Tôi Nấu Ăn Khắp Các Vì Sao

Chương 8: Kẻ trộm cà chua



Bạch Anh vẫn muốn tự thực hiện kế hoạch cứu trợ người nghèo đã chết từ trong trứng nước này, Lương Ô Ô gần đây lại giám sát rất kỹ, Bạch Anh không thể làm gì khác ngoài phát trực tiếp.

Một vòng chán đến chết đi qua, cuối cùng đã tới thời gian rảnh rỗi của Lương Ô Ô.

"Hôm nay chúng ta dọn dẹp một chút, dọn nhà."

Bạch Anh nghe thấy lời của cô, kinh ngạc nói: "Bây giờ ư?" "Đúng, chuyển ngay bây giờ."

Lương Ô Ô nhìn cô gái nhỏ trước mặt, biết rõ gần đây cô không yên lòng.

Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, còn không bằng chuyển nhà, bận rộn rồi có lẽ ý tưởng hoang dã mấy ngày trước kia sẽ biến mất? Trong nhà hai người không có người máy trí thông minh nhân tạo, chỉ có thể thuê công nhân của công ty dọn nhà.

Thế mới nhìn ra được, bất kể là lúc nào, bằng cấp ít nhiều cũng có tầm quan trọng nhất định.

Bạch Anh xác nhận ý kiến này ngay khi thấy những công nhân bốc vác.

Trên mạng luôn có người không che đậy nổi cái miệng, đối với một số ít người già và trẻ nhỏ còn chưa hình thành các giá trị cơ bản thì chỉ có bọn họ mới hiểu tư tưởng "Đọc sách là vô ích".

Trên thực tế, đọc sách đại khái chính là con đường tài phú công chính nhất của những người bình thường.

Công nhân bốc vác có màu da ngăm đen, bộ đồ lao động chỉ lộ ra một đoạn cánh tay, có thể nhìn ra thể trạng coi như không tệ.

Bạch Anh ngồi phía trước hàng mái hiên, cùng Lương Ô Ô kề tai nói nhỏ.

Cô vụng trộm liếc nhìn bác công nhân bốc vác, nói: "Bọn họ đều làm việc bán thời gian, chỗ nào có thể kiếm tiền sẽ tới, thu phí theo số lần, công ty vận chuyển này cũng không phải là quá nặng nhọc gì, ngược lại còn có thể thu được một ít tiền hoa hồng."

Nghe Lương Ô Ô giải thích xong, Bạch Anh mới hiểu được, những người công nhân bốc vác này có chút giống với các anh xe ôm trên địa cầu cổ.

ấ ồ ề ế ố Tất cả đồ vật đều được xếp lên khoang hàng hóa, bác công nhân bốc vác liền trực tiếp phất tay với người phía trước, ý bảo có thể đóng cửa khoang hàng hóa.

Lái xe cũng khởi động phi toa, đi về phía nhà mới.

"Lạch cạch..."

Bạch Anh mở mắt ra, đánh thức Lương Ô Ô đang ngủ bên cạnh: "Đằng sau có tiếng động."

"Ừ?" Lương Ô Ô không rõ ràng cho lắm.

"Bác tài xế, tìm chỗ dừng lại một lúc đi."

Lái xe nghi ngờ nhìn Bạch Anh, nhưng vì khách hàng là thượng đế, vẫn ngừng phi toa.

Phi toa vừa mới hạ xuống đất, Bạch Anh liền mở khoang hàng hóa, chui vào.

Quả nhiên bên trong khoang hàng hóa có người! Có một cái đầu nhỏ tròn tròn, đầu tóc hơi lộn xộn, đang tìm kiếm thứ gì đó trong đống đồ chuyển nhà.

Nghe thấy tiếng động, đứa bé kia nhanh chóng quay đầu lại.

Là Tiểu Vũ! Bạch Anh nhìn cậu ta, dở khóc dở cười.

Hóa ra là Tiểu Vũ trộm chui vào khoang hàng hóa, nhảy vào trong tủ lạnh rau quả.

Lúc này trong tay cậu ta còn cầm một nửa quả cà chua đang cắn dở.

Màu đỏ của nước cà chua dính trên miệng cậu ta, đã tạo thành một vòng râu màu đỏ dài, một cái hạt cà chua còn dính trên chóp mũi cậu ta trông rất buồn cười.

