Tôi, Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức

Chương 33: Siêu độ sạch sẽ, một tia cũng không thừa



Hàn Trang lau cái trán đẫm mồ hôi, vội vàng giải thích: "Đại sư, thật sự xin lỗi, vừa rồi tôi sốt ruột quá, nói chuyện không nghĩ trước."

Hắn trông mong mà nhìn Giang Từ Vô, thành khẩn nói: "Tôi thật sự không có ý gì khác, chỉ là đơn thuần muốn nhờ đại sư giúp tôi trảo quỷ."

Thấy hắn thành thật như vậy, Giang Từ Vô lười biếng dựa ra sau, nâng cằm: "Nói đi, đã có chuyện gì?"

Hàn Trang thở phào một hơi, bước nhanh đến sau quầy, không ngồi lên ghế, mà đứng bên người Giang Từ Vô, cúi đầu nói chuyện mình đã gặp quỷ: "Tháng trước tôi vừa chuyển tới khu Linh Thành, chọn ở trong một tiểu khu gần công ty, kết quả chưa ở được mấy ngày, thì thấy được mặt quỷ."

Giang Từ Vô: "Mặt?"

"Đúng vậy," Hàn Trang đẩy mắt kính, nhớ lại hình dáng mặt quỷ kia, khẩn trương nuốt nước bọt, "Là mặt của một người đàn ông trung niên, đại khái khoảng bốn năm chục tuổi, có râu dài, hung thần ác sát, răng nanh nhọn hoắc, nhìn rất đáng sợ."

"Không phải tôi có mắt Âm Dương sao, vẫn luôn có thể nhìn thấy quỷ. Lúc trước chuyển nhà cũng đã gặp qua không ít lần, cho nên ban đầu cũng không để cái mặt đó vào lòng, định mua chút nhang đèn giấy tiền, tiễn nó đi."

Nói đoạn, sắt mặt Hàn Trang lại trở nên khó coi: "Không nghĩ tới nó đã ăn hương khói, không chỉ không đi, ngược lại càng lớn lên, càng dọa người."

"Tôi phải đành về nhà mẹ ở, vừa rồi, tôi tiện đường nên mới ghé vào phòng thuê kia, muốn lấy mấy bộ quần áo."

"Kết quả là cái mặt quỷ kia dán trên tường, nhìn tôi chảy nước miếng, thiếu chút nữa tôi đã bị nó cắn, đành phải ném cái bùa bình an đã mang mấy năm vào miệng nó, rồi chạy đi."

Nghĩ đến ảnh tượng vừa rồi, trong lòng Hàn Trang vẫn còn sợ hãi.

Giang Từ Vô nghe xong, hỏi: "Anh chỉ nhìn thấy mặt quỷ thôi sao?"

Hàn Trang gật đầu: "Mỗi lần nó xuất hiện đều dán trên tường, chỉ lộ ra một khuôn mặt."

Giang Từ Vô lại hỏi: "Không có đầu? Không có thân thể?"

"Tôi không xác định được," Hàn Trang dừng một chút, nhỏ giọng nói, "Cái con quỷ này quá dọa người, lúc nó xuất hiện tôi không dám nhìn kỹ."

Chạy còn không kịp, hơi đâu mà nhìn coi nó có đầu với thân hay không.

"Ông chủ, không phải, đại sư, chúng ta nên làm gì đây?"

"Đi phòng đó xem thử trước, tôi họ Giang, gọi tôi ông chủ Giang là được," Giang Từ Vô lấy di động ra, click mở WeChat, gọi cho Yến Triều Nhất, đơn giản thô bạo mà nói, "Xuống lầu."

"Đến lúc tích chút thời gian sống cho anh đây."

"......"

Giang Từ Vô ngắt điện thoại, lấy chút đồ vật trên kệ hàng, đưa túi cho Hàn Trang xách theo, vừa mới đi ra khỏi cửa hàng, đã nghênh diện Yến Triều Nhất đang đi tới.

Giang Từ Vô nói với Hàn Trang: "Trợ thủ, họ Yến."

"Chào Yến tiên sinh, tôi tên là Hàn Trang." Hàn Trang chào hỏi, lặng lẽ đánh giá dáng người Yến Triều Nhất, càng an tâm.

