Tôi Là Cô Gái Trong Lòng Em

Chương 15: Em có thể mà



HẾT HỒN CHƯA?????:3

..........................................................................................................................................................................

"ùng ục ùng ục ùng ục.....

uỳnh uỳnh......

keeeee étttt........."

Chiếc xe chạy được vài tuyến đường nữa rồi cũng dừng lại, Phong lay lay Chi, cô nàng đã vừa mới ngủ gục được một lúc, dậy.

"Đến rồi đấy.."

"Ừm..."_Chi tỉnh ngay, vươn vai ngáp một cái, chỉnh lại trang phục rồi bước khỏi xe, cố ý hất tóc để đỡ rối, Phong chỉ hận không có máy ảnh lưu lại khoảnh khắc này.

Mỹ nhân băng lãnh đeo thêm một cái kính Rayban đen, người mặc một bộ y phục thanh nhã, áo xanh nhạt cùng một cái quần jean tùy ý chọn, cùng bộ tóc ngả ngớn tung bay. Trông vừa kiểu cách vừa đậm cá tính. Đây luôn là cá tính lạ của nàng họa sĩ Lý đương nhiệm.

Trong lúc đó Phong cũng trả phí gửi xe cho chú bảo vệ rồi nhanh chóng tót theo Chi, không muốn cô nàng đợi lâu. Cũng vì vội, Phong không thấy biểu cảm vui mừng của người bảo vệ khi nhận ra 'họa sĩ Lý'

Chạy ton ton theo phía sau Chi và để Chi mở cửa vào trong căn nhà to lớn.

"Đây là đâu dzạ?"_Phong chớp chớp mắt nhìn ngó, đầy giấy báo tạp chí được xếp ngăn nắp hai bên lối đi.

"Một xưởng xuất bản sách"_Chi lạnh nhạt, liếc mắt cũng không thèm liếc Phong một cái_"Nãy đi vào không nhìn sao?"

"Ờ thì ~ tại đi với mỹ nhân nên..."_Phong bị trách móc chỉ biết xụ mặt theo sau, hắn cảm khái mình phải để ý nhiều thứ hơn mới được, toàn lo về người đẹp.

"Háo sắc!"_Chi phía trước hơi run, cũng quăng đại một câu rồi đi mở cái cửa tiếp theo.

"...."_không dưng bị chửi à =.= nói sự thật mà không tin à.

"Ô, họa sĩ Lý, lâu rồi không gặp ~"

"Vừa hôm trước thấy cô trên bữa tiệc nha, làm tốt lắm!!"

"Họa sĩ Lý, lâu rồi mới ghé nha? Dạo này sao rồi?"

"Ôi Họa sĩ Lý, đã có bản thảo mới chưa???"

Nơi này là xưởng xuất bản nhỏ do Chi lập ra, nhân công cũng tầm hơn trăm người, hầu hết lo dưới khâu in ấn, có bên tài vụ, rồi sửa chữa kĩ thuật, chỉnh hình, viết chữ, thiết kế đồ họa, nhân vụ..v..v...

Nơi này cũng là nơi những cuốn truyện đầu tiên của Chi được in, sau khi vẽ xong, cô sẽ cắm usb các hình ảnh và gửi hết cho bên này trong liên kết đặc biệt của mạng máy tính của công ty họ đặc biệt sáng lập.

tuy quy mô nhỏ nhưng sức bán truyện tranh và các mặt hàng vẽ của nó rất lớn. Chi cũng đã hai tháng không trở lại nên họ chỉ có thể xuất bản in ấn các mặt hàng tranh truyện cô đã vẽ rồi và tổ chức các mẫu sự kiện như triển lãm tranh..v..v..

Nên lần này Chi trở lại, họ phải nói là rất vui..

Phong bị choáng ngợp với cái phòng làm việc mà hắn cùng Uyển Chi vừa bước vào, một câu họa sĩ Lý hai câu cũng là họa sĩ Lý, ồn ào nhốn nháo bỏ hết công việc vây quanh hỏi chuyện 'họa sĩ Lý' cho đến khi cô ấy xã giao đủ từng người và tằng hắng cho mọi người về chỗ thì Phong đã bị ép cho ra rìa luôn rồi, khuôn mặt đờ đẫn tội nghiệp (o.o''').

"A, mọi người, đây là học trò của tôi, Phong Phong"_Chi mãi cũng để ý tên ngốc đang thừ người một góc kia, kéo hắn lại giới thiệu. Vừa nói dứt lời là các cô nhân viên nhìn thấy Phong liền như thấy vàng, mắt sáng rỡ xáp xáp lại.

"Ô, cô là học việc của cô ấy sao?"

"Tên Phong à, giống Hải Phong trong truyện ghê, cô là cosplayer (những người có đam mê cosplay lại nhân vật truyện tranh) sao? Giống lắm nha?"

"Phong, rảnh không, bữa nào đi uống nước với tôi nha~"

"Nè nè Phong à, cô sống ở đâu vậy??"