Tiểu Vũ trông thấy Bạch Anh, ánh mắt trong nháy mắt bối rối, chỉ là rất nhanh cậu đã điều chỉnh lại bình thường, hung dữ trợn mắt nhìn Bạch Anh, nhét nốt quả cà chua còn dư vào miệng, nhai vài cái liền nuốt xuống.

"Thật sự có người!" Lương Ô Ô nhớ lại, không đúng...! Cô nhìn về phía Bạch Anh còn đang ngơ ngác, nhanh chóng vào khoang hàng hóa, có cái bóng màu đen in trên tủ lạnh.

"Khụ, ôi trời, đều tại chị, lúc trước còn nói em đa nghi, không nghĩ tới thật sự có ăn trộm! Có giám sát này rồi đưa tới công an thôi!" Bạch Anh nghi ngờ liếc nhìn cô, không để ý.

"Sao em lại vào đây?" Câu hỏi này khiến Tiểu Vũ sững sờ.

Cậu cho rằng, Bạch Anh cũng sẽ giống những người khác, chỉ vào mũi cậu mắng to, sau đó bắt cậu đưa đến đồn cảnh sát.

Lời chửi rủa của những người...kia giống như ngày hôm qua, vẫn còn văng vẳng bên tai.

ồ ố "Đồ con hoang! Quả nhiên người ở xóm nghèo không có ai là tốt! Dân đen trời sinh đã là đồ bẩn thỉu rồi, chỉ biết lén lén lút lút!" "Đem nó đến cục cảnh sát đi, thật là bẩn chết mất, đụng phải đồ đạc của tao, không chừng là do con gái điếm nào đấy trong ngõ nhỏ sinh ra!" ...

Đây là lần đầu có người hỏi cậu ta, "Tại sao em lại ở đây?" "Cà chua của chị!" Lương Ô Ô kêu rên một tiếng.

Cà chua là một loại rau quả ăn sống cũng rất tốt, giá cả đương nhiên cũng sẽ không quá rẻ.

Lương Ô Ô bắt đầu hối hận vì không để dịch dinh dưỡng ở vị trí bắt mắt nhất.

Bây giờ thì tốt rồi, cà chua của cô bị người vô cùng bẩn này ăn mất rồi! "A...

em quen biết tên trộm này?" Mắt Tiểu Vũ thoáng đỏ lên, sắp sửa tức giận.

Bạch Anh đối với loại bệnh trẻ con giai đoạn hai này rất đau đầu: "Cà chua ăn hết thì ăn hết, lần sau không cho phép lấy như vậy nữa."

Cô lại cầm một bình dịch dinh dưỡng ra, đưa cho cậu nhóc, "Trộm đồ cũng không biết lấy thứ có thể ăn no bụng, có thể thấy đây là một kẻ ngốc."

Hiện tại Tiểu Vũ triệt để ngơ ngác rồi.

Cậu ta đương nhiên không biết, Bạch Anh không phải dân ở Sao, nên quan điểm nguyên liệu nấu ăn bằng đồ đáng giá này còn chưa khắc vào tiềm thức của cô.

Cho nên một quả cà chua đối với cô mà nói, chỉ là một quả cà chua.

Đối với một người địa cầu cổ mà nói, người khác ăn vụng một quả cà chua của mình, có lẽ còn xa lắm mới đạt tới khái niệm phạm tội.

Tiểu Vũ hấp tấp uống hết dịch dinh dưỡng, ngồi xổm tại chỗ không nói lời nào.

"Mọi người đi ra phía trước đi, em nói chuyện với em ấy."

Bạch Anh thúc giục Lương Ô Ô với lái xe, công nhân bốc vác trở về chỗ ngồi.

"Không được, chị lo lắng!" Vẻ mặt Lương Ô Ô nghiêm túc.

"Được rồi, bác tài xế, bác quay về vị trí lái trước đi, chúng tôi ở phía sau nói chuyện."

Phi toa lại tiếp tục tiến lên, khác biệt duy nhất chính là có ba người ngồi trong khoang hàng hóa.

"Chị muốn đưa tôi đến cục cảnh sát à?" Mặt Tiểu Vũ không đổi sắc nhìn về phía Bạch Anh.

