Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 45: Khiêu chiến mỳ ý hải sản sốt hạt



Nhóm antifan vừa ăn vừa mắng, điển hình của ăn cháo đá bát.

【vì tự do: Món này của cô hoàn toàn khác với món trên video kia.】

【ùng ục ục: Đừng có kêu ca vô dụng nữa, ăn được không? Ăn được không? Hử? Sờ lương tâm xem? 】

【linic: Hơn nữa, đặc thù dáng người trong video kia, chỉ xem tay cũng biết là cùng một người, mấy người mù? 】

【Vì tự do: Biết cái gì gọi là tự chứng minh không? Tự chứng minh là làm lại chuyện mà người ta nói một lần nữa, chứng minh là mình, hiểu không? 】 Phật nhảy tường cần rất nhiều nguyên liệu, ở trong này không có, antifan này rõ ràng đang làm khó dễ.

Trên mặt Bạch Anh cười hì hì, trong lòng mmp*.

(chửi bậy) Muốn tôi làm phật nhảy tường, mấy người nghĩ cũng hay đấy? "Bạn miễn phí này——" Lê Phục ăn gà nướng thấy có hơi cay, lúc này đang uống nước, nghe thấy câu phiên dịch này của cô, sặc một cái.

Free = miễn phí? Hình như cũng đúng.

"Theo lời của cô, là muốn tôi làm phật nhảy tường cho cô ăn? Thật không nghĩ tới, mấy người tuy xấu, nhưng nghĩ đẹp đấy! Tìm thợ khóa còn phải phù hợp với chìa khóa à, cô xứng không? Cô xứng được mấy phần đây?" Ngụm nước của Lê Phục hoàn toàn không nuốt nổi, phun ngay vào lính cần vụ đang ngồi ăn gà ở đối diện.

ỗ ấ ố "Khụ, xin lỗi......"

Anh rút hai tờ giấy, đưa cho đối phương.

Anh trai lính cần vụ mặt không đổi sắc nhận giấy ăn, lau mặt.

Tôi như máy móc không có tình cảm, không được chân gà còn bị phun nước đầy mặt.

Cũng may vừa nãy cầm cánh gà né nhanh.

Người xem trực tiếp nghe thấy tiếng động, còn có người tinh mắt nhìn thấy tay lính cần vụ lướt qua màn hình.

【Vì tự do: Tay vừa qua, nhìn ra có lẽ cao 1,9m.】



【 vì tự do: Nhìn xem tôi phát hiện cái gì nè? Tay vừa này chắc không phải của Lê thiếu tướng chứ, chủ phòng hơi lộ liệu đấy!】

【ùng ục ục: Nghe lời này, kinh nghiệm của cô phong phú lắm nhỉ! 】

【linic: Tư tưởng của người nào đó thật xấu xa, nội tâm dơ bẩn.】

Bạch Anh nhìn bình luận trên màn hình, lập tức chuyển màn ảnh qua.

"Cho mọi người xem bạn đến cọ cơm hôm nay nè."

Nhanh chóng lần lượt lướt qua quầy bar, bốn người ngồi lần lượt là Lê Phục, lính cần vụ, Ngụy Trăn Trăn, cùng với một trợ lý quan ngoại giao không nên đến cọ cơm.

Nhưng nhìn qua, hôm nay cậu ta đến cọ cơm coi như làm thần trợ công.

Bạch Anh công khai cho người xem hoàn cảnh trong phòng, giọng rất bình tĩnh.

"Lê thiếu tướng là một fan xem trực tiếp của tôi ở Liên Bang, anh ấy rất thích đồ ăn tôi làm.

Về phần những ngôn luận trong khoảng thời gian này ở Đế Quốc, theo lệnh cấm của những tài khoản đó, có thể nhìn ra bọn họ đang bịa đặt."

Biểu cảm Bạch Anh trở nên nghiêm túc, "Tôi chỉ là một chủ phòng, không đại diện cho hình ảnh quốc gia, mọi người ngẫu nhiên lấy tôi ra trêu đùa vốn không có hại gì.

Nhưng có một số người ác ý hãm hại người khác, thậm chí nói tôi với thiếu tướng đi hưởng tuần trăng mật, những người đã nói lời này, tôi sẽ cho các bạn 24h để xin lỗi trên Tinh Võng, hết thời gian sẽ bắt đầu khởi tố."

Cô tung một tin như sét đánh: "Thật không giấu gì, tôi còn vị thành niên, ngôn luận của mọi người tạo thành tổn thương rất lớn đối với tôi."

【ùng ục ục: Sao lại là cp này? Lần trước ở Liên Bang, đã vào cục cảnh sát uống trà rồi! Không có việc gì thì đọc nhiều sách, đừng nghe gió nhìn mưa.】



【vì tự do: Sao vậy? Vị thành niên thì không biết câu dẫn đàn ông à? Tiện nhân thì chính là tiện nhân! 】

【linic: Cô vẫn còn ra được à, vừa rồi nhận dạng tay tốt vậy, sao lại không phân biệt được tay Anh Đào làm phật nhảy tường thế? Cô chỉ nhận dạng được tay đàn ông à? Tôi có nên gọi cô là chó cái không đây?】 ế ế Lúc này Bạch Anh còn nói thêm: "Nếu antifan trong đây đã kết luận tôi làm sai thì mời lấy chứng cứ ra."