Lúc đầu khi quyết định đi tìm Giang Từ Vô, hắn còn có chút do dự, do là Giang Từ Vô trông trắng trắng gầy gầy, cảm giác thân thể không khỏe lắm, lúc này có Yến Triều Nhất ở đây, tràn đầy cảm giác an toàn.

Hàn Trang nghĩ thầm, một văn một võ, chẳng lẽ không bắt được con quỷ kia?

Giang Từ Vô không biết hắn đang nghĩ gì, lập tức đi ra ngoài ngõ nhỏ, thoáng nhìn khách trong cửa hàng tiện lợi, liền gửi tin nhắn cho Vương Bàng Bàng, đơn giản nói rằng có việc ra ngoài.

Phòng Hàn Trang thuê ở gần đường phố Nam Khê, tên là tiểu khu Nam An.

Ngay ở đối diện nghiêng với Nhạc Thực Uyển, lúc đi ngang qua, hắn còn nói vài câu: "Đại sư, chỗ này ăn rất ngon, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi mời hai vị đến ăn."

Giang Từ Vô không có chút hứng thú ăn uống nào, đang muốn mở miệng, đã nghe Yến Triều Nhất nói: "Được."

Cậu nhướng mày, nghiêng đầu nhìn về phía Yến Triều Nhất: "Ngày hôm qua đã ăn rồi mà?"

Yến Triều Nhất híp mắt, bình tĩnh nói: "Được mời thì ăn."

Giang Từ Vô nghiêng nhẹ đầu, đến gần hắn, chậm rì rì nói: "Gần đây anh cũng thích chiếm tiện nghi ghê."

Thần sắc Yến Triều Nhất bất biến, bình tĩnh nói: "Gần mực thì đen."

Giang Từ Vô đúng lý hợp tình: "Cái này gọi là gần đèn thì sáng."

Yến Triều Nhất: "......"

"Ông chủ Giang, Yến tiên sinh, tới rồi." Hàn Trang dừng xe ở ven đường, đưa họ vào tiểu khu.

Tiểu khu Nam An này cũng đã xây được nhiều năm, lớp sơn tường đã cũ.

Giang Từ Vô nhìn nhiều chút tình huống bên trong tiểu khu, diện tích xanh hóa rất lớn, hoa cỏ cây cối sinh trưởng tràn đầy, trong tiểu khu còn có một dòng suối nhỏ.

Theo lý thuyết thì đây là một tiểu khu dư thừa linh khí, nhưng ở các góc tường ngã rẽ đều có khí đen nhàn nhạt, là dấu vết có lệ quỷ thường hay lui tới.

Đi vào thang máy, không có những người khác, Giang Từ Vô mở miệng hỏi Hàn Trang: "Anh có gặp quỷ khác trong tiểu khu không?"

Hàn Trang lắc lắc đầu, lại gật gật đầu: "Nghiêm túc mà nói, cũng có thấy qua một lần, là một âm hồn bình thường."

"Không lâu trước đây, ở con đường trước tiểu khu có cô gái bị tai nạn xe qua đời, tôi thấy cô ấy đi theo sau lưng cha mẹ cô ấy, nhưng chỉ thấy qua một lần, sau đó thì không gặp lại nữa."

Giang Từ Vô truy vấn: "Không thấy lệ quỷ?"

"Không có," Hàn Trang lắc đầu, cân nhắc một lát, có chút khẩn trương hỏi, "Ông chủ Giang, ý của cậu là trong tiểu khu này có lệ quỷ khác nữa sao?"

Giang Từ Vô: "Tạm thời không nhìn thấy."

Hàn Trang thoáng nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi."

"Tôi thuê phòng này một năm lận, định là giải quyết xong thì lại đến ở tiếp."

"Leng keng ——" thang máy đến tầng mười bảy.

Bố cục trong tiểu khu là hai căn hộ thì hai cầu thang, Giang Từ Vô quét mắt nhìn trái nhìn phải, thấy cửa một căn phòng bên phải nồng đậm âm khí, nhấc chân đi qua.

"Là bên phải ——" Hàn Trang đi ra thang máy, thấy Giang Từ Vô đã đứng trước cửa, giọng nói dừng lại.

