Tôi Muốn Nổi Tiếng

Chương 33: Mộng tưởng sức nặng



Lúc tôi tỉnh lại, chung quanh chỉ toàn là một màu đen bí ẩn. Tôi theo bản năng giơ tay tìm kiếm công tắc của đèn ngủ, nhưng lần mò hồi lâu cũng chẳng thấy gì.

Trong lòng tôi đột nhiên cả kinh, vội vàng ngồi dậy, hấp tấp lao xuống giường tìm kiếm công tắc đèn trên tường.

Bởi vì không thông thuộc địa hình, tôi không cẩn thận đụng phải góc bàn, đau đến mức phải hít vào một ngụm khí lạnh.

Đang lúc tôi đau đến mức ôm chặt eo mà xoa nấy xoa nể thì "tách" một tiếng đèn neon trên trần nhà được bật sáng rực rỡ.

Đột nhiên xung quanh sáng choang, khiến tôi chưa thích ứng kịp phải đưa tay lên che mắt lại. Sau khi thích ứng được với ánh sáng trong phòng, tôi mới chậm rãi buông tay xuống.

Chỉ thấy Mạnh Thần Úc đang yên tĩnh ngồi trong góc phòng, một cánh tay đang chống lên cằm, một cánh tay khác đang cầm điều khiển từ xa của đèn neon.

Anh ta đang mặc một chiếc áo sơmi màu đen. Tôi chưa bao giờ thấy Mạnh Thần Úc mặc quần áo màu đen.

Lúc này anh ta đang cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì nữa. Hàng lôg mi dài in bóng xuống làn da trắng nõn của anh ta, khiến cho vẻ đẹp của hắn lại càng tăng thêm vài phần diễm lệ.

Cái người đàn ông này đẹp đến mức sắp thành yêu tinh đến nơi rồi.

Sau khi bình ổn lại hơi thở, liền thử dò xét tình hình nhẹ giọng gọi anh ta: "Tiền bối?"

Mạnh Thần Úc giống như vừa tỉnh giấc khỏi giấc mộng giật mình ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt dường như có một chút hoang mang.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy, càng ngày tôi càng không hiểu nổi con người này nữa rồi.

Anh ta yên lặng nhìn tôi rất lâu, bỗng nhiên hai cánh tay chống lên đùi lấy lại tinh thần rồi đứng lên, ôn hòa giải thích với tôi: "Vừa ròi cô ngủ thiếp đu, tôi hỏi cô ở đâu cô lại trả lời không rõ ràng, nên đành phải đưa cô về đây."

Tôi hơi xấu hổ cúi đầu xuống, nói khẽ áy náy: "A, thực xin lỗi. . . . . . làm phiền tiền bối rồi."

"Không có gì." Anh ta lấy tay gạt gạt lại mái tóc, nhàn nhạt nói: "Về sau cơ hội gặp nhau còn rất nhiều, không cần khách khí như vậy."

Tôi gật gật đầu, khó xử đến mức không biết nói gì cho phải.

Mạnh Thần Úc liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường mọt cáu, bỗng nhiên mở miệng nói: "Đêm nay tôi rất muốn đàn một bản, nhưng sợ đánh thức cô nên vẫn chưa dám đàn. Cô đồng ý nghe chứ?"

Tôi không cóc cách gì để từ chối lời đề nghị của anh ta cả bởi vì anh ta đã ngồi xuống bên cạnh chiếc đàn dương cầm rồi.

Mạnh Thần Úc có thể nổi tiếng nhiều năm như vậy không phải là không có lý do. Có thể nói anh ta là một người nghệ sĩ rất toàn năng, diện mạo anh ta xuất chúng đến đâu thì không cần phải nói nhiều rồi, đóng phim, ca hát, MC hầu như mọi thứ anh ta đều rất thành thạo.

Tôi không phải là một thính giả chuyên nghiệp, nhất là đối với âm nhạc cổ điển. Vì thế mà anh ta còn chưa bắt đầu đàn thì hai bàn tai của tôi đã nặp chặt vào rồi, đề phòng tôi ngủ thiếp đi khi nghe.

Nhưng mà thứ làm tôi bất ngờ chính là, bài mà Mạnh Thần Úc đang đàn là một bài vô cùng quen thuộc với tôi—— chính là bài hát chủ đề trong cuốn album đầu tay《 mộng tưởng sức nặng 》của anh ta.

Giai điệu chậm rãi, tràn ngập ưu thương. Không phải vì thất tình, cũng không phải vì kinh ngạc, mà là vì trên đời này không có ai có thể hiểu được giấc mơ của chúng ta.