"Huống chi, Lê thiếu tướng là một trong những người lãnh đạo quan trọng của Liên Bang chúng tôi, không thể bị sỉ nhục.

Thái độ làm người của anh ấy chính trực, tuyệt đối không thể có ý đồ gì với vãn bối* hay trẻ vị thành niên.

(*thế hệ sau, hậu bối.

Ở đây tui thấy để vãn bối có vẻ hay hơn nên để nguyên nha) Nếu anh ấy thực sự xâm phạm trẻ vị thành niên, không cần mấy người nói tự có ủy ban kỷ luật quân đội điều tra anh ta, không tới phiên mấy người ngoại quốc các người cống hiến, chửi bới chúng tôi."

Lê Phục ở bên cạnh lúc nghe được từ "vãn bối" này, sắc mặt tối sầm.

Tôi......

Có già vậy à? Sắc mặt anh đen kịt, trong mắt người xem trực tiếp, lập tức bị lý giải thành tức giận với lời nói xấu của họ.

Những người vẫn đang xôn xao, lập tức bắt đầu hoảng sợ.

Nhóm người này mọi khi chỉ gây chuyện nhỏ, đương nhiên không có người truy cứu, nhưng tội danh bịa đặt nói xấu lãnh đạo quan trọng của quốc gia, nghe thế nào cũng phải《 khóc sau song sắt》.

Nhóm này thường coi trọng sự bình đẳng hơn bất cứ ai, hận không thể lấy cân ra đong đếm lợi ích của mình, giờ phút này không thể không thừa nhận, bình đẳng không phải chia đều, mà là làm nhiều có nhiều.

Bọn họ không phải người có cống hiến gì cho xã hội, sao có tư cách chỉ trích Lê thiếu tướng của Liên Bang chứ? Bạch Anh quay màn hình lại, tiếp tục nấu ăn.

"Tốt lắm, chuyện nên giải thích tôi cũng nói rồi, mọi người cũng thấy được, lần này là một lần mời khách ăn cơm rất bình thường.

Lời không hay gì tới đây thôi, chúng ta tiếp tục bắt đầu chế biến mỹ thực thôi.

Món thứ hai, là mỳ ý hải sản sốt hạt thông."

Bạch Anh lấy ra một bao bột mì Durum (lúa mì cứng), nói: "Lúa mì Durum là loại lúa mì cứng nhất trên thế giới, nên sợi mì làm ra rất dai."

【ùng ục ục: Tôi có linh cảm lớp Anh Đào sắp bắt đầu...】

【 rời rời nguyên bên cây cỏ: Lấy ra một quyển sổ nhỏ.】

【linic:......

Không lên lớp cô cũng không lên tiếng có phải không? Lặn xuống nước! 】 "Liên quan tới mỳ ý, theo truyền thuyết, là người nghèo phát minh ra vào thời La Mã cổ.

Ngay lúc đó bởi vì có nạn đói, bình thường trước khi ra ngoài, đều phải chuẩn bị một ống cầm đầy thức ăn."

Bạch Anh vừa thêm nước vừa nhào bột, trong khi tiếp tục kể chuyện: "Sau này, một người chợt nghĩ: "Mình vo bột thành bánh, đem phơi khô rồi cắt ồ ế ế thành từng sợi rồi nướng đến lúc ăn sẽ ngon phải không?" vì thế nên mì ý đã trở nên phổ biến với người nghèo ở La Mã cổ đại và Ý."

(Không rõ lắm liệu chuyện này có thật không, nhưng nếu tra wiki sẽ ra một loại nguồn gốc khác rõ ràng hơn nha) "Bởi vì mì được ăn với nước sốt, rất ngon.

Quý tộc thời đó không thể không đưa mì ý lên bàn ăn."

Bạch Anh vươn tay chỉ, "Chính là, vấn đề sau đó phát sinh.

Các quý tộc lấy tay cầm mì ăn, vừa không vệ sinh, cũng không lịch sự, vì thế có người phát minh ——" Cô lấy ra một cái dĩa: "Dĩa ăn! Có dĩa ăn, chuyện ăn mì ý này, liền trở nên tao nhã lại hưởng thụ, bộ đồ ăn đầu tiên ở phương Tây cũng được phát minh ra từ điều này."

Bột Durum được cuộn thành bánh kếp và cắt thành sợi mì rộng bằng nửa ngón tay để dùng làm mì ý.

Bạch Anh đun một nồi nước, thêm một ít dầu ô liu và muối để giữ độ dai cho sợi mì.

Sau khi nấu chín mì, chúng được Bạch Anh cho trực tiếp vào bát thủy tinh để làm nguội, không cần cho quá nhiều nước lạnh.

Cô lấy một sợi mì ra, tới gần màn ảnh, "Khi mì đã chín đến khoảng 80%, sau khi chiên lại sẽ ngon nhất.

