Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 18: Hung thủ giết người không thấy máu



Hai người tới cục cảnh sát quận mười ba, gần như bị nhận ra ngay lập tức.

"Lại là mấy người."

Cảnh sát trẻ tuổi có ấn tượng khắc sâu với hai người.

Tại người phải làm lại hộ khẩu như Bạch Anh quá ít thấy —— bởi vì mất trí nhớ, lại còn có có bác sĩ chứng minh.

"Chú cảnh sát, cháu muốn tra một thứ, người giám hộ lúc trước của cháu là ai."

Chú cảnh sát trẻ rà quét mặt Bạch Anh, ở cơ sở dữ liệu lục soát tin tức tương quan.

"Lúc trước cô có ba người giám hộ, lần lượt là cha mẹ với chị gái của cô..."

Nói đến đây, cảnh sát thương hại nhìn Bạch Anh một cái, tuổi còn trẻ, sống đủ thảm.

"Xem xét từ thời gian, cha mẹ cô thường xuyên không thực hiện nghĩa vụ của người giám hộ, cho nên hệ thống tự động tước đoạt quyền nuôi dưỡng của họ."

Lương Ô Ô bên cạnh thấp giọng giải thích, "Nếu người giám hộ trong vòng một năm không thực hiện trách nhiệm sẽ bị tước đoạt thân phận người giám hộ.

Nếu từ ba năm trở lên, chờ khi em trưởng thành, sẽ không có nghĩa vụ phải phụng dưỡng người kia, giống như những cô nhi ở Tinh Tế, bọn họ không có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ cùng huyết thống."

Chú cảnh sát trẻ nghe thấy được, cũng bổ sung một câu, "Thời gian của cha mẹ cô đã sớm vượt qua ba năm."

"Vậy chị gái của tôi đâu?" Thứ khiến Bạch Anh thật sự tò mò là cái này.

"Chị gái của cô...

thời gian chị cô rời khỏi cô cũng quá ba năm, hơn nữa ở chỗ này của chúng tôi cũng hiện rõ, thời gian ba năm cô ta rời khỏi cô không có bất cứ thông tin chuyển khoản nào."

So với ba mẹ cô còn cầm thú hơn! Bạch Anh bị những việc này kinh ngạc một chút.

Nguyên chủ quá thảm, đây là loại bố trí pháo hôi nào chứ? Cha không thương mẹ không yêu, còn có cô chị gái không có lợi thì không dậy sớm.

Cô có hơi xấu hổ cảm ơn chú cảnh sát trẻ, cùng Lương Ô Ô rời khỏi cục cảnh sát.

Dọc theo đường đi, Bạch Anh không nói chuyện.

"Em đừng quá để trong lòng, đều là chuyện quá khứ, huống chi hiện tại em đã có cuộc sống mới rồi, mấy cái chuyện rách nát trước kia nên buông thôi."

Lương Ô Ô nhìn Bạch Anh trong gương chiếu hậu, khuyên.

Sao Bạch Anh có thể buông? Nếu như nguyên chủ thật sự tự sát, sinh hoạt lại thảm như vậy, không vì cô ấy làm cái gì thì Bạch Anh thật sự day dứt lương tâm.

Lúc sống không được hưởng phúc, sau khi chết thân thể lại bị người khác chiếm, quá đáng thương.

Lúc này vòng tay Bạch Anh lại chấn động một tiếng.

Cô cúi đầu vừa thấy.

"Ngày mai hết hạn, số khoản phải trả của ngài còn 18999 điểm tín dụng, mời trả đúng hạn, quá hạn sẽ phát sinh tiền phạt, ảnh hưởng tới tin tức cá nhân của ngài."

Vay vay vay vay vay tiền? Bạch Anh lập tức tìm kiếm trong các trang web cho vay lớn.

Tìm cái này không quan trọng, vậy mà cô lại phát hiện chứng minh thân phận của mình, nợ hơn 70 vạn! Một sinh viên vừa mới tốt nghiệp sao lại nợ nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ không thể trông mặt mà bắt hình dong, nguyên chủ là người tiêu xài phung phí? Cô mở web mua sắm, xem lại thông tin mua sắm.

