.

"Ý tôi là Chi chẳng cần phải lo chút nào cả, từ lúc nghe đến việc cô phải 'trình diễn' thì tôi đã chuẩn bị cả rồi..."

"Chị..."_Chi đôi khi nghĩ rằng con người này không hề ngây ngô, đôi lúc rất người lớn nghiêm túc là đằng khác, nhưng mà..

"Ai da.. ngồi đợi vầy mỏi chết..."_Phong ướn người gác chân rồi uống cạn chai nước trên bàn.

..Vẫn không khác gì trẻ con. Mặt Chi thành hình tượng -___- đúng là không nên quá kì vọng vào thứ gì cả.

Qua bao buổi trình diễn thì cũng mất hơn một tiếng sau.

Số hai, người làm ảo thuật gia thì không ngừng làm người ta lóa mắt với các biểu diễn khác nhau, bồ câu bay khắp sân khấu, rồi thì ảo thuật cùng viên thủy tinh nặng trình trịch lơ lửng trên không, cuối cùng lại biến hóa nó thành một lá bài,

.. đến số ba càng làm khán đài vỗ tay nhiều hơn, cô không ngừng thổi ra những bong bóng lớn nhỏ rồi đùa vui với chúng như đồ chơi của một đứa trẻ, vòng nhựa thổi bong bóng cùng với cô kết hợp không một lỗi thiếu sót. Biến sân khấu trở thành một khu vườn bong bóng thu nhỏ.

Số bốn hẳn là một nghệ gia âm nhạc, chỉ từ một nhạc cụ và sức thổi vô hạn, anh đã dạo hơi từng bản nhạc của các nghệ sĩ nổi tiếng cách đây nhiều thập kỉ trước, anh làm cả khán đài chìm lắng trong âm ca và huyền ca ròi kết thúc nhanh bằng một đoạn nhạc vui tươi.

"Đến rồi đấy.."__Phong bật dậy_"Đi thôi, Uyển Chi!"

"Ừ..."_Chi nằm lấy tay Phong, bàn tay phải vẫn run run không thể kiềm chế nhưng bàn tay lạnh ấy chạm phải lòng bàn tay nóng của Phong thì hơi dịu đi.

"Đừng lo lắng, sẽ ổn thôi..."_dìu Chi lên sân khấu, Phong thì thầm vào tai cô_"Tin tôi, nhé."

".."_Chi khẽ gật đầu

Để Chi ngồi trên ghế, hướng trên một mặt phẳng toàn.... cát, rồi Phong mới vơ mic giới thiệu.

"Ya mọi người, hôm nay tiền bối của tôi sẽ show một màn cảm nhạc họa tranh, vì cần người giúp đỡ cho buổi diễn này nên tôi sẽ không ngại đâu."

"Ô ô ô ~"_bên dưới không ngừng hò reo, y như những tiết mục trước. Việc đó làm tâm Chi có hơi chấn động, vẽ tranh cát theo âm nhạc? Cô chưa bao giờ thử qua dù rất muốn thử một lần, Chi nhìn qua Phong, cô ấy đang an vị ngồi bên một cái đàn piano cỡ đại. Cô ấy biết chơi piano sao?

"Bắt đầu.."_Phong gõ gõ cái mic đặt trước miệng mình rồi từ từ dạo một đoạn nhạc để vào bài..

Ngay từ nốt nhạc đầu tiên, thật êm dịu, nó xoa dịu cho nỗi sợ của Chi. Tay không hề cầm viết, chỉ là đặt hai tay lên một mặt phẳng đầy cát mịn.....

*Link nghe trên youtube *

https://youtu.be/iM05m-ayA70

Đoạn nhạc khơi vào điểm nhấn thì Phong cũng bắt đầu ngâm nga giọng hát của mình, cảm nhận trái tim thôi thúc từng nhịp như đang đánh một bản giao hưởng mạnh, nó làm bài hát của PHong sống động hơn trong âm chữ...

