Tôi, Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức

Chương 43: Lỗ Tấn tiên sinh đã nói qua, người đọc sách sao có thể tính là trộm



Vinh đạo trưởng trầm mặc một lát, thử hỏi: "Là cái lấy nhạc cảnh viết ai tình mà tôi biết đó hả?"

Giang Từ Vô gật đầu.

Vinh đạo trưởng vẫn có chút khó tin, tiếp tục hỏi: "Là thủ pháp lấy cảnh vật tô đậm cảm giác sầu bi trong khúc nhạc sao?"

Giang Từ Vô lại gật đầu.

Vinh đạo trưởng khiếp sợ không thôi, giống như có một mũi tên xẹt qua đầu mình một cái, qua một hồi lâu, cậu ta mới lẩm bẩm nói: "Tôi vẫn luôn nghĩ chỉ có giáo viên ngữ văn mới làm vậy."

"Thì ra thật sự có người làm thế."

Cậu ta hốt hoảng mà nói với Giang Từ Vô: "Người thành phố đúng là không giống, khó trách sư thúc bảo tôi đi xem chuyện đời."

Giang Từ Vô ừ một tiếng, khóe môi khẽ nhếch, bởi vì lừa được đứa nhỏ mà tâm tình tốt lên không ít.

Yến Triều Nhất chết lặng mà nhìn cậu, không nhịn được hỏi: "Chơi vui không?"

Giang Từ Vô nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: "Vui lắm."

Cậu nhướng mày, tiến đến bên tai Yến Triều Nhất, đè nặng tiếng nói: "Bây giờ rất thú vị, đợi cậu ta ở Lăng An một thời gian rồi thì hết vui."

Yến Triều Nhất trầm mặc nhìn cậu.

Giang Từ Vô chớp hạ mắt, lông mi đen như lông quạ mấp máy: "Anh có muốn thử không?"

Vừa nói xong, trong phòng bếp đột nhiên truyền đến âm thanh cha Dương nói chuyện với mẹ Dương.

Cha Dương: "Bà mời hai người kia từ cửa hàng nhang đèn?"

Mẹ Dương: "Vậy thì thế nào, chứng minh vị đại sư này không bình thường, có thực nghiệp."

Cha Dương: "......"

Mẹ Dương tiếp tục nói: "Ông quản người ta làm cái gì, ông chủ Giang chính là đại sư mà sếp Phinh Phinh mời đến, sếp lớn người ta đều tin tưởng, khẳng định rất có bản lĩnh!"

Nói rồi, mẹ Dương quay đầu nhìn ra bên ngoài phòng khách.

Phòng bếp cách phòng khách không xa, cửa là pha lê trong suốt, bà có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên ngoài phòng khách.

Mấy người trong phòng khách cũng có thể thấy cảnh trong phòng bếp.

Giang Từ Vô nâng mí mắt, đối diện với ánh mắt của mẹ Dương.

Mẹ Dương cười cười với cậu, cậu cũng gật gật đầu với mẹ Dương.

Giây tiếp theo, mẹ Dương xoay người tiếp tục cắt trái cây.

Bà hiển nhiên không biết phòng bếp cách âm có tốt hay không, vừa cắt trái cây vừa nói với cha Dương: "Tôi còn chưa hỏi ông đâu."

"Vinh đạo trưởng là do ông tự tới Linh An Quan mời sao?"

Cha Dương: "Đương nhiên, tôi phải chạy cả tiếng rưỡi, đi tới lui cũng mất ba tiếng đồng hồ."

Mẹ Dương: "Vinh đạo trưởng nhìn cũng quá trẻ tuổi."

Cha Dương: "Cậu ta là đạo trưởng chính thức của Linh An Quan, thiên kim khó cầu! Đạo trưởng Linh An Quan cũng không phải tùy tiện tới nhà người khác đuổi quỷ bắt quỷ, tôi cầu Vinh đạo trưởng thật lâu, cậu ta mới gật đầu."

"Bà đừng coi khinh đạo trưởng vị thành niên kia, người ta gọi Quan chủ Linh An Quan là sư bá đó."

Giang Từ Vô nhướng mày, quay đầu, như cười như không nhìn Vinh đạo trưởng.

Gọi Quan chủ là sư bá...... Xem ra cũng liên quan không ít với chỗ kia.

Cậu chậm rãi mở miệng, ngữ điệu mang ý cười: "Thì ra là tiểu Vinh đạo trưởng."

Vinh đạo trưởng vốn dĩ nghe cha Dương nói vậy mà đỏ mặt, quay đầu nhìn về phía Giang Từ Vô, bị đôi mắt mang ý cười của cậu nhìn đến, lại cúi đầu đỏ mặt nói: "Giang đạo hữu, tôi đã thành niên."