"Ớ ớ..."_bị kẹt trong đám nhân viên văn phòng, Phong bị chèn ép đến thở không nổi, chỉ biết ư ơ ư ơ liên tục. Chi đứng một bên mỉm cười nhìn Phong Phong tội nghiệp đang sắp chết ngộp, tầm mắt không rời khỏi cô ấy. Trợ lý Tư nhìn Chi ngạc nhiên, trước giờ chưa thấy cô ấy cười như này bao giờ nha.

"Oss ~ Uyển Chi, bọn này tới rồi nè ~"

Chi nghe chất giọng liếng thoắng quen thuộc liền nhìn qua, không sai, Nhã đang cao hứng khoác tay Hạnh tiến tới, khác với Nhã luôn sung sức, Hoắc tổng có vẻ nhàn nhã trầm lắng hơn nhiều. Nhìn Chi nhẹ gật đầu mỉm cười.

Hai người này vừa sáng gọi cho Chi bảo cần gặp gấp, nên cô đã hẹn họ tại đây, sẵn đi giới thiệu Phong cho mọi người trong xưởng luôn.

"Vậy tốt quá, hai người lên phòng tôi trước đi, để tôi lôi tên kia ra đã sẽ gặp sau~"

Chi gật đầu đáp lễ, vẫy vẫy tay rồi tiến lại chỗ đám đông nhân viên còn xô bồ, móc tay vào xách cổ áo Phong Phong đang sắp 'hồn xác bay lòng vòng không về nổi nữa' trở về.

"Được a.."_bất quá hai người kia bị cách làm này của Chi dọa sợ. Còn đám nhân viên sau khi họ đi khỏi liền tụm năm tụm bảy ồn ào, lần đầu tiên thấy Chi cười cười với một người lạ nhiều như vậy. Không lẽ nào...

(Các thím chuẩn thật:3)

"... ui.. nóng quá.."_Phong uống vội cốc trà nóng đưa tới, liền phải lè lưỡi thở phì phì than trời. Không để ý hành động trẻ con đó, Chi ngồi kế bên Phong mười ngón tay đan vào nhau nhìn cặp tình nàng ý nàng đối diện mình, đối họ một chút hâm mộ cùng ganh tỵ.

Trong phòng làm việc của Chi, bốn người hai ghế sofa một bàn uống nước cùng nhau nói chuyện. Vì Nhã cũng là đại diện của Chi, nên cũng hay ghé qua đây.

"Có việc gì mà gọi tớ?"_Chi nhàn nhã thưởng thức ly trà còn nóng.

"Vì có việc nên mới gọi cậu"_Nhã nhăn nhó_"Các độc giả đang truyền tai nhau việc cậu drop truyện đấy, không biết à?"_Nhã cầm mấy cuốn tranh truyện lên giơ trước mặt Chi.

"Thì sao?"_Chi nhìn nhìn.

"Còn hỏi ngu ngốc nữa?"_Nhã ầm lên, để Hoắc tổng phải nhắc nhở nên hơi dịu xuống_"Nghe này ngốc à, trước đây cậu bảo phải hoàn thành bộ truyện này mà? Chỉ còn một quyển nữa thôi mà??? Cậu không định drop đấy chứ?"

Ba người nhìn Chi. Phong cũng thấy tò mò, đó là bộ truyện do cô làm nhân vật chính mà.

"..."_Chi đặt cốc xuống bàn_"Tạm thời chưa thể được.."

"Nhưng..."_Nhã muốn cãi..

"Đừng có quên, tớ chưa thể vẽ như ý muốn đâu..."_Mắt Chi sắc lẻm, thực ra thêm cái nữa là đang lười lắm, thế đấy.

"Sao không chứ?"_Hoắc tổng có ý khích người, nhìn Phong đang chu môi chơi điện tử trong điện thoại của Chi kế bên Chi_"Từ vụ lần trước bọn này tưởng là..."

"... "_Chi trầm ngâm_" Tớ cũng không biết... "_nhìn cánh tay phải hơi động_" Nếu có thể, tớ cũng muốn làm ngay lắm, nhưng vẫn có cảm giác sợ cầm lại bút lắm..."

"..cái này...."

"...cũng khó trách nhỉ..."

Hai người còn lại im lặng.

"...."

"..."

"..."

"Ôiiiiiiiiiiii!!!!"

Nhã không thể chịu nổi cái im lặng khô khốc này_"Cậu thực sự không thể vẽ tiếp?"_Nhã cố gắng thuyết phục Chi, vẫn lầy lội sau một hồi cả bốn im lặng, cô giơ cái cuốn sách số bốn mươi tám lên, lật ra trang cuối và chỉ vào đó rồi giơ cho Chi coi.

"Cậu nhìn đây này, spoiler (hình ảnh nhá hàng) trước của cậu đấy, cậu đã có ý định rồi, cậu phải làm được chứ? Đừng có để cho mọi người thất vọng, cậu muốn trở lại mà không phải sao???"