Mà Phong biết, đối diện với mình là Chi bên kia, cũng bắt đầu làm việc.

"Love me like you do _ Hãy yêu em bằng cả tấm lòng của anh"

(Mình để bản vietsub nha ^^)

*... Anh là ánh sáng của đời em, nhưng cũng làm cuộc sống em bao phủ bởi bóng tối*

Chi dùng tay nguệch ngoạc trên cát, vẽ hai con người, một ánh sáng, một bóng đêm rồi lặng lẽ hòa họ vào nhau.

*Anh là điều để em tiếp tục sống cho bản thân

Anh là liều thuốc chữa lành những vết thương, nhưng chính anh lại khiến em đau đớn

Và anh là thứ duy nhất em muốn cảm nhận được hết

Dù chưa từng nghĩ sẽ có ngày anh có ý nghĩa với em nhiều như thế, quá nhiều....*

Lúc này Chi lại bôi nhanh tranh và vẽ cô gái qua từng sắc thái cảm xúc khác nhau, từ cam chịu, vui vẻ, buồn, đau, cố gắng... và cô vẽ một bên kia là hình ảnh người con trai đang cách cô gái khá xa..

Đôi tay Chi theo đó không ngừng làm việc, cả hai bàn tay, cô đã để hồn mình lặn sâu thẳm vào bài nhạc yên bình và giọng hát ấm áp của Phong và cô như hòa vào cùng tâm hồn của "cô gái" trong bài hát này. Chưa lần nào cô lại có cảm giác hào hứng đến như vậy, tuy cát dây vào tay thì cô cũng coi đó như một phần của cuộc vui.

*Anh khiến em phải sợ đến tận gai óc, nhưng đâu ai cần bận tâm đến điều ấy

Vì hạnh phúc chưa từng lần nào trào dâng trong lòng em hơn lúc này*

Chi tiếp tục tiếp tục thật nhanh và cao trào, đôi tay đã không còn run rẩy, và cô cũng đã chẳng còn trong tầm thức của sân khấu nữa, như đã thoát xác trong một ma giới nghệ thuật của bản thân...

*Hãy theo em đến nơi chỉ có một mình đôi ta

Và hãy để em dẫn anh qua mọi thứ khổ đau nhất

Rồi anh sẽ thấy thế giới mà anh mang đến sẽ tuyệt vời đến thế nào...*

Phong ngân tiếng hát của mình lên rồi ngắt quãng, hít một hơi rồi lại tiếp tục, tim không ngừng đập còn phổi không ngừng hô hấp để bơm oxi. Cô hát mà nhớ ra những hình ảnh từ chuyến phiêu lưu của cả hai, chỉ có hai người.

*Nên hãy yêu em bằng cả tấm lòng của anh

Yêu em còn quý hơn cả bản thân anh

Cảm nhận em, em sẽ làm thỏa mãn những điều anh cần

Anh còn chần chờ gì nữa?*

Chi vẽ lại vẽ lại gạt hết cát qua một bên xong lại nhanh chóng vẽ, làm việc thật cuồng say, cô vẽ hai người đang ôm lấy nhau quấn quít trong cảm giác thỏa mãn, rồi cô lại chần chừ chờ đợi khi bài nhạc đang đỉnh điểm mà Phong ngắt nhịp...

Bên dưới, nhiều người đem điện thoại hoặc máy ảnh ra quay hình của hai người và màn ảnh rộng đang chiếu "thước phim tự làm" của Chi và Phong. Hít lấy hơi, Phong lại tiếp tục.

*Không biết được, hình như em lạc lõng giữa sự thật và những giấc mơ

Ở ngưỡng cửa của thiên đường*

Chi bôi nhanh người con trai đang ôm cô gái, dùng tay phân tán "anh ta" thành những màn khói mỏng và vẽ cảnh cô gái phải huơ tay tìm kiếm vô định.