Chúng ta luôn tâm tâm niệm niệm vẫn vì ước mơ của bản thân mà cố gắng hết mình, xem ra nhưng người xung quanh từ đầu đến cuối cũng chỉ là một giấc mơ lớn về tuổi trẻ mà thôi.

Không ai hiểu được rằng chúng ta đã trả giá bao nhiêu cố gắng bao nhiêu để tiếp tục bước đi trên con đường này, ăn bao nhiêu khổ cực, nuốt bao nhiêu nước mắt.

Bọn họ chỉ cần kết quả.

Kìm lòng không được, tôi liền nhẹ giọng hát theo anh ta:

"Anh muốn được ôm chặt lấy em, dù cho đây là giây phút cuối cùng của đôi ta, từ nay về sau đường ai nấy bước."

"Anh sẽ cố gắng thực hiện ước mơ, trên thế gian này mấy ai đã hiểu, trong tình yêu cũng cần phải có sự cố gắng."

". . . . . ."

"Mặc kệ giắc mơ đó lớn đến thế nào, cũng đừng bao giờ quên đi giấc mơ của mình, vì nó sẽ khiến bạn trở nên vô cùng đặc biệt."

Giấc mơ của tôi?

Lúc còn đi học máy tính bị ba mẹ tịch thu, tôi đã rất nhièu lần thức đêm ngồi viết bản thảo.

Bởi vì sợ làm chậm tiến độ nên thường xuyên ohải thức đêm để sáng tác, buổi sáng ngày hôm sau nắm chặt tay dằn lòng không được ngủ gật, nắm chặt đến nỗi gân xanh gân tím cũng nổi lên hết rồi.

Tôi không biết tại sao mình lại phải cố chấp như vậy, nhưng mỗi lúc hai mắt ngấn lệ mờ mịt tôi mới cảm nhận rõ được rằng mình rát yêu thích việc sáng tác này.

Tỗi vẫn sẽ bước đi tiếp trên con đường này, cho đến khi nào cánh tay cầm bút này bất động mới thôi.

Không phải tôi chưa từng nghĩ tới chuyện từ bỏ, chỉ là những lúc tôi yếu ớt nhất, đều cảm thấy như anh ta đang ở bên làm bạn với tôi. Một con người nhìn thì cỏ vẻ rất xa xôi, nhưng chính ánh mắt cố chấp của anh ta đã khiến tôi tin tưởng, anh ta giống tôi, cũng có ước mơ của riêng mình.

Anh ta từng là thần tượng của tôi.

Kết quả là, từ đầu đến cuối thứ mà tôi tin tưởng chỉ là sự mộng tưởng của tôi thôi sao? Đã nhiều năm như vậy rồi, tôi rốt cuộc là kiên trì vì cái gì đây? !

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, thuận tay gạt đi những giọt nước mắt đang vương vấn trên mặt.

Anh mắt của Mạnh Thần Úc rất thuần khiết không hề có một tia tạp niệm nào.

Tôi nghĩ tôi càng ngày càng không hiểu anh ta. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rõ một điều, đó chính là nếu như bây giờ tôi dừng lại, thì có lẽ vẫn còn kịp.

Cần gì chứ? Tôi đâu phải là Lý Hương Quân, anh ta cũng đâu phải là Hầu công tử, vậy tại sao vẫn muốn nâng cánh hoa đào hát tiếp đây? Chuyện quốc gia đại sự lớn như vậy, hà tất gì cứ phải nhớ mãi không quên? Cứ liều mạng đâm đầu vào tường không phải chính bản thân mình cũng bị tổn thương hay sao.

Nhan Mạch Hàm, trở về chính đạo đi, nên làm sao thì làm đi.

Vì thế khi tiếng ngạc cuối cùng của chiếc đàn dương cầm kết thúc, tôi thấp giọng ngắt lời anh ta: "Tiền bối, hôm nay đã quấy rầy anh rồi, tôi nên về rồi."

Mạnh Thần Úc không níu giữ tôi ở lại, chỉ là nhàn nhạt "Uh`m" một tiếng, hơi lạnh nhạt nói: " Tôi biết em chắc cũng không muốn tôi đưa em về, đi đường cẩn thận."

Tôi có vài phần giật mình nhìn anh ta, không muốn nhiều lời, chỉ gật gật đầu rồi vội vàng rời đi.