ấ ấ ề Trừ lịch sử mua nguyên liệu nấu ăn hai mươi mấy ngày qua, phía trước đều là lịch sử mua sắm của nguyên chủ.

Bắt đầu từ tháng ba ba năm trước, dịch dinh dưỡng nguyên chủ mua cố định là 90 lọ mỗi tháng, có thể thấy chính lúc ấy chị gái của cô đã bỏ đi.

Xem từ lịch sử mua sắm, vật phẩm nguyên chủ mua sắm chủ yếu có ba loại —— dịch dinh dưỡng, tư liệu học tập, quần áo đổi mùa.

Quần áo mới mỗi năm nguyên chủ mua chỉ có ba bộ, chia làm trang phục hè, trang phục mùa đông, trang phục xuân thu.

Sinh hoạt mộc mạc như thế, rất khó tưởng tượng cô sẽ thiếu người 70 vạn.

Bạch Anh lại xem tài khoản tín dụng của cô, phát hiện bên trong có rất nhiều lịch sử chuyển khoản bất thường.

Trong đó tương đối có quy luật, là một phần mỗi tháng 1500 điểm tín dụng, Bạch Anh phỏng đoán hẳn là tiền thuê nhà lúc trước.

Mà dư lại, có chút bất thường.

Nguyên chủ ba năm, cơ hồ thời gian mỗi năm tuần lại phải chuyển khoản cho người khác một số tiền, hơn nữa tài khoản người nhận mỗi lần không giống nhau, ngắn nhất một lần, ba tháng cô chuyển cho hai người tổng cộng gần mười mấy vạn.

Bạch Anh muốn tra tìm lịch sử trò chuyện với tin nhắn lúc trước, lịch sử trò chuyện của ứng dụng, lại phát hiện một cái cũng không có.

Vô cùng có khả năng là trước khi nguyên chủ tự sát, đã xóa bỏ toàn bộ lịch sử trò chuyện.

"Chị Ô Ô, chị biết chỗ nào có thể khôi phục số liệu không?" "Số liệu thế nào?" "Chính là tin nhắn bị xóa với lịch sử trò chuyện."

"Cái này ở vận doanh thương, dùng chính chứng minh nhân dân của em là có thể tra được."

Nói xong phi toa liền giảm tốc, chậm rãi ngừng ở cửa nhà.

Bạch Anh gấp không chờ nổi tìm chăm sóc khách hàng của vận doanh thương, giải thích vấn đề.

Sau khi bộ phận chăm sóc khách hàng kiểm tra đối chiếu thân phận, thoải mái khôi phục lại dữ liệu.

Bây giờ Bạch Anh đã có thể vô tư tìm hiểu chi tiết và sinh hoạt lúc trước của nguyên chủ.

Cô kiểm tra toàn bộ số điện thoại không có ghi chú một lần.

"Bạch Đào thuê phòng của tôi, khất nợ hai tháng tiền thuê liền chạy, người liên hệ khẩn cấp của cô ta là cô, phiền cô trả tiền thuê cho tôi, tổng cộng là 6000 điểm tín dụng."

Đây là lần chuyển khoản lớn đầu tiên của Bạch Anh, lúc ấy, cô còn chưa có hồ sơ vay tiền trực tuyến.

Mà Bạch Đào là ai, không nói cũng biết.

ố ắ ấ ề Xuống chút nữa, chính là tin nhắn đứt quãng, điện thoại, tất cả đều là Bạch Đào trằn trọc các nơi sau đó để lại cục diện rối rắm.

Giấy tờ quán bar, vay nặng lãi, tiền thuê nhà quá hạn, tiền trả phân kỳ quá hạn giấy tờ vân vân.

Cho dù Bạch Anh lấy thị giác của một người cổ địa cầu, những việc này cũng đã đủ để áp một người đến suy sụp, càng chưa nói tới nguyên chủ chưa thành niên.

Đặc biệt chính là khoản cuối cùng hơn 30 vạn kia, là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Bạch Anh là một học sinh, cho dù vừa học vừa làm, có thể nuôi sống chính mình cũng đã rất gian nan, càng không nói tới phải thu dọn cục diện rối rắm cho cô chị gái táng tận lương tâm kia.