*Từng miếng da thịt trên cơ thể anh là một thứ vô giá mà em nhất định phải tìm ra

Chỉ mình anh mới có thể khiến con tim này chạm đến tận cùng của cháy bỏng*

Chi vẽ cô gái ấy trông thật hoang mang và rồi để cô ấy hai tay ôm ngực với vẻ mặt nhắm mắt cau màu quyết tâm.

*Đúng, em sẽ để anh quyết định mọi điều em sẽ làm trong cuộc sống này

Vì giờ đây em không còn biết được mình có chìm vào cơn mơ hay không..*

Một lần nữa Chi lặp lại những hình ảnh cũ trong một khung cảnh mới..

* Em cảm thấy chóng mặt và mọi thứ em thấy thật mơ hồ

Anh đợi gì mà không vào cuộc cùng em?....*

Phong nhấn mạnh thật mạnh những nốt nhạc cuối cùng, hà ra hơi những câu hát cuối rồi kết thúc bằng một câu hỏi lấp lửng trong bài hát. Trong khi bên kia Chi vẽ ra hình ảnh hai người nắm lấy tay nhau trên thiên đường mơ ước mà cô gái vừa kéo chàng trai cùng bước đi.

Chỉ trong hơn vài phút mà phải tập trung quá nhiều...

Khi cả hai dừng lại, ánh đèn lại bật hết trên khắp khán đài, mồ hôi cả hai nhễ nhại, Phong đã hổn hển không còn hơi nói trong khi Chi còn đang nhìn bức tranh cát dưới tay mình, vẫn chưa thể hoàn hồn. Dưới sân khấu, từng tràng từng tràng vỗ tay từ khắp nơi đổ dồn lại. Nhã không còn đứng yên nữa, đã nhảy cẫng lên bá cổ Hạnh mà lắc lắc. Linh tổng cùng Nhiên và hai người bạn của họ bên TTA ngồi coi một góc cũng phải tán thưởng.

Ngập trong những tiếng vỗ tay, Phong giơ tay vẫy vẫy với mọi người rồi tiến bước lại gần Chi vẫn chưa đứng lên, lo là chân cô vẫn chưa ổn.

"Chi à...Không sao chứ?"_Phong tiến đến kế bên Chi, Chi vẫn chăm chú nhìn bức họa của mình.

"Phong.. Phong Phong..."_Tiếng Chi có phần run rẩy, một tay còn chạm trên bức tranh đó, bàn tay dính ít cát mịn còn lại đặt trên má Phong_"T-Tôi... tôi làm được rồi... phải không...?!"_Đôi mắt CHi nhìn Phong có hơi ngấn nước.

"Ừm.."_Phong gật đầu, tuy tay hơi không được tự nhiên cũng giơ ra Chi_"Làm được rồi đó ~"

"Tôi.. mừng quá..."_vẫn ngồi trên ghế, Chi hai tay ôm Phong thật chặt_"Tôi làm được rồi... làm được rồi.."

"Ừ.. ừ cô làm được rồi..."_Phong vỗ vỗ lưng Chi thật nhẹ như một lời chúc mừng mỏng manh, bên dưới mọi người không ngừng xì xầm và chụp hình họ, cho đến khi ông MC loi nhoi chạy lên và mời bốn người trước lên sân khấu.

"Vâng, hãy giành thêm một tràng pháo tay nữa cho các nghệ sĩ của chúng ta."

"Ô ô ô ô!!!"

Sau đó, Chi cũng lững thững dựa vào người Phong để cô ấy đưa xuống sau cánh gà. Vừa nhìn thấy Chi thì Nhã đã nhào tới ôm ráo riết.

"Cậu tuyệt lắm Chi ạ, thật tuyệt vời!!"