Nhã không thể xách mông về với hai bàn tay trắng được, phải thuyết phục cho được!!

"..."_Chi im lặng suy nghĩ bóp trán, cảm giác khó tả, nghẹn giọng lắc đầu.

"Thật là.. "_Nhã không nhụt chí, lay vai Hạnh_"Hạnh Hạnh, nói giúp em đi... Hạnh?"

"hmm"_Trong lúc đó Hạnh không nhìn Chi, tầm mắt nhìn về con người đã buông điện thoại của Chi nhiều hơn, biểu tình ngạc nhiên của Phong khi nhìn chằm chằm vào cuốn sách Nhã cầm cứ như bị thôi miên..

"..."_Phong bỗng chốc đứng dậy, đờ đẫn như bị ngốc, mắt dán chặt vào những hình ảnh Nhã chỉ, rồi đoạt cuốn sách Nhã cầm và nhìn chết trân vào đó.

"Phong Phong?"_Chi còn ngạc nhiên hơn, cô ấy bị làm sao vậy.

Cả Nhã cùng Hạnh đều không hiểu chuyện, nhìn Phong xem sẽ có gì tiếp theo xảy ra, Hạnh ánh mắt như xem kịch vui, với Phong Phong, không gì có thể nói trước được.

"Ứ,,!!"_Chi đột nhiên giật bắn_"Phong..!!!"

Đang yên lành nhìn điên loạn hình ảnh ở trang cuối, Phong một tay chộp cổ áo Chi run mạnh.

"Ảnh này.. ảnh này nè... Chi..à..."

Cô ấy vừa nói vừa giơ cuốn sách cho Chi coi, rất xúc động mà hận không thể xẻ não Chi ra nhét cả cuốn truyện vào, miệng mồm vẫn tiếp tục nói, mặc cho cái lưỡi bị phỏng ráp.

"Em.. không nhớ sao, là tấm này nè..."

Tay Phong run run chỉ loạn vào bức vẽ đã in trong mục spoiler, là bức vẽ cô trong sự thoát y, đương nhiên chỉ vẽ phần vai trở lên thôi, nhưng biểu tình của Phong như chộp được kim cương. Nhìn Chi chờ mong, nhưng Chi không có ý gì ngoài khó hiểu nhìn Phong.

"Khỉ thật..."_hơi thất vọng, Phong đưa cuốn sách cho Chi cầm rồi rút từ túi áo ra một tờ giấy bị gấp có vẻ nhàu nát._"Nhìn kĩ đi này, là nó đó.."

Lúc này đến lượt Chi cũng ngạc nhiên nhìn, đây chính là hình ảnh mà Phong đã 'thoát ra', không sai, chính là nó, nhưng mà tại sao cô ấy lại ngạc nhiên như vậy, chỉ vì giống nhau thôi sao.

Hạnh cùng Nhã xuất sắc trở thành quần chúng coi kịch, khó hiểu nhìn hai người trước mặt làm trò.

"Tôi hiểu rồi!!!"_Gấp lại tờ giấy vẽ và để vào túi, Phong có vẻ trở nên tăng động_"Tôi đã nhớ ra rồi", cô run run nói. Đây. chính là những gì khi sáng mình có cảm giác quên quên.

"Nhớ ra.. gì?"_Chi ngớ người nhìn Phong đang trở nên cảm xúc hỗn độn. Phong càng nghiệm ra càng vui mừng, hai tay bắt lấy vai Chi, nói như hát._"Em đó, nghe tôi nói nè...

..Này nha, tôi đã luôn thắc mắc lí do tại sao chỉ có mình tôi xuất hiện, em hiểu không, vì nếu chỉ đơn giản vì thoát ra nhờ nước mưa, thì trong xưởng của em cũng có nhiều bức tranh ướt nước, còn nữa, nếu là tác động vật lí, ắt hẳn những bức bị em làm cho bùng cháy cũng phải sống lại cả rồi..."

"Ờ......?!"_Chi vẫn thật sự chỉ tiếp thu được một chút, khuôn mặt còn rất ngốc..

Nhã cùng Hạnh bên kia há hốc miệng nhìn hai người họ tấu hài.

"... Nghe này, đây không phải đùa đâu, nhưng cái lí do mà tôi bị lạc ra ngoài này chính là nhờ những tấm spoiler của em đấy!!! Cùng với tác động vật lí của nước mưa và ảnh hưởng "cửa khẩu" từ những hình ảnh mà em muốn vẽ thành cuốn cuối cùng đã tạo ra 'cổng' cho tôi lạc ra ngoài đây đấy, em hiêu chưa."

Phong rất hào hứng nói muốn văng cả nước miếng vô mặt Chi, nhưng Chi nghe cũng mờ mờ hiểu ra.

"Em đã tạo ra một hướng đi để kết thúc mọi chuyện, nên đã cho in ra chúng, thế nên tôi lại hình thành trong thế giới của việc 'sắp sáng tác' nhưng chính em đã dừng lại, thế cứ coi như đó trở thành sự trống rỗng, đúng không Chi?