Hắn kinh ngạc: "Ông chủ Giang, sao cậu lại biết tôi ở phòng này?"

Giang Từ Vô liếc mắt nhìn âm khí đã tràn ra khỏi kẹt cửa, thuận miệng nói: "Âm khí trong phòng tràn ra rồi."

Hàn Trang có chút mờ mịt: "Cái gì? Khí? Khí gì?"

Nghe được lời này, Giang Từ Vô nghiêng đầu đánh giá hắn: "Anh thấy được quỷ? Mà không thấy âm khí?"

Hàn Trang nghe rõ, là âm khí.

Hắn gật gật đầu, mờ mịt mà nói: "Tôi chỉ thấy được quỷ, cơ mà thật sự có âm khí luôn sao?"

"Tôi còn tưởng chỉ là phim ảnh tiểu thuyết vô căn cứ."

Lúc này đến phiên Giang Từ Vô kinh ngạc, thế mà lại không thấy âm khí?

Cậu không quen nhiều người có mắt Âm Dương cho lắm, chỉ có Giang lão đầu và Yến Triều Nhất.

Giang lão đầu thấy được âm khí.

Nghĩ vậy, Giang Từ Vô hỏi Yến Triều Nhất: "Anh thấy được không?"

Yến Triều Nhất ừ một tiếng.

Giang Từ Vô a một tiếng, nếu họ đều thấy được, vậy đó là do Hàn Trang có vấn đề.

Cậu nghĩ nghĩ, lại nói với Hàn Trang: "Có thể là mắt Âm Dương của anh không chính tông."

Hàn Trang: "......"

Yến Triều Nhất: "......"

Trầm mặc một lát, Yến Triều Nhất chậm rãi mở miệng: "Mắt Âm Dương chia thành nhiều cấp bậc khác nhau."

"Ấn theo Phật giáo mà nói, thì chia thành năm cấp bậc là mắt thường, Thiên Nhãn, Tuệ Nhãn, Pháp Nhãn, Phật Nhãn. Mắt thường thì có thể nhìn thấy quỷ quái, Thiên Nhãn có thể phân biệt yêu tà hay quỷ quái, bậc cao nhất là Phật Nhãn có thể thấy cả tương lai."

"Đạo giáo có chút khác biệt với Phật giáo, không phân chia cấp bậc như vậy, Thiên Nhãn là cảnh giới cao nhất, có thể nhìn bầu trời cùng lục đạo chúng sinh."

Hàn Trang nghe được thì hốt hoảng.

Giang Từ Vô nghe hiểu, đáp à, dư quang thấy vẻ mặt cái hiểu cái không của Hàn Trang, đơn giản thô bạo mà giải thích: "Cấp bậc mắt Âm Dương của anh tương đối thấp."

"......"

Hàn Trang trầm mặc một lát, khô cằn mà nói: "Cảm ơn ông chủ Giang đã giải thích."

Giang Từ Vô: "Không khách khí, nên vậy."

"Mở cửa."

Hàn Trang đi lên trước một bước, khi đến gần cửa, cảm nhận được một hơi thở lạnh lẽo.

Hắn khẩn trương chạm vào mắt mèo trên cửa, thật cẩn thận mà gõ mật mã vào khóa mật mã.

Nghe thấy âm thanh cùm cụp, Hàn Trang lập tức lui về sau, không dám là người đầu tiên vào nhà.

Giang Từ Vô đứng ở cửa, nhìn quét một vòng tình hình bên trong.

Trên tường phòng khách bị che phủ đầy âm khí, tùy ý là có thể thấy được, các khối âm khí đen kịt, hình dạng cũng không theo quy tắc, tựa như vết bẩn vô ý dính trên tường.

Dấu vết quỷ xuất hiện vô cùng rõ ràng.

Giang Từ Vô thuận miệng hỏi: "Lúc anh đến xem phòng không thấy quỷ sao?"

Hàn Trang lắc đầu: "Không, lúc trước tôi cũng lo mấy việc này, tìm mấy vòng, mới thuê căn phòng không thấy quỷ này."

"Không nghĩ tới mới dọn đến hai ba tháng thì nó xuất hiện, đúng là xúi quẩy."