"...."_Chi không trả lời, chỉ cười nhẹ, ngay khi bước khỏi bàn cát, cô đã thu lại vẻ lạnh băng của mình, ân, không còn nước mắt hay ngạc nhiên. Con người khi học được cách giấu diếm thì đã có được một trang bị ghê gớm thế đó.

"Công nhận, không hổ danh họa sĩ Lý.."_Hạnh khen bừa một câu rồi phẩy phẩy tay_"Nhã này, em đưa Chi đi rửa tay đi, coi chừng bẩn, chị muốn ở đây nói chuyện với Phong chút.."

"A, vâng ~"_Nhã nghe lời, thực nhanh lôi Chi đi khỏi cánh gà, trông khi đó Phong đang bên kia suy nghĩ lung tung bị gọi tên liền giật mình.

"Muốn nói gì với tôi sao?"

Đợi cho Chi và Nhã đi khuất mắt, Phong quay ra lườm Hạnh, cảm thấy rất bất thường.

"Hmph"_Hạnh nhún vai_"Ở đây không tiện lắm, về phòng trang điểm gần đây đi, giờ này đang vắng"_Hạnh nói, lại thấy Phong không nghe câu đề nghị của mình mà nhìn theo phía Chi thì mới hừ ra_"Nhanh thôi rồi chốc nữa sẽ gặp họ ở bên ngoài luôn."

Hạnh đi trước rồi ngoắc ngoắc tay, Phong đành là nhận lời chạy theo sau.

"Ân, hừ."

Bồn rửa tay dành cho nhân viên cách chỗ Phong và Hạnh vừa đi khỏi không xa.

.....

"Cậu ghê lắm nha, vậy mà còn bảo là không vẽ được, vậy cậu coi mấy cái hồi nãy cậu vẽ là gì đó hả?"_Nhã huyên thuyên không ngừng nói, khiến Chi thấy rất nhớ Phong kiệm lời của cô. Không thể không trả lời câu hỏi của Nhã, mà cũng không biết nói sao cho phải, Chi đành là nói ngang.

"Tớ cũng chẳng biết.."

"Sao kì vậy?"_Nhã dùng tay xoa xoa những viên cát bẩn trên tay của Chi đi, cố gắng để không làm ướt áo cả hai_"Rõ ràng cậu đã vẽ mà, không lẽ..."_cố ý nói nhỏ_"Cậu dùng hiệu ứng?"

"Mới không có..."_Chi cáu_"Cậu nhiều chuyện!!"

"Người ta chỉ muốn biết cậu làm sao vẽ được như vậy..."_Nhã hừ ra_"Trước đây cậu cũng chưa từng vẽ tranh cát, vậy mà lại vẽ như một người trong ngành điêu luyện..."

"..."_Chi trầm mặc nửa ngày..._"Tớ cũng không rõ.."

"Cậu nói thử xem?"_Đợi nửa ngày mà cô nàng này chỉ trả lời như vậy cũng thực bực bội, Nhã mất kiên nhẫn chốt lại câu hỏi.

"Tớ.. chỉ làm.. chắc là nhờ vào điệu nhạc đó chăng..?"

"Điệu nhạc Phong chơi ấy hả?"

"Ừ"_Chi nhìn vô định_"Mà trong lúc đó... tớ lại rất hào hứng... một cảm giác... rất khó tả lại cho cậu hiểu..."_nói đến đây môi Chi hơi câu lên._"Bài nhạc như là khuấy động cảm giác của tớ...."

"Vậy sao?"_ Nhã hiếm khi thấy bạn mình cười_"Thôi không làm khó cậu nữa, mình ra ngoài đi ha ~"

"Ờ.. ừ.."

Cũng chính vì câu nói đó mà Nhã đã không nghe được âm thanh lí nhí sau cùng của Chi.câu_"khi người đó còn ở đây.."

....

"Tiểu tử, rốt cục đã dùng bùa phép gì vậy?"_Hạnh khoanh tay dựa vào tường nhìn Phong vừa đóng cửa phòng trang điểm lại, căn phòng chỉ có hai người.