Cũng vì thế nên tôi mới bị đẩy lạc ra ngoài này chính là do sự trống rỗng đấy, không còn chỉ là bởi vì nước mưa nữa đâu!! Em đã hiểu chưa??"

Chi chưa kịp lên tiếng, hai người bên này đã lên tiếng hộ.

"Vậy nếu để trở lại thì..."_Hoắc tổng ngồi bên kia xoa xoa cằm,_"Không lẽ nào..."

"Tức là muốn đưa Phong trở về, bắt buộc Uyển Chi phải vẽ, đúng không???"_Nhã càng nói càng hào hứng nói to hơn, chồm người qua bắt tay của Phong_"Chính là quyển cuối cùng, scan ra máy in rồi xuất bản, nếu thành công, Chi sẽ vẽ được trở lại, còn Phong sẽ thuận lợi trở về nơi của cô ấy, một tên trúng hai đích, phải không??"

"Phải, chính là như thế!! "_Phong gặp được người hiểu ý, vui mừng đến rớt nước mắt_"Là như thế đó!!"

Trong khi ba người kia đang vui mừng sắp loạn, CHi bên này suy nghĩ trầm mặc, không biết nên nói thế nào.

"Cái này.."

"Chi, có được không em?"_Phong bỏ ngang Nhã cùng Hạnh đang vui vẻ, quay qua lo lắng hỏi Chi, tuy biết vậy thì vui, nhưng cũng không nên ép Chi quá, đây là hồi phục, không thể nào ép buộc được..

"Gì mà được không chứ??"

Chi đấm một phát vào mặt Phong, câu nói khiến mọi người dậy tinh thần_"Nếu biết vậy thì được rồi, nếu làm vậy mà giúp được thì tôi sẽ thử..."_nhìn Phong đang đau đớn ôm mặt vẫn cười chờ mong nhìn mình, Chi hơi đỏ mặt_".. tôi sẽ làm được mà.."

Chi mơ hồ thắc mắc tại sao Nhã lại đề nghị như vậy, nhưng cũng hiểu ra, Nhã làm quản lý đại diện của mình, trong lúc mình im hơi lặng tiếng đã gặp bao nhiêu phiền phức, giờ mình đã biết cách lý giải phiền phức đó, còn có thể khiến Phong Phong vui vẻ nữa, mình phải cố gắng thôi!!!...

Nhưng mà, nếu vậy thì..

Phong sẽ...

"..."

Không ai để ý nỗi buồn lạnh của Chi, vì mọi thường Chi cũng mang theo vẻ lạnh nhạt đó, Nhã rất vui mừng.

"Tuyệt quá!!"_Nhã bên này ôm cổ Hạnh lắc lên lắc xuống_"Chị thấy chưa, cuối cùng cũng thuyết phục được nhỏ rồi đó!!"

Rất mừng chứ đùa, khi nãy giờ ý định gặp Chi là muốn thuyết phục Chi vẽ lại mà, để có tập cuối của bộ truyện đã dở dang tưởng như drop ngang được sáu bảy tháng rồi chứ ít gì. Bên Nhã không lúc nào không bị gọi tới hỏi đã có bản thảo chưa, cứ úc nào cũng lắp bắp sợ họ sẽ ngắt hợp đồng với Chi lại khổ.

"Ờ ớ ờ... em buông ra đi.. chị... muốn nôn... ự....."

Vui vẻ nhìn mọi người vui vẻ, Chi cũng vì vậy cảm khái vui buồn lẫn lộn, cách để Phong trở về.. vậy là.. cô ấy.. sắp phải đi rồi sao...

Chính mình.. phải tiễn cô ấy đi sao...

Chi chùng lòng nhìn bàn tay mình đang giơ ra, rồi nhìn qua Phong, Phong đang trầm mặc gì đó nhìn cô, khiến Chi hết hồn đỏ ửng cả khuôn mặt. Phong với đôi mắt lấp la lấ lánh nhảy bổ vào người Chi, đè cô xuống, ngậm lấy môi cô không ngừng cắn, mặc cho Chi bên dưới không ngừng la lối.

"Ứ...ực,... Phong... đau... quá...."_Không ngừng dùng tay đẩy người này ra.

"Uyển zi... ôi... êu... iem... óa.... cảm ơn... ảm ơn iem nhiều....."_(Uyển Chi tôi yêu em quá, cảm ơn, cảm ơn em nhiều)_Ngồi trên người Chi không cần biết thiên hạ chống tay, nhe nanh cắn môi rồi cắn mặt Chi, các vết cắn trên môi luôn bị vận hết công suất đến đau diếng, trên mặt thì chỉ dám mút chụt chụt hôn hôn thôi.

Công nhận đã coi hai người kia thành cỏ rác, Nhã cùng Hạnh hai người ngồi bên kia đồng tử thu hẹp như hạt đậu nhìn Chi bị khi dễ không thể phản kháng lại.