Hàn Trang không nhìn thấy âm khí, Giang Từ Vô không thể xác định được mặt quỷ kia đã ở đây từ trước, hay là sau khi Hàn Trang dọn đến.

Cậu lại hỏi: "Người thuê trước kia hay người môi giới, chủ nhà có nói qua gì không?"

Hàn Trang nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Tôi đã hỏi thăm rất kỹ người môi giới, tuy rằng đây là khu chung cư cũ, nhưng mấy hộ gia đình ở đây đều là người trẻ tuổi, có khá ít người già sống ở đây, xác suất có người chết cũng hơi thấp."

"Người thuê nhà trước kia đã về quê rồi, không nghe hắn nói có hiện tượng gì dị thường."

Giang Từ Vô gật gật đầu, nhấc chân đi vào phòng khách: "Xem ra là sau khi anh dọn vào, nó mới đến."

Hàn Trang sâu kín thở dài, trong lòng hắn cũng đoán trước được thế này, buồn bực hỏi: "Vì sao chứ?"

"Ông chủ Giang, vì sao lại là tôi?"

Hắn thuê nhà có thể nói là lao tâm lao lực, ước chừng phải chọn phòng tận hai tháng, mới chọn được nơi xanh hóa tốt như vậy, lại gần công ty.

Không nghĩ tới vẫn phải gặp quỷ, hơn nữa còn là quỷ hung thần ác sát.

Giang Từ Vô nhìn hắn một cái, giải thích nói: "Anh có mắt Âm Dương, thể chất thiên âm, dễ dàng trêu chọc tà ám hơn người thường."

Hàn Trang sửng sốt, không nghĩ tới cư nhiên là bởi vì mắt Âm Dương, hắn vội vàng hỏi: "Ông chủ Giang, có biện pháp gì có thể đóng mắt Âm Dương không?"

Giang Từ Vô: "Nhắm mắt."

Hàn Trang: "......"

Yến Triều Nhất: "......"

Hàn Trang nhỏ giọng hỏi: "Còn có phương pháp khác không?"

Giang Từ Vô nghĩ nghĩ: "Có thể đổi giác mạc với người khác thử xem."

Hàn Trang sửng sốt, nghe qua cũng là một biện pháp hay.

Hắn vội vàng truy vấn: "Như vậy thì về sau có thấy quỷ nữa không? Giác mạc có liên quan gì tới chuyện gặp quỷ?"

Giang Từ Vô: "Không rõ lắm."

Hàn Trang: "???"

Giang Từ Vô nhìn hắn, nhàn nhạt mà nói: "Chỉ là anh cứ làm thử xem, không nhất định có thể thành công."

Hàn Trang: "......"

Yến Triều Nhất: "......"

Giang Từ Vô: "Thử rồi thì nói kết quả cho tôi biết."

Hàn Trang trầm mặc một lát, đột nhiên cảm thấy phòng khách giống như càng lúc càng lạnh.

Hắn nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, bắt đầu có chút khẩn trương, quay lại chủ đề chính: "Ông chủ Giang, khi nào thì chúng ta động thủ?"

"Phải chờ tới tối sao?"

Giang Từ Vô: "Không cần."

"Lấy đồ mà anh xách ra đây"

Hàn Trang đặt túi lên bàn trà, lấy ra, là một chồng giấy vàng, vài cây nhang và một bao chu sa.

"Ông chủ Giang, có cần thêm nến không?" Hàn Trang hỏi, lúc nhỏ hắn có thấy đạo sĩ làm phép rồi, cần thêm sáp ong đốt nữa.

Giang Từ Vô nhìn hắn một cái, khách hàng yêu cầu thì cậu không cự tuyệt: "Anh muốn thì cũng có thể."

"Có ngọn nến không?"

Hàn Trang lắc lắc đầu, lại gật gật đầu: "Chỉ có nến thơm của bạn gái tôi."

Giang Từ Vô: "Vậy cũng có thể."

Hàn Trang kinh ngạc: "Nến thơm cũng dùng được hả?"

Giang Từ Vô: "Có thể, chẳng phải đều là nến sao."

"Đã thế còn thơm."

Hàn Trang lấy nến thơm ra khỏi ngăn kéo của bàn trà, vừa đốt vừa nói: "Ông chủ Giang, vì sao phải châm nến vậy?"