"Bùa phép?"_Phong hơi cau mày_"Hoắc tổng, chớ nói bừa, ai cũng đã thấy Chi đã chơi bằng chính tay của cô ấy..."

"Phải phải.."_Hạnh ngâm dài chữ phải phía sau, gật gật đầu ra ý thừa nhận, bước lại gần Phong rồi nhìn xoáy thẳng vào mắt cô, bộ ngực cup C kia hơi đụng vào Phong.

"Chính vì thế tôi mới muốn hỏi nhóc đã làm ra kế gì đó mà? Làm sao một người không hề nghĩ mình có thể vẽ lại nhưng lại xuất chúng làm ra những kiệt tác trên một lĩnh vực còn khó hơn cả khả năng của cô ta như vậy?"

"Vẽ thường, vẽ tay hay vẽ cát vẽ chì gì thì cũng là vẽ ~"_Phong hất mặt hơi nhíu nhíu mi nhìn lại Hoắc tổng không hề lúng túng_"Nếu ý cô hỏi lí do cô ấy có thể vẽ được tranh cát thuần thục khi cô ấy còn chưa hề thử, không phải do cô ấy có năng khiếu, đó là cô ấy đã nắm được cái lõi của nghệ thuật vẽ thôi."

"Hmph, trả lời hay lắm.."_Hạnh vẫn chưa tha cho Phong_"Vấn đề chính tôi muốn hỏi là nhóc đã làm sao cho cô ấy có thể vẽ lại... à không.. vấn đề chính ở đây phải đổi lại chút, nhóc là ai? Học trò của Chi sao?"

Phong hơi giật mình, câu sau nghĩa là gì.

"Ngay từ đầu tôi đã rất bất ngờ khi Chi lại đi vẽ tranh cát trong âm nhạc mà trình diễn, lúc đầu tôi khá ngạc nhiên, nhưng mãi đến khi nhóc đàn nhạc và hát thì tôi cũng đã hiểu ra đôi chút..

Cái chính là đã mượn âm thanh đó để "đánh thức" cái lõi mà nhóc vừa nói khi nãy của Uyển Chi sao. Bằng một âm nhạc đánh động vào tâm can của thân chủ, từ đó có thể kích thích não bộ họ hoạt động hơn cả những gì họ tưởng tượng.."

Hạnh lườm mắt nhìn Phong, trong ánh mắt Phong không hề có tia kinh ngạc nào như Hạnh nghĩ sẽ hù dọa được cô, ngược lại, Phong còn khá phấn chấn.

"Phiền đừng gọi tôi là nhóc nữa, nhức tai chết được"_Phong chỉ thích Chi kêu Phong là chị thôi_". mà, cô nói đúng rồi đấy, đó là điều hôm trước Chi đã chia sẻ với tôi về một thứ cốt lõi kì lạ mà người ta gọi là căn nguyên, đơn giản chỉ cần bật được nó thì dễ dàng rồi"_Phong ngúng nguẩy.

"Giống âm nhạc của tôi cũng vậy, piano cấp 8 hay vi ô lông cấp 7, chỉ cần nắm được "luật" thì khai phá chẳng khó khăn gì cả?"

Thực ra cái ý chính Phong muốn chơi nhạc không phải chỉ là dễ dàng đánh thức cái lõi vẽ ra tranh cát của Chi, mà khác nữa, lý do khi cô chọn bài "Love me like you do" là để đánh vào sâu thẳm đáy lòng cái con người sống tình cảm như Chi.

Gợi cho cô ấy nhớ ra tình cảm của mình để tay bắt đầu hoạt động. Dù là vô thức hay có ý thức, chỉ cần có một tình cảm mạnh mẽ thì dù khó đến đâu cũng có thể chuyển hóa ý niệm thành tranh vẽ. Vì Phong biết, còn nhớ dai dẳng như vậy, ý niệm tâm tư của cô ấy hẳn rất mãnh liệt...