Sự tình phát triển quá xa so với dự liệu của tôi. Đến thứ hai sau khi tôi kể chuyện đêm hôm đó cho chị Đồng Đồng nghe, chị ấy không chút lưu tình mạnh mẽ đả kích tôi:" Em nói liên thiên gì vậy? Dù não Mạnh Thần Úc có ngắn đến cỡ nào thì anh ta cũng không để ý đến em đâu?"

Tôi nháy mắt mấy cái, không phục nói: "Em, em thì sao chứ?"

Không hề đề phòng, ma trảo của chị Đồng Đồng ở trước ngực tôi càn quét một cái, khinh thường nói: "Tự mình cúi đầu nhìn bộ ngực cup B của em đi! Soi gương xem làn da cháy đen vì phơi nắng của em xem! Ảo tượng cũng vừa thôi cô? Mạnh Thần Úc sao có thể dẫn em về nha anh ta ca hát cho cô nghe được?"

Tôi trầm mặc một hồi, khó khăn lắm mới kìm chế được cưn thịnh nộ của mình: "Chị Đồng Đồng, em nói thật đó, anh ta còn nói chị không biết thương hương tiếc ngọc mà."

"Phi!" Chị Đồng Đồng đưa điện thoại cho tôi, cho tôi xem tin tức mới được đăng tải: "Cho dù điều em nói là thật đi nữa, người có đầu óc cũng có thể nhìn ra em chẳng có điểm gì để Mạnh Thần Úc lợi dụng cả."

Tôi vội vã cầm lấy điện thoại, trên màn hình là ảnh Mạnh Thần Úc và Tạ Đình Quân cùng nhau bước ra khỏi cửa khách sạn. Trong ảnh, Tạ Đình Quân đang ôm một cánh tay của Mạnh Thần Úc khóc đến hoa lê đái vũ, Mạnh Thần Úc vẫn cho tay vào trong túi quần thẳng bước tiến về phía trước, cũng không thèm nhìn đến người con gái bên cạnh một cái, vẻ mặt giống như có chút mất kiên nhẫn.

Nếu bức ảnh này là thật . . . . . . Chậc chậc, thì trình độ của cái tên Cẩu Tử này cũng không tồi nha, vậy mà có thể đem biểu tình của hai nhân vật gói trọn vào bức ảnh!

Tôi nghĩ nghĩ, sững sờ nói :"Ý chị là Mạnh Thần Úc và Tạ Đình Quân đang chiến tranh lạnh sao, cho nên mới lợi dụng em để làm công cụ công kích đối phương hả?"

Chị Đồng Đồng liên tục gật đầu.

Tôi lại liếc nhìn bức ảnh kia một cái, trầm tư nói: "Một bức ảnh cũng chưa chắc đã nói lên chuyện gì, chưa chắc đã là do Mạnh Thần Úc dụ dỗ. Dụ dỗ không có kết quả, nên vẫn bị cô ta cưỡng ép. Ý định thông gian chưa đạt được thì sao?"

Chị Đồng Đồng kỳ quái nhìn tôi hỏi: "Tại sao em lại nói Tạ Đình Quân cưỡng bức Mạnh Thần Úc?"

Tôi sờ sờ mặt mình, ai oán nói: "Bởi vì cả buổi tối trừ một cái bắt tay xã giao ra, thì một ngón tay của em anh ta cũng chưa động vào. . . . . . Sau khi em suy nghĩ kỹ, anh ta không phải X lạnh nhạt, thì cũng là X vô năng."

Chị Đồng Đồng trừng tôi một cái, đoạt lại điện thoại nói: "Còn nữa, lần này để cho Mạnh Thần Úc đảm nhận vai nam phụ anh ta vốn đã không vui vẻ gì nhưng không biết Boss đã dùng cách gì mà có thể thuyết phục anh ta nhận vai diễn này nữa. Nhưng có chắc chắn trong lòng Mạnh Thần Úc đang kìm nén sự bực bội, cảm thấy đóng bộ phim này sẽ hạ thấp thể diện của anh ta. Nhưng nếu trong lúc quay phim mà anh ta muốn giành em về tay anh ta. . . . . . Chiều hướng dư luận có thể giống nhau sao? Cho nên tốt nhất em nên cẩn thận một chút cho chị!"

Tôi đương nhiên phải ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi cũng không biết vì sao, có lẽ là vì trải qua sự việc tối hôm qua nên tôi cảm thấy Mạnh Thần Úc cũng là một người đáng thương, tôi đột nhiên có ý định bỏ qua việc trả thù. Nếu bộ dáng văn nhã của anh ta trên TV là giả tạo, nhưng cái loại ánh mắt u buồn này của anh ta thì sao có thể giả vờ được.