....Năm phút sau.

"Đau quá..."

Phong ngồi một góc ghế ôm đầu không dám nói chuyện mà chỉ có thể rên rỉ, Chi bên này trán nổi gân xanh, tay còn thu nắm đấm giận dữ, dám khi dễ ta trước nhiều người à?

Hạnh với Nhã bị hai người này dọa sợ.

Nhã thoáng thấy Chi có nét chịu đựng cắn rứt, liền chồm qua_"Chi.. có được không?"

Nhã biết rất rõ Chi, đôi khi chính mình không thể nhưng vẫn cố gắng làm hài lòng mọi người, cái đặc tính này từ cấp ba đến giờ vẫn không thay đổi.

"Chắc được.."_Chi nói nhỏ nhỏ_"Nếu tớ.. cố gắng.."

Phong thấy tay Chi hơi run, cảm khái của sự chịu đựng, việc đó khiến hắn suy nghĩ.

"!!"_Mọi người ngạc nhiên

Có lẽ vì muốn chắc chắn nên Phong đặt trước mắt Chi một cây bút bi.

"Cái này..."_Chi nhìn không hiểu, xoay qua chỉ thấy Phong gật gật đầu.

"Này.. ơ..."_Nhã định lên tiếng liền bị Hạnh chặn lại.

"Cứ coi thôi"_mắt Hạnh sáng lên, xem kịch vui miễn phí mà.

Không để ý hai người kia, Phong nhìn Chi.

"Em có thể, viết tên tôi không?"_Phong đề nghị, rất đơn giản mà.

"..."_Chi trầm mặc nhìn cây bút Phong đưa, có vẻ hiểu ra một chút.._"Ý chị là..."

"Cứ thử theo ý tôi."_Phong đưa tay xoa xoa đầu Chi_"Làm xem nào?"

"..."

Chi im lặng gật đầu, cầm lấy cây bút, rồi cầm ra một tờ giấy trắng từ hộp thiếc dưới bàn, bàn tay thoăn thoắt viết ba chữ "Bạch Hải Phong" vừa nhanh gọn lại nắn nót.

"Tốt lắm ~"_Phong có vẻ khá hài lòng, hai người kia vẫn như cũ nhìn họ, Phong dùng tay cầm tờ giấy đã có nét chữ lật ra trang sau trắng bóc, trống hoác.

"...."_Chi như cũ coi tên này muốn bày trò gì tiếp. Không để Chi đợi, Phong lại đề nghị.

"Giờ, hãy vẽ thử xem, vẽ một thứ gì đó,.."_Phong cố ý nhấn mạnh chữ vẽ, người kia liền phản ứng như BaCl2 gặp H2SO4 tạo liền kết tủa.

"!?!"

Phong chưa nói xong, mọi người đã nhìn thấy cây viết trên tay Chi run rẩy.

"Khoan đã.. vụ này..."_Nhã có vẻ thấy bắt đầu thú vị, nhìn hai người.

"Ừm.. "_Hạnh xem ra tán thành ý định này của Phong_"Vẽ so với viết đều thực hiện trên giấy, vì vậy nên đây là cách thử luyện tập tốt đấy chứ.."

Hạnh xoa cằm nhìn Phong,_đây là một cách thư tâm lý, mà có thể nghĩ ra những trò này, quả thực con người cô rất khó lường, tuy giống trò trẻ con_Hạnh nhìn tờ giấy trắng_nhưng đây là cách hiệu quả lắm đấy, vừa để xem Chi ra sao, vừa giúp cô ấy.

Trong khi đó Phong ở bên Chi chỉ nhéo nhéo mặt cô ấy.

"Triệu chứng em mắc phải là 'trang giấy trắng' phải không Uyển Chi? Không phải không thể vẽ, không phải không có ý vẽ, mà là em bị sợ hãi khi tiếp bút chạm với trang giấy, tôi đã nhận ra điều này khi thấy em trang trí cho mấy cái bánh và biểu diễn vẽ cát...

Ừm... miễn là đó không phải trang giấy, thì em có thể thoải mái làm việc..."

Phong cười cười giải thích, hai người kia vừa nghe vừa gật gù, còn CHi cũng cảm thấy đúng. Nói cho đã, Phong chốt hạ._"Nhưng cái mình cần là giúp em vẽ lại, thế nên.. em làm được mà, Uyển Chi!"_Phong nhìn Chi ủng hộ với cử chỉ rất ôn nhu, ánh mắt cùng lời nói mang đầy sủng nịch.

"Vẽ tranh chỉ là truyền tải con chữ của em thành tranh vẽ và khiến mọi người hiểu hơn thôi, em thử vẽ xem?"

"..."_"....vâng"

Chi cầm cây bút, đặt trên trang giấy, hơi ngập ngừng, đi thử vài nét, cố gắng giữ cảm tưởng mình đang viết chữ, nhưng bàn tay cầm cây bút không theo ý cô, liền nhanh chóng run rẩy.