Câu trả lời của Phong có vẻ làm Hạnh cảm thấy thỏa mãn, cô tiến tới đưa tay nâng cằm Phong.

"Vậy đây là câu hỏi cuối, tôi thấy bắt đầu hứng thú với cô rồi đấy,

.. trước đây tôi có thời gian làm việc trái ngành kinh doanh, hơn nữa còn là chuyên ngành tâm lý, tôi nói đến đây cô hiểu chứ?"

"Kỳ thực tôi chẳng hiểu gì cả.."_Phong ngơ ngác nhìn.

"Lúc đó tôi từng gặp một người, có dung mạo rất giống Phong Phong đây... "

"Thì sao?"_Phong vẫn không sợ chết nhìn vào Hạnh,_"Ý cô là gì?"

"Ý tôi là...."_Hạnh chưa nói xong thì cửa mà Phong dựa vào đã có tiếng gõ công cốc, có tiếng người bên ngoài truyền vào.

"Phiền ai đang ở trong mở cửa ra, chúng tôi rất bận.."

Như người chết với được cọc nổi, Phong nhanh chóng cầm nắm khóa cửa mở ra liền thấy cả đội nhảy của phía ban tổ chức ùa vào. Sau đó men theo cửa mở để ra ngoài.

"Thực xin lỗi Hoắc tổng, nhiều người quá, vả lại tôi cũng phải đi tìm Uyển Chi đây, lúc khác gặp lại ~"

Bị kẹt lại bên trong cái đám hồ nháo đó, Hạnh cũng đành lắc đầu cười nửa miệng ra chiều 'được lắm', đáp lại_"Lúc khác gặp.."

"Phù...."_Chạy được ra sảnh bên ngoài, Phong mới phì ra hơi nóng, nãy giờ ở một chỗ kín thực ngột ngạt, dùng tay lau lau mồ hôi trên trán rồi Phong mới định hình xung quanh để tìm Chi.

"Lúc khác gặp..."_khuôn mặt và lời nói của Hoắc tổng vẫn trong tâm trí Phong khiến cô phải lắc ngang lắc dọc để quên đi cái bà chị kì lạ đó.

"Chi đâu rồi ấy nhỉ?"

Tìm tìm một chút, Phong cũng nhận ra thân ảnh cùng bộ áo trắng xuyên thấu đang đứng ở kia nói chuyện cùng Nhã, Phong liền cao hứng chạy lại đó. Không một chút nhận ra có một tiếng ồn cứ nói lại nói từ nãy tới giờ vang trong hội trường.

Ngay lúc đó, như một bất ngờ, cả hội trường tự nhiên rải xuống thật nhiều bông hồng đủ màu sắc. Đang không hiểu vì sao thì chân của PHong lại đã chạy đến gần Uyển Chi mất rồi..

"Phúc Nhi à..."

Một giọng nói từ nãy giờ đang nho nhỏ nhảm nhảm gì đó chực la lớn khiến Phong muốn nổi cả da gà vang lên khắp cái hội trường. Bất giác nhìn qua lại thấy mọi người đang ồn ào vỗ tay cổ vũ cho hai người đang đứng ở trung tâm của việc này. Phong chỉ cần nhướn người một chút đã thấy cái tên cứ xáp xáp vào Chi khi nãy đang khụy gối xuống theo tư thế cầu hôn cầm một cái hộp đen đưa cho người con gái tên Nhi, mà nhìn rõ thì mặt của cô gái đó chẳng biết nên gọi là thẹn hay là ngại.

"Anh rất yêu em... Em có đồng ý làm vợ của anh không?"