Giang Từ Vô không chút để ý mà nói: "Làm thế giới càng sáng hơn một chút."

Biết cậu đang nói hươu nói vượn-Yến Triều Nhất: "......"

Hàn Trang ngây thơ mờ mịt gật đầu, nghĩ thầm, sáng ngời là để dẫn đường cho quỷ sao?

Hộp nến thơm này có vị hoa quả nhàn nhạt, không nồng vị tinh dầu, giống như hòa mình trong ánh nắng ngày xuân.

Giang Từ Vô ngửi được thì càng lười, không muốn nhúc nhích.

Cậu biếng nhác mà ngồi lên sô pha, chậm rì rì nói với Hàn Trang: "Đưa bao chu sa cho Yến Triều Nhất."

Hàn Trang nghe lời mà đưa chu sa cho Yến Triều Nhất.

Giang Từ Vô lại nói với Yến Triều Nhất: "Bày trước một cái khóa hồn trận, miễn cho nó chạy."

Yến Triều Nhất: "Cậu cũng cần làm."

Giang Từ Vô điều chỉnh vị trí dựa vào ghế, nằm càng thoải mái hơn chút, nói lời thấm thía: "Tôi là vì muốn tốt cho anh thôi."

"Tôi tự mình động thủ, không phải là cướp công lao của anh sao."

Yến Triều Nhất: "......"

Hắn nhìn Giang Từ Vô, thấy cậu hơi híp mắt, cả người lười như không xương không cốt, cuối cùng Yến Triều Nhất cũng phải tự mình động thủ, vẽ khóa hồn trận trên đất.

Giang Từ Vô xốc mí mắt, tiếp tục chỉ huy Hàn Trang: "Đốt nhang."

Hàn Trang gật đầu, bật lửa châm hai cây nhang, nhìn quét một vòng, không tìm được chỗ có thể cắm nhang, vội vàng hỏi: "Ông chủ Giang, cần chú ý cắm nhang gì không?"

"Không cần," Giang Từ Vô nghĩ nghĩ, lại nói, "Để gần đây là được."

Phương tiện trảo quỷ.

Hàn Trang đi vòng bàn trà, nắm chặt nhang rồi ngồi bên cạnh Giang Từ Vô: "Ông chủ Giang, tôi cầm được không?"

Giang Từ Vô gật đầu: "Có thể."

Người sống + hương khói.

X2 lực hấp dẫn.

Hàn Trang không nghĩ nhiều, tiếp tục hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta làm sao nữa?"

Giang Từ Vô: "Chờ quỷ xuất hiện."

Hàn Trang khẩn trương gật gật đầu, nhìn chằm chằm một giây rồi một giây chuyển động của kim đồng hồ, chậm rãi xê dịch mông về phía Giang Từ Vô, ngồi thật gần cậu.

Không đến một phút sau, Hàn Trang đã cảm nhận được một cổ hơi thở âm lãnh quen thuộc.

Khói nhang lượn lờ, bức tường màu vàng nhạt đối diện sô pha quỷ dị mà nhô lên, dần dần hiện rõ cái trán, cái mũi, cái môi, hình mặt người rõ ràng.

Giang Từ Vô hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm cái mặt quỷ này một lát.

Hàn Trang đột nhiên đến gần bên tai cậu, thấp giọng hỏi: "Ông chủ Giang, quỷ còn chưa ra tới, làm sao chúng ta bắt nó?"

"Hay dùng hương khói dẫn nó ra chút."

Giang Từ Vô: "Anh đi hỏi nó đi."

"A? Hỏi ai?" Hàn Trang theo bản năng nhìn về hướng mà Giang Từ Vô nhìn.

Chỉ thấy trên tường nhô lên một gương mặt người đàn ông trung niên xấu xí, giống với màu tường, gần như hòa thành một thể, trên mặt nó có nếp nhăn giống như tầng lớp của bánh mì hoa cúc.

Cái môi lớn của mặt quỷ chậm rãi mở ra, nhìn hắn cười cười, có thể thấy trên tường chảy dài nước miếng ghê tởm của nó.