Chi cũng không thể giấu nét mặt căng thẳng, Phong vẫn như cũ chăm chú nhìn nét vẽ của Chi, suy nghĩ ngang dọc.

"Ôi không"_nhìn tay Chi đang như sắp muốn bỏ cuộc, nét vẽ cũng chỉ là một đường nguệch ngoạc, cả Nhã cùng Hạnh đều cảm thán, không ổn...

"Không được rồ-"_Chi nghiến răng, cảm giác thất bại khiến cô tức ngực..

"Ơ..."

Không nói một lời, bàn tay run rẩy của Chi bị nắm lấy thật nhẹ nhàng bằng một bàn tay khác với vài vết sẹo. Ngay lập tức Chi cảm giác cả người mình bị áp sát nóng bức, chưa kịp phản kháng thì đã nghe tiếng Phong ở bên tai nhè nhẹ.

"Em gấp gáp quá làm gì.. cứ từ từ thôi...."_Tay Phong ôm lấy bàn tay Chi lạnh lẽo, cả người Chi dựa ra sau còn Phong làm chỗ dựa cho cô, đầu Phong kề lên vai Chi, ánh mắt đầy sủng ái nhìn theo trang giấy Chi đang nghệch ngoạc._"Chúng ta tiếp tục nhé...?!"

"A- vâng..."_bị đánh úp bất ngờ khiến Chi giật mình, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Có Phong ở bên, cô không thấy sợ là gì nữa, nhất là bàn tay đầy sẹo ấm áp ấy, tuy tay Chi vẫn run nhưng đã là cường độ nhẹ hơn..

Phong không hướng cho Chi vẽ khuôn mặt mình hay thứ gì quá cầu kì, khẽ thì thầm bảo rằng Chi cứ vẽ thứ gì càng đơn giản càng tốt, Chi lúc đầu còn nghĩ Phong sẽ rèn nét bằng cách nắm lấy tay mình rồi tùy ý theo tay chị ấy quoẹt lung tung.

Nhưng không, đó chỉ là tay cầm hờ thôi, Chi luôn cảm giác được, không hề có một động lực nào điều khiển bàn tay mình ngoài mình, bàn tay chi chít sẹo kia, chỉ cản cho mình không sợ hãi mà thôi.

Nửa tiếng chưa tới, chỉ mới hơn hai mươi phút cố gắng của Chi. Hai mươi phút hơn không để ý xung quanh, chỉ theo ý mình thỏa sức suy nghĩ và dựng hình vẽ hình.

Vẽ - là một sự thoát xác của nghệ sĩ.

Mọi người đổ ánh mắt đều nhìn Chi đang tập trung, Phong ke khẽ ôm cô ấy trong tay, trong người mình, cảm thụ hương thơm của Chi và mặc cho Chi vẽ những gì cô ấy thích,

đôi lúc nhìn Chi, thật đẹp, khi con người tập trung làm việc, trông họ thật đẹp...

Theo ý Phong, Chi cố vẽ ra hình đơn giản, cô vẽ một con mèo theo cách tân truyện tranh mà Phong vừa nhìn đã nhận ra.

"Em vẽ Mun phải không?"_Phong vẫn kê đầu trên vai Chi, thở phì phì, cắn tai cô một cái rồi cười hớn hở ôm chặt eo Chi.

"Ừ"_Chi gật gật đầu ngoan ngoãn, ngửa người ra sau, Phong thật ấm quá đi, cái ấm mà người ta không muốn bỏ đi ấy, ngồi trong phòng điều hòa mà được ôm Phong thì sướng phải biết.

Phong không thể đoán nhầm, bộ lông này, đôi mắt này, cái đuôi này, thực giống lũ mèo khác, nhưng có vài chi tiết thân thuộc mà chỉ Mun Mun nhà chúng ta mới có.

Mắt Phong sáng rỡ nhìn tác phẩm này, ôm chầm lấy Chi, đầu tóc cọ cọ cổ Chi. Phong cười hớn hở.

"Em thấy chưa, làm được rồi đó..."

"..."_Chi nhìn bức tranh đến mà kinh ngạc, kinh ngạc tột độ, đã bao lâu rồi cô chưa vẽ? Hai tháng, hay đã là hai thế kỉ rồi? Cầm bức tranh trong tay nhưng cô không thể khóc được, cũng không thể cười được, chỉ chết trân nhìn nó.

Vì im lặng, cũng là một sự biểu hiện ngầm của niềm hạnh phúc xen lẫn suy nghĩ của cô, cô còn chưa tin được, còn quá choáng váng.

Phong và Chi trước mắt Hạnh và Nhã, y như đôi uyên ương mới cưới, cưng chiều nhau hết ý.