Tuy không hiểu sự tình của anh ta cùng Uyển CHi nhưng có nhiều cách khiến Phong thầm nhận ra tâ trạng của Chi, liền nhìn qua người con gái mà mình tìm kiếm. Đúng như Phong nghĩ, vẫn lãnh mạc nhưng mi mắt kia hơi nháy lên, trong tầm mắt chẳng nhìn được cảm xúc gì cả.

Tuy Phong không nghe thấy lời cô gái đáp trả nhưng cổ cũng tiếp nhận và gật đầu nói gì đó, dù Tiến Dĩ đang quay lưng về phía này và cô gái đó gần như đối diện với Phong nhưng quá xa, không nghe rõ, đó cũng là điều hiển nhiên khi xung quanh đều rầm rộ vỗ tay hay chúc phúc gì đó.

Nhưng ngay sau đó vài giây tiếng vỗ tay ngưng bặt.

Cái hộp mà Tiến Dĩ đưa bỗng chốc rơi xuống đất. Kì hơn là cô ta vẫn cười, cái cô Phúc Nhi ấy?

Cả hội trường im lặng.

Đó ắt hẳn là một cách từ chối khá hiệu quả, Chi nhọn mi nhìn cả hai người như đang xem kịch vui, TIến Dĩ, anh nghĩ có thể dùng một kiểu bày tỏ đi cưa hai ba người con gái liên tiếp sao?

Chi biết Tiến Dĩ là một người lãng mạn ham bày trò, nhưng Phúc Nhi lại quá đơn giản và cần nhất những điều làm được hơn chỉ là những lời bóng gió anh ta đã nhảm hết từ nãy tới giờ.

Ly rượu đỏ sanh sánh trong tay Chi hơi động, cô mân mê nhìn thứ chất lỏng đỏ au trong suốt đó rồi nhấp...

"Dở thật..."_vị cay không đúng tầm Chi thích..

Không biết anh ta đã bị tự chối như thế nào nhưng sau đó Chi thấy Tiến Dĩ liền lập tức nghiến răng đứng dậy không quay ngược lại nửa bước, hậm hực tức giận, Chi nghĩ, phải chăng hắn ta cũng lại cho cô nàng kia có cảm giác như đã từng cho mình cảm nhận, vậy thì thực nực cười đi?!

Tiến Dĩ đi một cách tức tối, anh ta đã đợi mãi mới có dịp hiếm thấy như thế này, bực bội nhìn cảnh Uyển Chi được một người khác ôm ấp xong lại nhận ra cô ta chẳng hề tuột dốc như mình tưởng tượng, định dùng những trình diễn của cô ta và màn hoa này để bày tỏ ý định của mình thì Phúc Nhi lại chối từ, nói là muốn đợi thêm nữa...

Đợi thêm??? Đợi thêm đến bao giờ đây!!!???

Tiến Dĩ vì thế rất tức giận, không ai dám cản đường anh ta bỏ đi cho đến khi.

*Huỵch...*

"Hự.."

Phong đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn không để ý đến hắn mà chỉ đang suy nghĩ mông lung liền bị huých ngã. Mắt liền đảo nhìn kẽ đã hung bạo hất mình_"Làm gì vậy?"

"... Cỡ như mày mà xứng với Uyển Chi sao?"_giận quá mất khôn, hắn không ngần ngại tung ra khỏi miệng suy nghĩ của mình, mặc dù chỉ là một tiếng rít rất nhỏ vụt khỏi kẽ răng.

"Anh...."_Hải Phong trừng mắt, chưa kịp vùng lại đánh thì tự nhiên lại ngẩn người.

Thấy Phong đang xung máu tự nhiên im bặt khiến Tiến Dĩ lại nghĩ trên đà thắng. Vừa lúc đó một chất lỏng như máu đổ ầm ập xuống đầu hắn.._"Cái khỉ gì..."

"Thế anh nghĩ hạng như anh thì được sao?"