Bác lái xe tri kỷ mở cửa sổ kim loại ở khoang hàng hóa ra, chỉ để lại một tầng thủy tinh cường lực, tránh để hàng hóa bay ra, bởi vậy bên trong khoang hàng hóa cũng không quá tối.

Bạch Anh tức giận lườm Tiểu Vũ, "Lần trước chị tha cho em, vậy mà em lại báo đáp như vậy à?" ể Tiểu Vũ đỏ mặt, không được tự nhiên mà quay mặt đi, "Em...

em quá đói, chưa từng ăn...

Đúng, rất xin lỗi."

"Được rồi."

Bạch anh thở dài một hơi: "Sao em lại đến quận 13?" "Lại Tam Nhi vào ngục giam, địa bàn của anh ta bị một người khác chiếm được, đám người kia đuổi bọn em đi."

Tiểu Vũ cúi đầu, như một bị con cún nhỏ đáng thương.

"Em...

đàn em đâu?" Tiểu Vũ cười nhạo một tiếng, "Làm gì có đàn em nào, chỉ hợp thành một nhóm cướp bóc thôi."

Lúc cậu ta nói chuyện, nhìn Bạch Anh, muốn nói gì đó nhưng nghĩ lại lại không nói.

Xem ra hiện tại cậu nhóc này chỉ có một mình.

Bạch Anh không biết nên nói cái gì cho phải.

Chỗ giống như quận 19, Tiểu Vũ không phải là người trưởng thành, thì chính là kẻ yếu trong kẻ yếu, còn không bằng phụ nữ trưởng thành.

Nếu như không tụ tập thành nhóm, chỉ sợ sẽ rất khó sống sót.

"Cho nên em tới chỗ này?" "Em...

em muốn nhờ chị một chuyện."

Tiểu Vũ càng nói càng xấu hổ, đây là lần đầu tiên cậu ta mặt dày đi cầu xin người khác.

Lương Ô Ô nghe không nổi nữa, "Không được!" "Em ấy còn chưa nói đâu...". Đọc‎ t𝗋𝓾yện‎ hay,‎ t𝗋𝓾y‎ cập‎ ngay‎ [‎ T‎ 𝗋UmT𝗋𝓾yện.vn‎ ]

"Nói cái gì cũng không được! Chị nói cho em biết, bây giờ em còn chưa phải người trưởng thành, em không thể nhận nuôi đứa bé này! Hơn nữa, dựa vào cái gì chứ...!" Lúc này Tiểu Vũ huýt sáo một tiếng, sau đó nói: "Em muốn chị giữ lại nó."

Cậu nhóc ôm con mèo màu quất của mình đến, đưa cho Bạch Anh, "Bản thân em còn không lo được, không quản được nó.

Em nhớ chị rất thích nó, Nói Dối rất ngoan..."

Giọng nói của Lương Ô Ô im bặt lại.

"Vậy còn em? Em thì phải làm sao?" Bạch Anh hỏi.

"Em có thể sống qua được, người giống như em, mạng rất dai."

Phi toa đã đến địa chỉ, khoang hàng hóa mở ra.

Tiểu Vũ nhảy xuống mặt đất, không quay đầu lại mà chạy đi.

Khiến cho Lương Ô Ô còn có chút không tự nhiên, "Chị cũng không nghĩ tới là sẽ như thế này..."

Bạch Anh không chú ý tới những thứ này, ôm thật chặt mèo màu quất trong ngực.

Tình cảm của Nói Dối với Tiểu Vũ rất sâu, trông thấy Tiểu Vũ chạy đi xa, không khỏi dốc sức liều mạng giãy dụa, suýt chút nữa khiến cho Bạch Anh không ôm nổi.

Người ở Sao sau khi trải qua cải tạo gen, cho dù là cấp thể chất củi mục cấp cuối cùng F, cũng có thể chất mạnh vượt xa người địa cầu cổ.

ấ ể ấ ế ố ế Mà Bạch Anh cấp thể chất D, rõ ràng còn thiếu chút nữa không khống chế nổi một con mèo nhỏ, có thể thấy Nói Dối giãy giụa mạnh đến mức nào.

Trên thực tế, chuyện phát sinh hôm nay, giống như dội một gáo nước lạnh vào Bạch Anh, để cho cô biết ý tưởng lúc trước của cô ngây thơ tới mức nào.