"Ehem"

Nãy giờ hai người bên kia tình nàng ý nàng còn nồng thắm hơn hai người bên này, Phong và Chi vì thế nhìn qua đã thấy Hạnh ôm Nhã đang khóc sướt mướt trong lòng. Nhã có vẻ rất vui sướng, không ngừng mở miệng lầm bầm "tốt quá.. làm được rồi.. tốt quá" trong nước mắt ngắn dài.

Mong ước lâu nay của Nhã đã thành hiện thực, bạn cô đã làm được, cô còn muốn gì hơn nữa đây, huhuhu...

Hai người họ nhìn qua Hạnh, Hạnh chỉ mỉm cười gật đầu. Chi đã không chịu nổi nữa, cô quá vui mừng, cứ như một giấc mơ thành hiện thực, hai hàng nước mắt từ lúc nào chảy xuống gương mặt nữ vương, mếu máo khóc ngon lành để Phong phải lau cho.

Chi khóc vì cái gì, vì vui, vì bức tranh này, vì bản thân, vì muốn cảm ơn Phong, vì mọi người đang chung vui với cô, vì cảm xúc bản thân cô lâu rồi không có... mà một góc nào cảm xúc, cô còn khóc vì biết, sắp đến lúc cô phải hoàn thành cái việc mà con người đang ôm cô đây đề nghị...

Sắp phải tạm biệt rồi...

"Huhu... Phong Phong"_Vì thế, Chi vùi mặt trên ngực Phong, để nước mắt rơi đầy áo Phong, khóc không ngừng.

"Cứ khóc thoải mái đi, tôi che cho..."_Phong ôm chặt Chi trong lòng, hai tay ôm cô không buông.

Bốn người trong phòng vì bức tranh này mà vui vẻ. Qúa tốt rồi, phải không!?

Hai tay ôm má Chi, hai ngón cái quệt nước mắt không ngừng chảy từ đôi mắt Chi. Phong cố nặn ra nụ cười vui vẻ...

Nhưng đó cũng là nụ cười đau đớn của cô ấy... Vì cô ấy đồng thời nhận ra.. đã sắp đến lúc rồi...

Chi, em có biết không? Thấy em vui vẻ như thế này... dù có là đang đau khổ đi nữa.. tôi cũng.. thật vui...

....

Cả hai người đó, cùng đau khổ vì một suy nghĩ, nhưng cả hai đều không nhận ra, vì Phong vẫn che giấu chúng sau nụ cười giảo hoạt kia, còn Chi lấp liếm chúng sau niềm vui vừa có kia.

.....

....

Phải mất một lúc sau, họ mới lấy lại tinh thần.

Hạnh là người lên tiếng trước.

"Nhưng mà.. Chi còn phải luyện tập nhiều.."_"Phải cố gắng hơn nữa..."

"Ừm"_Chi gật đầu hiểu ý.

Hạnh nhận xét, xoa xoa cằm, cầm tờ giấy Chi vừa vẽ lên xem._"Các nét rất chuẩn, nhưng Lý họa sĩ đừng quên, cô còn phải vẽ rất nhiều, và Phong Phong không phải lúc nào cũng ôm cô như ôm mèo như vậy đâu..."

"Không có a!! Miễn Uyển Chi muốn thì tôi có thể ôm em ấy suốt!!! ~"_Phong giơ tay như trẻ lớp một đòi phát biểu, rồi lại ôm Chi một cái, không quan tâm Chi liếc xéo hắn. (Ai mượn mi nhanh nhảu).

"= =!!!"_Trên mặt Chi vài cái hắc tuyến, đã lạnh trở lại, đưa tay nhéo hông Phong một phát, có cần phải tùy tiện nói ra vậy không.

Nhã thấy biểu tình này của Chi, rất thích thú, xem ra tiểu ngốc tử kia đã khiến Chi thay đổi rồi a:3

"..."_Hạnh liếc Phong một cái khiến Phong hơi mất hứng, liền trừng mắt lại, con người đó, vốn rất khắc khí với Phong, ở gần cô ta Phong luôn thấy không an toàn.(tội con ghê, ta ở gần độc giả cũng vậy đó)

"Phải rồi Chi à..."_Nhã không quan tâm hai 'con công' kia đang xù lông, chúng ta chỉ là hai nhánh cỏ non thôi, lên tiếng gọi Chi.

"Sao?"_Chi nhìn Nhã, mặc cho mình vẫn bị ai kia ôm.

"Còn một việc nữa bọn tớ muốn thông báo.."

"??"

"Công ty (ý nói xưởng xuất bản) mình còn thiếu người lắm..."_Nhã ngần ngừ_"Nên vừa tổ chức một cuộc thi nhiếp ảnh, để tuyển người cho phòng thiết kế quảng bá, từ đó cũng mở rộng doanh thu hơn để mở xưởng vẽ lớn hơn, vừa có thêm nhân tài, cậu thấy sao...?"

"Cũng được đấy.."_Chi nhấp ly trà_"dạo này cậu vất vả rồi.."_không những lo bên Lý tổng, còn phải lo bên công ty riêng của Chi, thật đau đầu chứ?