Mọi người đổ hết con mắt lên thân ảnh Chi ở sau lưng Tiến Dĩ, tay cầm ly rượu chỉ còn vài giọt đỏ đỏ hồng hồng cuối cùng trút xuống đầu anh ta. Cái lạnh bất ngờ cùng mùi rượu nồng nặc vang khắp người anh chàng khiến cơn giận của anh ta như hóa đá.

"..Đã yêu hay đã trân trọng thì nên bước cùng nhau đến hết đoạn đường bằng sự kiên trì.. chứ giữa chừng đã không thể bình tĩnh mà hấp tấp rồi hỏng hết thì bao nhiêu lời gió mây cũng chỉ là rác rưởi..."

Lời nói của Chi tuy cứng rắn nhưng Phong lại nghe ra trong đó chút chút men say hoặc cũng không ít thì nhiều cảm xúc. Nói xong Chi liền đặt lại ly về một chỗ trên bàn, xoay người bước ra cửa, chân khi nãy cũng được Nhã bôi thuốc nên đỡ hơn.

"Phong Phong, đi thôi"

"Ân!!"_Phong đã giữ lại được thế thăng bằng, định rời đi lại nhìn lại kẻ trước mặt vẫn bị ám mùi rượu chưa hết hoàn hồn trong thất bại, hẳn là nhục lắm?

Đi qua người Tiến Dĩ, Phong nắm mái tóc của anh ta thật chặt, ghé miệng vào nói chuyện, bên ngoài nhìn chỉ tưởng đang cố gắng "giúp đỡ"

"Nghe rõ chưa, cô ấy là bạn gái của tui nha."_Nói rồi còn dùng nụ cười nửa miệng trêu ngươi, nhưng đây là hội trường nhiều người không thể động thủ, anh ta chỉ biết nín bặt. Phong ngay sau đó liền phóng theo thân ảnh của Chi, lách qua Đông tổng - Phúc Nhi còn đang nhìn sự việc đã đi theo chiều hướng khá tồi tệ_"Lo cho bạn trai cô đi kìa"

Mọi người xung quanh đã không ai để ý chuyện này nữa, lo làm việc của mình hoặc tản tản ra về, Nhã cùng Hạnh hai người một chỗ lên nói gì đó với MC và ông loi nhoi ấy lại làm xáo động khiến hội trường quên đi chuyện vừa rồi, tuy nhiên, các nhà báo xem ra sắp có nhiều cơm để ăn đây.

...........

Chi giậm gót giày bước đi thật nhanh, nghe tiếng "Chi à Chi ơi" ở phía sau thì hơi chậm lại chờ Phong, nghe hắn nói nói xong hỏi thăm mình thì chỉ biết lắc đầu, bước xuống nhà xe lấy xe rồi lại lên đường. Phong lại giành lái và khi mở củi đựng thì mèo Mun lại nhảy lên người Chi ngồi như trước.

Chi mới thấy, từ bây giờ, mới thực sự là khởi đầu của một chương mới. Nhìn Phong gạc cần gạc của xe và con xe lại ùng ục nổ máy, Chi mới êm đềm an tâm mà dựa vào thành ghế... ngủ một chút

____________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________end chap 11

A a a ~ Chào mọi người buổi chiều:)))))))))))) hì hì hì

Phong Phong thặc là dễ thương:))))) Chế Chi cũng thặc là... à không dễ thương, hơi lạnh lùng một chút nha hahaha. Chị Hạnh có vẻ hiềm khích Phong Phong của tui nha:"< còn chế Nhã thì có vẻ ủng hộ.

Cuối cùng cũng dứt khoát hết nỗi buồn với người cũ rồi chế Chi ơi:)))))))))))))))))) tuôi đã giải thoát cho chế rồi đó *tung hoa tung bông*

À stop chuyên mục nói nhảm, các bạn nhớ vote cmt và đọc truyện vui vẻ nha.

Tatchi thực ngoan, đợi mọi người ngủ dậy mới post chuyện, hehe.

Thân mến,

_Tatchikuro_