Quận 19 không chỉ có một Lại Tam Nhi, bắt một người, còn có nhiều kẻ còn hơn cả Lại Tam nhi, càng đừng nói tới anh Huy mà Tiểu Vũ đã từng nhắc đến, người này chắc chắn càng khó đối phó hơn Lại Tam Nhi.

Trong hoàn cảnh này, người tốt sống không nổi, người xấu càng thêm hung hăng ngang ngược, quả thật là sân thử tính người.

Bạch Anh chỉ có một người vậy mà còn muốn đi giúp đỡ trẻ em ở quận 19...

Bạch Anh vỗ trán, cảm giác ý tưởng lúc trước của mình, có thể so với Bạch Trái ở thế kỷ 21.

Nhưng cứ mặc kệ như vậy? Bạch Anh lại có chút không cam lòng.

Lương Ô Ô đã cắt đứt trầm tư của cô, "Hoàn hồn hoàn hồn! Công ty dọn nhà cũng đi rồi."

Cô mở hợp đồng trên quang não, cho Bạch Anh xem, "Hợp đồng đã ký rồi, sau này hai người chúng ta sẽ ở đây."

Nói xong, cô lại lôi kéo Bạch Anh vào cửa nhà, thần thần bí bí mà hỏi thăm: "Tinh thần lực của em xảy ra chuyện gì vậy?" "Chuyện gì xảy ra cơ?" "Sao mà em có thể xuyên qua lớp hợp kim của hàng hóa, cảm nhận được có người đang trộm đồ?" Cô nhắc tới như vậy, Bạch Anh mới cảm thấy không đúng lắm.

Cách không dò vật...

Năng lực chỉ có từ cấp S trở lên.

Những quân nhân chinh chiến trên chiến trường giữa vũ trụ, tất cả tình huống hầu như đều có thể nhìn không sót một thứ gì, cho dù là tinh thần lực cấp B, cũng có thể tấn công kẻ địch vô cùng chính xác.

Nhưng Bạch Anh lại không giống vậy.

Cô ở trong một hoàn cảnh hoàn toàn không cần phòng bị an toàn, không cần tận lực điều động tinh thần lực, đã có thể cảm nhận được động tĩnh của Tiểu Vũ trong xe.

Cái này càng nói rõ, tinh thần lực của cô rất cao.

Thế nhưng tinh thần lực của nguyên chủ rõ ràng chỉ có C+...

Liên Bang vô cùng chú trọng việc riêng tư cá nhân, bởi vậy ngoại trừ bản thân, đoán chừng cũng chỉ có thân phận giống như Lê Phục, mới có thể thông qua kênh gián điệp biết hết tất cả thông tin của Bạch Anh.

Lương Ô Ô đương nhiên cái gì cũng không biết, bản thân Bạch Anh cũng rất rõ ràng.

Là do cô xuyên không đến, tinh thần lực của nguyên chủ cũng có biến hóa.

ồ ế ầ Đồng thời cô cũng biết, lần trước tại cửa hàng M, nguyên nhân của cảm giác tối tăm nguy hiểm.

"Em không biết có chuyện gì xảy ra nữa."

Cô chỉ có thể trả lời như vậy với Lương Ô Ô.

Cũng không thể nói, em là người xuyên không, là đứa con được trời chọn, cho nên tinh thần lực tăng vọt, đại diện cho thần chứ? Cũng may Lương Ô Ô không quá thắc mắc, dù sao Bạch Anh cũng là người mất trí nhớ, đối với chuyện của bản thân còn không biết, vô cùng hợp lý.

"Lần sau phải chú ý, không nên bộc lộ ra ngoài, nhỡ đâu thân phận của em rất mẫn cảm" Bạch Anh nghe thấy, duỗi ra hai cái móng vuốt nhỏ, "Ví dụ như em lúc trước là một nữ gián điệp...

Ai ui!!!!" Cô lập tức bị Lương Ô Ô đá cho một cái, "Chỉ bằng em? Tổ chức nào mới có gián điệp ngu như vậy chứ?" "Em rất khôn khéo đấy!" Bạch Anh không phục cãi lại.

Cô vừa nói, vừa chốt đơn trên mạng Sao, lại mua một ít nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị chốc nữa làm cơm trưa, thuận tiện phát trực tiếp.

"Bít tết nướng, làm bánh gạo" Cô đánh xong tiêu đề cho phát trực tiếp