Trong lòng anh ta nhất định cất giấu một bí mật gì đó không thể nói ra, nếu không hẳn là anh ta cũng sẽ không lộ ra bộ dáng tuyệt vọng đến vậy.

Loại tuyệt vọng này khiến lồng ngực tôi như bị đè nén bởi một tảng đá lớn, giống như ánh hoàng hôn trước khi mặt trời xuống núi vậy, một mình ngồi trong căn phòng kín mít không có một lỗ hở nào này, mặc kệ bạn dùng sức thể nào cũng không thể đẩy ra cánh cửa sổ nặng nề.

Chị Đồng Đồng thấy tôi xuất thần thì đẩy nhẹ một cái, bỗng nhiên thở dài: "Cup B này, em nói thật với chị đi, rốt cuộc em có cảm giác như thế nào với Boss? Cùng làm việc với anh ấy nhiều năm như vậy, chị đây chưa từng thấy Boss quan tâm đến một người con gái như em đó."

". . . . . . Quan tâm ư?" Tôi mở to hai mắt ra nhìn, liếm liếm môi nói: "Được rồi, năng lực gì gì đó của anh ấy rất lớn . . . . . . Ặc, còn cái khác thì em không biết nữa. Dường như chỉ có lúc chúng em ở trên giường em mói hơi thích anh ấy thôi."

"Phụt!" Suýt chút nữa thì chị Đồng Đồng văng hết nước bọt lên mặt tôi, may mà tôi phản ứng nhanh tránh sang một bên.

Chị ấy lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ nhìn tôi nói: "Nhan Mạch Hàm, mặt em có thể dày hơn thế này nữa sao?"

Lúc này đến lượt tôi khó hiểu nhìn chị ấy : "Lúc em mới vừa đặt chân vào công ty không phải chị đã nói với em, muốn nổi tiếng thì đừng để ý đến mặt mũi sao?"

Chị Đồng Đồng không nói gì chỉ đứng nhìn tôi vài giây, chung quy vẫn phải giơ cờ trắng đầu hàng: "Được rồi, coi như chị phục em rồi. Đi, chúng ta đi ra thôi, Trần đạo diễn đang ở ngoài kia chờ, cũng không biết cái kịch bản trời giáng kia của em đã bị đổi thành cái dạng gì rồi không biết."

Tôi nghe vậy lập tức xù lông: "Chị mới bị trời giáng, cả nhà chị đều bị trời giáng!"

Mấy phút đồng hồ sau, người xù lông đổi thành Trần đạo diễn: "Tại sao một cuốn tiểu thuyết mang nội dung vừa dung tục vừa cẩu huyết như thế này mà cũng được xuất bản vậy!"

Có thể là do đã tiếp thu rất nhiều lời phê bình trên mạng rồi, nên chỉ cần tôi không muốn để ý thì người ta có nói cái gì tôi cũng không quan tâm. Tôi mặt dày mày dạn nói: "Ai nha đạo diễn à, có lẽ do ông xuất ngoại lâu quá nên không biết đó thôi, thể loại được yêu thích nhất ở trong nước hiện nay chính là như vậy đó, tiểu thuyết được xuất bản thuộc thể loại nhẹ nhàng, còn phim truyền hình thì hiện nay mọi người đều thích xem phim hài."

Trần đạo diễn nâng mắt liếc nhìn tôi một cái, lạnh lùng nói: "Mấy ngày này nhanh chóng sửa lại mấy tình tiết cẩu huyết này đi, sau đó tôi sẽ tìm người có chuyên môn đến chỉnh sửa lại sau."

"A... dạ.... . . . . ." Tôi đè thấp giọng xưng vâng

Sắc mặt Trần đạo diễn bây giờ mới dịu lại một chút, đứng lên nói: "Nếu rảnh thì theo tôi đến chỗ thử vai xem một chút. Dù sao cô cũng là tác giả, sẽ biết nên chọn người nào đóng vai nào hơn chúng tôi."

Tôi vội vã gật gật đầu đi theo. Chính mình tạo ra hình tượng nhân vật nên trong lòng cũng muốn tự mình chọn người, trước đây tôi luôn lo sợ Trần đạo diễn sẽ chọn người không hợp ý tôi, được đi cùng như vậy quả thực rất tốt, có thể đi theo nhiều chuyện rồi. . . . . .

Nhưng rất nhanh hai mắt của tôi đã trợn tròn cả lên.

Tôi thề với trời, tôi tuyệt đối không ngờ được sẽ gặp lại những người này ở chỗ này.