"Không sao mà ~"_Nhã vui vẻ cầm cốc trà cạn ly với bên kia.

Trong khi hai nữ nhân đang nhàn nhã nói chuyện thì Phong cùng Hạnh bên kia trình khắc khẩu ngày càng cao.

"Tôi nói cô đó tiểu tử, cô thật trẻ con, Lý họa sĩ của cô chỉ có vẽ giỏi thôi, có cực bằng vợ tôi không??!! Muahaha chịu thua đi!!"

"Nhìn nè nha, Uyển Chi nhà tôi là chủ đó nha, là chủ của vợ chị đó nha, đồ ngốc không hiểu chuyện?'

"Thôi im đi, trẻ con đừng có lớn lời!!!"

"Ai là trẻ con hả, cô cãi còn không lại học sinh lớp một, ngực bự nói nhiều!!"

"Cô ganh tỵ!!!"

"Mới không có, cô mới ganh tỵ!!"

"Tôi??"

"Đeo hai quả tạ đó so với cái LC rảnh rỗi này có thấy cực không???"_vênh váo.

"#$%#!$!!!!"_chống hông

"^&%$$%^#$!!!!"_Cãi lại.

Hai người này trình rất cao, nói từ vợ sang trẻ con rồi lại sang bản thân, đổi chủ đề liên tục. Chi và Nhã đang an nhàn thưởng trà cũng ngứa tai, hai vị ngự tỷ liền bàn bạc.

"Uyển Chi, không ngờ sói nhà cậu tốt như vậy..."_nhẹ nhàng cất tiếng.

"Thấy không bằng sư tử nhà cậu đâu, xù lông bắn tứ tung rồi đây này.."_không khí sao tự nhiên lạnh quá.

Hai câu nói hai cái liếc xéo bắn xuyên tim hai con công xù bên kia.Khí tràng bắn khắp nơi, Phong Phong cùng Hoắc tổng còn chưa kiếm được cách chuồn êm thì Nhã lại chọc ngoáy.

"Dạo này bên câu chắc có người rảnh rỗi lắm nhỉ, sao không gửi vào cuộc thi luôn đi..."_=v= vẻ mặt này và điệu bộ xấu xa cất chén trà xuống bàn thật đáng sợ._"Thời gian đó cậu ở nhà rảnh rỗi tập vẽ cũng dễ dàng hơn chứ??"

"Ừm, nói cũng có lý...."_Chi gật đầu liếc nửa con mắt qua Phong.

"Uỳnh!!"_sét đánh ngang mông!! Phong bị đau tym, đừng mà, người ta còn muốn được gần gũi ôm ấp Uyển Chi mà, nhìn mặt Phong mếu máo khóc không được, lại còn cái gật đầu của Chi bồi thêm nữa, đau đớn quá....

"Phong đôi khi cũng kiếm được nhiều góc ảnh đẹp mà..."_Đây là lời khen cho những khoảnh khắc dở khóc dở cười do Phong gây ra suốt chuyến đi, nhưng lời nói mỉa mai đó khiến Hạnh cười há há.

"Đấy nhé LC rảnh rỗi nhé... há há..."

Nhưng chị Hạnh cười cũng không lâu liền ngậm miệng nước mắt hai hàng vì lời lạnh tanh của Chi.

"Cậu cũng nên gửi con sư tử của cậu vào luôn đi, cho bầu bạn với sói con nhà tớ này..."

"Khoan.. khoan đã...."_Lần này đến lượt Hạnh đau tim, gì chứ đi cùng và ở cùng tên này hả, Hạnh nhìn qua, đã thấy Phong Phong ôm bụng ngậm cười không được.

"Ý hay đấy chứ..."_Nhã gật gật đầu.

"Không đâu!!!"_Hạnh cùng Phong Phong đồng thanh, không thể để chuyện này thành hiện thực được, a a a!!!

=^=* Hai người đẹp quay qua liếc mắt một cái đã khiến hai tên thê nô ngu ngốc bên này hóa đá. Huhu bất công chưa, hồi nãy hai người nào khóc ồm ồm cho họ ôm vậy, bất công quá!!!

___________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________end chap 15

Hú hú Chi đã vẽ lại được rồi!! Chế ấy vẽ lại được rồi *cảm giác tuyệt vời* bung lụa bung lụa

Hí hí, chụp ảnh à, sắp có nhiều trò vui đây...

Ơ... vậy là Phong Phong sắp phải đi rồi sao.. huhu....

....

Hôm nay sinh nhật cô Chi, <3 chúc Chi ngày càng vui trẻ khỏe và luôn yêu đời <3

Cũng vì hôm nay sinh nhật cô Chi nên tặng Uyển Chi trong đây một món quà luôn <3

2 chap luôn:3 hihi

.....

Mọi người ơi, Chap này dài quá, mà hơi dở, mọi người hãy để lại vote và cmt nhận xét nha.

Thân mến,

_Tatchikuro_