Để đánh giá xem mì đã chín 80% hay chưa, chỉ cần cắt sợi mì.

Nếu bên trong có một đốm trắng nhỏ chứng tỏ mì đã chín 80%.

Lúc này, bạn có thể lấy ra khỏi nồi."

Cô lấy ra một chai thủy tinh có dầu ô liu xanh, đổ một ít vào mì rồi trộn đều để mì khỏi dính.

Tiếp theo, đã đến lúc làm sốt hạt thông.

Sốt hạt thông, như tên gọi, là một loại sốt được làm từ hạt thông và các thành phần khác.

Chỉ cần cho hạt thông, dầu ô liu, tỏi, lá húng quế đã rửa sạch và phơi khô vào máy xay thực phẩm, sau đó vắt nước cốt chanh vào nước sốt xanh, thêm phô mai và muối là hoàn thành.

Sốt hạt thông có mùi thơm đặc trưng của hạt thông, có thể mang lại hương vị đặc biệt cho món mì ý.

Tiếp theo, Bạch Anh bắc chảo lên, đổ dầu ô liu vào xào với gừng tỏi ớt băm rồi trút mực, hến, tôm thịt và cá phi lê vào xào.

Sau khi hải sản dậy mùi thơm, cho rượu trắng và sốt hạt thông vào để tăng mùi thơm.

Lúc này có thể cho mì đã luộc vào xào cùng để mì được phủ nước sốt đậm đà, thơm ngon, đồng thời loại bỏ nước súp thừa để mì có được vị ngon nhất.

Những sợi mì bốc khói được bày ra trên đĩa cùng với những mảng hải sản rực rỡ hấp dẫn vị giác của người xem, khiến người ta không thể không cầm nĩa lên và ăn ngấu nghiến.

ố ắ ố ề Cuối cùng, Bạch Anh rắc phô mai bào sợi và một ít muối trộn đều với mì, sau đó chia mì thành nhiều phần và bày ra đĩa nhỏ để khán giả dùng thử.

May mắn thay, hầu hết khán giả đều tinh ý, vừa ăn mì vừa thổi rắm cầu vồng, không ai tiếp tục tung tin đồn thất thiệt.

Lê Phục cúi đầu, không biết đang làm cái gì, toàn bộ hành trình không ngẩng đầu nhìn Bạch Anh nấu ăn.

Qua một hồi lâu, chờ Bạch Anh đóng trực tiếp, đặt mì ý trước mặt anh, anh mới ngẩng đầu, đột nhiên nói một câu, "Anh không chính trực chút nào."

Ngụy Trăn Trăn tay mắt lanh lẹ đuổi lính cần vụ cùng trợ lý ra bên ngoài: "Chúng ta ra ngoài trước đi."

Lúc này làm bóng đèn, không sợ chết à? Bạch Anh đã ngơ ngác tại chỗ, "A?" Lê Phục nhìn thẳng cô: "Anh không hi vọng em coi anh như phụ huynh."

Lê mãnh nam rất tủi thân.

Tốt xấu gì anh cũng là một người trẻ tuổi khỏe mạnh mà? Một cước liền đá mình đến hàng ngũ trung niên, ngay cả một cơ hội cũng không cho, mãnh nam muốn rơi lệ! Bạch Anh bất giác phản ứng lại, đối phương đang phản bác lời cô nói trong phòng trực tiếp.

"Phì!" Cô nhịn không được cười ra tiếng.

"Lê thiếu tướng, sao anh lại đáng yêu thế chứ!" Uất ức nghẹn lâu như vậy, chính là vì nói mình không già......

Giống như cô gái nhỏ mới đôi mươi í.

"Được được được, thiếu tướng của chúng ta rất trẻ!" Cô dùng giọng dỗ trẻ nhỏ, dịu dàng nói.

Bạch Anh theo bản năng xem nhẹ câu "Tôi bất chính" kia.

Lê Phục không nói tất cả, điều anh ta thực sự muốn nói là: Anh bất chính, anh vẫn luôn mơ ước đến em.

Nhưng lại sợ lời nói của mình dọa Bạch Anh, nói mới nói một nửa, Lê Phục liền nuốt nửa còn lại vào bụng.

Anh không biết, vẻ ngoài Bạch Anh là một cô gái nhỏ, bên trong lại là linh hồn của một người trưởng thành.

Ngoài cửa, Ngụy Trăn Trăn cùng lính cần vụ đang ghé vào cửa nghe lén.

Trợ lý ở bên cạnh vẻ mặt hoảng sợ, "Nghe lén thiếu tướng nói chuyện, hai người không muốn sống nữa à?" Biểu cảm của Ngụy Trăn Trăn vô cùng vô lại, "Phát hiện thì thế nào? Tôi là bạn của Tiểu Anh Hoa, anh ta phát hiện cũng không thể làm gì tôi."

Thiếu tướng ấy à, chính là hổ giấy.

Mặt ngoài nghiêm khắc như vậy, sau lưng không phải đang làm nũng với Tiểu Anh Hoa của chúng ta để duy trì cuộc sống à?