Khó trách Bạch Đào vẫn luôn nhớ kỹ số điện thoại của cô, hóa ra số liên hệ của người vay đều là số của Bạch Anh! Chó thật! Khiến cho Bạch Anh tức giận, chính là nhật ký nguyên chủ lưu lại trong quang não.

Cô tự nhận sống nương tựa với chị gái gần hai mươi năm, tình cảm sâu đậm, đối với Bạch Đào chỉ có nhớ mong.

Mà Bạch Đào thì sao? Cho dù bỏ rơi em gái vị thành niên, cũng muốn ép khô cô đến giọt máu cuối cùng.

Tuổi còn trẻ, thân tình còn chưa học được, vậy mà lại học được thủ đoạn của người rõ mười mươi.

Lời cuối cùng mà nguyên chủ viết trong nhật ký là: "Chị, em rất nhớ chị.

Số tiền vay 30 vạn em đã nghĩ cách giải quyết, đến khi nào thì chị mới về nhà đây? Hiện tại em không còn năng lực thay chị giải quyết việc gì, nếu sau này có gặp khó khăn, hy vọng chị có thể tha thứ em không thể tiếp tục ở bên cạnh chị.

Hôm nay em nhìn thấy một tòa nhà cao tầng, nơi đó không có bảo vệ, có lẽ em có thể đi đến đó, kết thúc cuộc sống đáng buồn này của em."

Cô quả thật có một cuộc đời đáng thương, hơn nữa thiếu chút nữa, ngay cả một dấu vết cũng không thể lưu lại trên đời này.

Bạch Anh nhịn không được mắng một câu, "Mẹ nó!" "Em sao vậy?" Lương Ô Ô nghi ngờ nhìn cô một cái, "Còn đang nghĩ đến việc ở cục cảnh sát?" "Chị Ô Ô, lần đó chị đụng vào em...

Là bởi vì em muốn tự sát."

"Cái gì?" Lương Ô Ô từ trên sô pha nhảy dựng lên, "Em không được suy nghĩ ngớ ngẩn!" ắ ầ Bạch Anh lắc đầu, "Hiện tại em làm gì có tâm tư đó, cái gì em cũng không nhớ."

"Em biết được cái gì từ tin nhắn đấy?" Lương Ô Ô nhíu mày, "Có người áp bức em, có phải là đám đầu gấu ở trường? Là ai? Chị mang em đi đòi lại công bằng!" Lương Ô Ô lưu loát sắn tay áo lên, nhìn qua giống như muốn ngay lập tức đi đánh người.

"Là Bạch Đào, chị gái —— tốt —— của em!" Giọng của Bạch Anh từ cổ họng toát ra, vẻ mặt không tốt.

"Vậy mà cô ta mẹ nó còn có mặt mũi tìm người?" Lương Ô Ô sợ hãi: "Đừng nói là cô ta biết em mất trí nhớ?" "Không."

Bạch Anh lập tức phủ nhận, "Từ giong điệu của cô ta, hẳn là cô ta biết thừa hiện tại em có tiền.

Sinh hoạt với nhau hai mươi năm, cô ta vẫn nhớ rõ giọng của em..."

"Phát sóng trực tiếp!" Hai người trăm miệng một lời nói ra kết luận này.

"Chị nói mà, sao lúc ấy mà phòng phát sóng trực tiếp lúc ấy đột nhiên xuất hiện antifan, tên là Bạch Đào nước có ga, hơn nữa ngày hôm qua em còn nhận được tin nhắn của cô ta."

Lương Ô Ô càng nghĩ càng giận.

Bạch Đào quá không biết xấu hổ, muốn lấy tiền của Bạch Anh, còn muốn ở bôi đen con bé trên mạng, không muốn cho con bé trôi qua tốt.

Đây là cái thể loại người vặn vẹo biến thái gì chứ! "Cô ta trôi qua cũng không tốt lắm, chị xem."

Bạch Anh đem tin nhắn hiện lên "Đến từ xx hình cơ" cho Lương Ô Ô xem.

"Xứng đáng!" Lương Ô Ô lập tức mắng một câu.

"Cái loại máy này đến ông nội của chị cũng không cần."

"Cho nên mới nói hiện tại mỗi ngày của cô ta trôi qua cũng không thoải mái gì."