Hàn Trang sợ tới mức hai chân nhũn ra, đang muốn gọi Giang Từ Vô, chỉ thấy cái mặt quỷ này lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai di chuyển xuống mặt đất, trong chớp mắt đã lẻn đến bên chân hắn.

Hắn sợ tới mức trực tiếp nhảy lên sô pha, rời xa mặt đất: "A a a a!"

"Ông chủ Giang cứu mạng!!!!"

Giang Từ Vô cực kỳ bình tĩnh, không thèm nhướng ni: "Dùng giấy vàng tiểu nhân."

Lời này của cậu là nói với Yến Triều Nhất, nhưng giờ phút này Hàn Trang đã bị dọa đến mất năng lực tự hỏi.

Sau khi nghe Giang Từ Vô nói vậy, bản năng thân thể cũng làm theo, lấy một chồng giấy trát tiểu nhân trong túi ra.

Thấy thế, Giang Từ Vô nao nao, khách hàng tự mình động thủ, cũng không phải không được.

Yến Triều Nhất cũng ý thức được chuyện này, học theo bộ dáng của Giang Từ Vô, ngồi xuống một chỗ trên sô pha, giương mắt nhìn Hàn Trang đang kinh hoàng thất thố đứng gần Giang Từ Vô.

Giang Từ Vô tiếp tục nói: "Ném."

Hàn Trang ném giấy trát tiểu nhân.

Giấy trát tiểu nhân tiếp xúc với âm khí trên không trung, động tác nhất trí mà bay đến tên quỷ trên mặt đất.

Mặt quỷ giương miệng, muốn hút hương khói, chờ đến lúc nó phản ứng rằng nó là mục tiêu của giấy trát tiểu nhân, đã không còn kịp rồi, ăn một miệng đầy giấy trát tiểu nhân.

Giấy trát trong miệng nó hoành hành.

Mặt quỷ vặn vẹo, hai sườn mặt đột nhiên nhô lên, càng cao lên, như cái bụng đang mang thai chín tháng mười ngày, giấy trát tiểu nhân bên trong không ngừng đánh nó.

"A a a a!!!" Mặt quỷ thét chói tai, muốn há mồm phun giấy trát tiểu nhân ra, nhưng đống giấy trát này cứ như là lớn lên ngay trong miệng nó, không thể phun ra được.

Nó gầm nhẹ rít gào một tiếng, nháy mắt trốn vào lòng đất.

Giấy trát tiểu nhân là thể thật, sau khi mặt quỷ trốn đi, chúng nó bị giữ lại trên mặt đất.

Chúng nó nhảy nhót trên sàn, chờ âm khí trên mặt đất tiêu tán, bọn giấy trát liền yên tĩnh mà nằm trên sàn nhà.

Hàn Trang dừng một lát, lấy hết can đảm nhìn mặt đất, thấy giấy trát tiểu nhân không phản ứng, vội vàng hỏi: "Ông chủ Giang, quỷ đã bị đánh chết rồi sao?"

Giang Từ Vô: "Chạy."

"A?" Sắc mặt Hàn Trang trắng bệch, buột miệng thốt ra, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Giang Từ Vô liếc mắt nhìn hương khói trên tay hắn, còn thừa một nửa, lại nhìn âm khí trên không trung.

Tuy rằng bây giờ mặt quỷ không bại lộ, nhưng âm khí lại trở nên càng thêm nồng đậm.

Giống như nó đang tích đại chiêu.

Giang Từ Vô an ủi Hàn Trang: "Nó không chạy được."

"Lập tức sẽ xuất hiện."

Hàn Trang lúc này còn có chút kinh hách quá độ, hòa hoãn một lát, mới vội vàng hỏi: "Lập tức là bao lâu?"

Giang Từ Vô giương mắt nhìn hắn, thấy một gương mặt quỷ ngay trên đỉnh đầu của Hàn Trang.

Trạng thái bây giờ của nó khác hẳn với ban nãy, trừ bỏ mặt mũi bầm dập, cả khuôn mặt đang ra sức giãy giụa, giống như đang muốn ra khỏi mặt tường.

Giang Từ Vô nghĩ nghĩ, nhìn chằm chằm mặt quỷ, đợi lúc nó thoát khỏi mặt tường rồi, mở miệng trả lời vấn đề của Hàn Trang: "Là bây giờ."

Hàn Trang: "???"

Giây tiếp theo, hắn cảm nhận được có một trận gió lạnh quét qua gáy.

Hắn cứng người tại chỗ, thân thể không có bất kỳ phản ứng gì.

Thấy hắn ngốc lăng bất động, Giang Từ Vô giơ tay túm cánh tay hắn.

Hàn Trang đứng không vững, ngã ngồi trên sô pha, tận mắt nhìn thấy mặt quỷ giương miệng, cắn một ngụm không khí.

Nếu hắn không được ông chủ Giang kéo ra, mặt hắn đã bị cắn.

Mặt quỷ dừng lại trên không trung trong chớp mắt, giống như con nhện, cả khuôn mặt nhảy xuống đất, lại bay nhanh nhảy vào góc tường, nhập vào sau tường, giây tiếp theo lại bay ra từ hướng khác.

Hàn Trang nhìn đến chóng mặt nhức đầu, cứng đờ ngồi trên sô pha.

Giang Từ Vô thấy hắn bất động nắm chặt giấy trát tiểu nhân, mở miệng nói: "Tùy tiện ném mấy tờ là được."

"Không cần nhắm đúng phương hướng."

Giấy trát tiểu nhân sẽ tự tìm âm khí xung quanh mình.

Hàn Trang chỉ nghe thấy câu đầu tiên, tùy tiện ném giấy trát tiểu nhân về phía trước.

Giấy trát tiểu nhân lại không bay về trước, mà rơi thẳng tắp xuống đất.

Hàn Trang ném thêm hai tờ về hướng khác, giấy trát tiểu nhân lại hướng xuống đất lần nữa.

Mí mắt hắn giật giật, cúi đầu đã thấy, gương mặt kia chỉ cách chân hắn một lớp gạch men.

Mặt quỷ mặc kệ giấy trát tiểu nhân mà hắn đang cầm, há to miệng, muốn nhảy lên từ mặt đất.

Đồng tử Hàn Trang co lại, đại não trống rỗng, chưa kịp trốn.

Trước một giây mặt quỷ tóm được hắn, một bàn tay thon dài che trước mặt hắn và mặt quỷ.

Năm ngón tay hơi động, trực tiếp bắt được mặt quỷ.

"Ách ách ách ——" Mặt quỷ thấp giọng gào rống, hàm răng dính nhớp toàn nước miếng, lộ ra một cổ hôi tanh.

Hàn Trang ngây người hai giây, hậu tri hậu giác ý thức được nguy hiểm vừa rồi, phía sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.

Hắn run run rẩy rẩy bò ra sau, mắt kính đã rơi xuống cũng chưa nhặt lên, cách mặt quỷ thật xa.

Giang Từ Vô rũ đôi con ngươi, nhìn mặt quỷ trong tay.

Không phải một cái đầu quỷ, mà là một khuôn mặt.

Chỉ có một khuôn mặt.

Nó chỉ nhỏ tầm ngón tay cái, không có đầu óc, nhưng có đầy đủ ngũ quan.

Trong《 Thái Bình Quảng Ký 》cũng có ghi lại, tên là Quỷ diện, là yêu quái thích hại người.

Xuất hiện trên tường, lớn lên cực kỳ hung ác. Nó sẽ căn cứ theo từng tình huống mà biến hóa gương mặt của mình, thoát khỏi mặt tường, bám vào con người rồi giết chết người đó.

Mà mặt quỷ này vừa rồi cũng muốn bám lên mặt Hàn Trang.

Giang Từ Vô híp híp mắt, giơ tay bóp chặt mặt quỷ, hung hăng mà banh ra.

Quỷ diện: "A a a a!!"

Giang Từ Vô: "Ngươi có thể nói sao?"

Quỷ diện nhe răng nhếch miệng, vẫn cứ thét chói tai: "A a a!!"

Giang Từ Vô nhìn chằm chằm đôi mắt nó một lát, đáy mắt nó chỉ có muốn ăn muốn.

Sẽ đau, sẽ công kích, nhưng tựa hồ không có đầu óc, càng không có tư duy logic.

Công kích cũng dựa vào bản năng ăn uống.