Một người hở tý là vay nặng lãi, chỉ có thể trải qua chuỗi ngày trốn đông trốn tây, khu mười tám mười chính là lựa chọn hoàn hảo.

Chỉ sợ bản thân Bạch Đào cũng không biết, những người cho cô ta vay, nguyên chủ đều đã thay cô ta trả.

Bạch Anh mở quang não ra, trả hết toàn bộ số nợ còn lại.

Trong nháy mắt, tinh thần của cô được thả lỏng.

"!!!" Bạch Anh sợ hãi giật mình.

Loại trạng thái này không phải là trạng thái mà cô nên có.

Nói cách khác, nguyên chủ tuy rằng đã chết, nhưng cô vẫn có thể ảnh hưởng đến thân thể này như trước.

"Cảm ơn cô, tôi thật đáng xấu hổ."

Một câu dịu dàng của Bạch Anh vang lên trong đầu.

ể ố ố ấ ố "Hy vọng cô có thể sống thật tốt, nhất định phải trôi qua tốt hơn tôi."

Ảnh hưởng của nguyên chủ Bạch Anh, hoàn toàn biến mất Cô gái tốt bụng này, chấp niệm cuối cùng, vậy mà lại muốn trả hết nợ còn thiếu của người.

Ngay tại một khắc này, tinh thần lực của Bạch Anh trở nên vô cùng rõ ràng.

Tinh thần lực của cô giống như một tấm lá mỏng, sau khi mở ra, toàn bộ tiểu khu đều giống một hình chiếu lập thể thực tế ảo, xuất hiện trong đầu cô.

Trong tiểu khu có mấy người đàn ông mặc quân trang, cô liếc mắt một cái xẹt qua, không có để ý.

Thử kiềm chế lực lượng của chính mình, vài lần trôi qua, Bạch Anh mới thành công đem tinh thần lực áp chế thành một quả cầu nhỏ, giấu trong đầu của mình Cô không biết, nhất cử nhất động này tạo ra gợn sóng lớn bao nhiêu.......

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

"Mạnh phó quan, xin hãy tăng số người bảo vệ."

Một quân sĩ Liên Bang run rẩy thân thể, suy yếu nói.

"Xảy ra chuyện gì?" "Mục tiêu của chúng ta ở tiểu khu xảy ra tập kích, tinh thần lực của đối phương vô cùng mạnh, phát ra tinh thần công kích với chúng ta."

"Cái gì? Đối phương có thực lực mạnh bao nhiêu?" Trong mắt quân sĩ Liên Bang hiện lên một tia sợ hãi, "Không biết mạnh bao nhiêu."

Anh ta nuốt xuống một ngụm nước miếng, nói: "Tinh thần lực của hắn ta giống như sóng xung kích đột nhiên nổ mạnh, đại não của tôi trống rỗng rất lâu mới bình thường lại, khi đó chỗ tinh thần dao động kia vừa vặn biến mất."

"Tôi sẽ xin chỉ thị thiếu tướng, mấy người bị thương, đi đến bệnh viện trước, tôi sẽ phái những người khác thay đổi nhiệm vụ cho mọi người."

Quân sĩ Liên Bang bị thương không nói cái gì nữa, làm quân lễ, yên lặng đi ra ngoài.

Chỉ nhìn từ bước chân phù phiếm của cậu ta, anh nhận ra được cậu ta bị thương không hề nhẹ.

Người thường trong tiểu khu này hoàn toàn không biết gì cả, chỉ tưởng do bản thân bỗng nhiên đau đầu.

Người tinh thần lực càng thấp, ngược lại càng không dễ dàng chịu tổn thương.

Chỉ có Tiểu Vũ, bởi vì tinh thần lực ở quân đội đạt tiêu chuẩn, cũng bị thương không nhẹ.

Bởi vì ở cách vách Bạch Anh, cậu ta bị thương nặng hơn so với người khác, gần như trong nháy mắt tinh thần lực của Bạch Anh phóng ra, cậu ta đã bị đánh ngã trên mặt đất, thật lâu mới dựa vào lực ý chí, miễn cưỡng bò lên.

ể ấ Trong lúc Bạch Anh vô tình đã để lại cho đám quân sĩ được huấn luyện ở Liên Bang, một bóng ma khó phai...