Giang Từ Vô thử đưa nó tới gần sô pha màu xám, mặt quỷ vẫn cứ trắng ngắt, không biến sắc.

Từ lúc bắt đầu, Quỷ diện này vẫn luôn là màu trắng, chưa từng biến sắc, chỉ là lúc đầu nó trốn trong tường màu vàng nên không nhận ra.

Thoạt nhìn có chút khác biệt với ghi chép trong《 Thái Bình Quảng Ký 》.

Là Quỷ diện không chính tống?

Nhưng mà trong《 Thái Bình Quảng Ký 》có nói Quỷ diện là yêu quái, nhưng quanh cái mặt quỷ này đều là âm khí lệ quỷ, rõ ràng là lệ quỷ, không phải yêu quái.

Nghĩ thế, Giang Từ Vô chớp hạ mắt, hơi dùng sức nhéo mặt quỷ, trực tiếp bẻ một bộ phận trên gương mặt nó.

Mặt quỷ: "???"

"A a a a a!!"

Giang Từ Vô vuốt ngón cái và ngón trỏ, hủy diệt âm khí, bộ phận đó liền biến mất.

Là quỷ, không phải yêu quái.

Tiếng kêu thét của người đàn ông trung niên một trận lại tiếp một trận, hết đợt này đến đợt khác, liên miên không dứt, Hàn Trang bị kinh hách cũng chậm rãi lấy lại tinh thần.

Hắn hít sâu một hơi, lắp bắp hỏi: "Ông chủ Giang! Cậu không, ừm, không cái gì?"

Giang Từ Vô: "Làm cái gì?"

Đầu óc Hàn Trang còn có chút loạn, không nghĩ ra được cái đó là cái gì: "Cái mà nhằm vào quỷ, cái kia, cái kia......"

Yến Triều Nhất chậm rãi mở miệng: "Siêu độ?"

Hàn Trang: "Đúng đúng đúng! Mau siêu độ nó đi!"

Giang Từ Vô sửng sốt, hỏi: "Anh muốn siêu độ nó?"

Hàn Trang liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, mau bổ cho nó một đao đi!"

Bằng không tâm hắn liền không yên!

Giang Từ Vô à một tiếng, cúi đầu nhìn mặt quỷ trong tay, có chút đáng tiếc.

Cậu vốn định đem thứ này ném vào Nhà ma tiếp khách.

Nếu khách hàng muốn siêu độ, cậu đương nhiên không thể cự tuyệt.

Hàn Trang thấy cậu không hành động ngay lập tức, nghĩ nghĩ, thử hỏi: "Ông chủ Giang, siêu độ còn cần thứ gì không?"

"Máu gà, máu vịt, máu chó mực? Không thì bây giờ tôi đi mua chút."

"Không cần," Giang Từ Vô lắc lắc đầu, nói với hắn, "Giữ tiền lại đi."

"A?" Hàn Trang mờ mịt mà nhìn cậu, chưa kịp phản ứng.

Giây tiếp theo, chỉ thấy Giang Từ Vô bắt lấy mặt quỷ, biểu tình lười biếng, kéo mặt quỷ ra hai bên.

Theo lực độ tăng thêm, mặt quỷ càng lúc càng vặn vẹo, gắt gao căng ra, càng thêm trắng bệch.

Đến khoảng giới hạn, nó phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi, ngay sau đó, gương mặt đã bị Giang Từ Vô xé thành hai nửa.

Sau khi xé thành hai nửa, Giang Từ Vô lại xếp chồng hai nửa đó lên, gấp, xé đi xé đi, lại gấp, xé đi xé lại.

Lặp lại động tác như vậy nhiều lần, âm khí dần dần tiêu tán, mặt quỷ cũng biến mất trong lòng bàn tay Giang Từ Vô.

Hàn Trang hốt hoảng nhìn một màn này, không niệm kinh, không kiếm gỗ đào, càng không có bùa chú.

Chỉ dựa vào một đôi tay.

Hắn ngốc lăng lăng hỏi: "Ông chủ Giang, đây là siêu độ vật lý trong truyền thuyết sao?"

Giang Từ Vô gật đầu: "Siêu độ sạch sẽ, một tia cũng không thừa."

Hàn Trang: "......"

Yến Triều Nhất: "......"