Giang Từ Vô chớp chớp mắt, lại hỏi: "Trên núi các người thì mười tám tuổi cũng thành niên rồi sao?"

Má Vinh đạo trưởng nóng lên, đáp: "Đương nhiên!"

"Giang đạo hữu, tuy rằng núi Thanh Vi khác với thành thị phát đạt như thành phố Lăng An, nhưng cũng là đất thuộc Hoa Quốc, tuân thủ luật pháp Hoa Quốc."

Giang Từ Vô à một tiếng, thấy cậu ta chịu mở lời, thuận miệng hỏi: "Tiểu Vinh đạo trưởng, vì sao lại chọn tới Lăng An tu hành thế?"

"So với mấy thành thị khác, người thờ phụng tôn giáo ở thành phố Lăng An không tính là nhiều."

"Tôi biết," Vinh đạo trưởng gật đầu, nói với cậu, "Sư thúc bảo tôi xuống núi chủ yếu là để trải đời trước khi vào đời."

"Thành phố Lăng An cũng là chỗ mà sư thúc chọn cho tôi, ông nói cao nhân ẩn trong thành thị, thành phố Lăng An là một nơi tốt."

Giang Từ Vô cười tủm tỉm nhìn cậu ta, không nhịn được nói khẽ với Yến Triều Nhất ngồi bên cạnh: "Tôi rất thưởng thức mấy đứa nhỏ không cần hỏi quá nhiều đã tự mình nói hết mọi chuyện từ trên xuống thế này."

Yến Triều Nhất: "......"

Giang Từ Vô tiếp tục hỏi Vinh đạo trưởng: "Sư thúc cậu là đạo trưởng Linh An Quan sao?"

"Không phải," Vinh đạo trưởng lắc đầu, nói với họ, "Sư thúc cũng là đệ tử Toàn Chân Giáo, Linh An Quan lệ thuộc Chính Nhất Đạo, bạn tốt của sư thúc là đạo trưởng Linh An Quan."

Giang Từ Vô sờ cằm, nghĩ thầm, bạn tốt của vị sư thúc kia hẳn là Quan chủ Linh An Quan mà cha Dương đã nói.

Nói như vậy, tiểu Vinh đạo trưởng ở Toàn Chân Giáo cũng có chút bối cảnh.

Lại là đứa nhỏ thiên chân vô tà.

Giang Từ Vô nhìn Vinh đạo trưởng, lộ ra một ý cười nhiệt thành: "Tiểu Vinh đạo trưởng đã đến thành phố Lăng An bao lâu rồi?"

Vinh đạo trưởng ăn ngay nói thật: "Năm ngày trước."

Giang Từ Vô gật đầu, không chút để ý mà nói: "Vậy cậu hẳn là cũng biết gần đây Linh An Quan có điều tra một tên Tuyên đạo sĩ."

"Không có Chứng minh đạo sĩ, còn giả danh lừa bịp trong thành phố Lăng An."

Vinh đạo trưởng nghĩ nghĩ, gật đầu: "Tôi có nghe sư bá nói qua, Đạo Hiệp đang chuẩn bị cho gã khảo hạch, qua mấy ngày thì ——"

Nói đoạn, cậu ta dừng lại, hậu tri hậu giác ý thức được hình như mình nói hơi nhiều.

Vinh đạo trưởng giương mắt nhìn về phía Giang Từ Vô, không nhịn được hỏi: "Sao Giang đạo hữu biết được chuyện này?"

Giang Từ Vô chớp chớp mắt, không trả lời vấn đề này, chỉ nhợt nhạt cười: "Tôi không giống người của Linh An Quan sao?"

Vinh đạo trưởng sửng sốt, cẩn thận đánh giá Giang Từ Vô một phen.

Không mặc đạo bào, chỉ mặc áo thun cùng quần thun rộng thùng thình, ngũ quan tinh xảo, mặt mày như họa, làn da tái nhợt không thấy máu, thoạt nhìn có chút ốm yếu.

Bộ dáng tái nhợt ốm yếu của cậu hoàn toàn tương phản với bộ dáng đĩnh bạt rắn chắc của Yến Triều Nhất.

Nghĩ đến từ lúc vào cửa, Giang Từ Vô liền ngồi trên sô pha mà không thèm đứng lên.

Vinh đạo trưởng càng cảm thấy thân thể vị Giang đạo hữu này không tốt lắm.

Những đạo quan chính quy đều sẽ thu đệ tử tục gia* không xuất gia, cũng gọi là đệ tử quy y. Có vài gia đình có con trẻ ốm yếu cũng mang con đến kết duyên làm đệ tử tục gia, mục đích là cường thân kiện thể.

*Đệ tử tục gia là những người không cần cắt tóc, nhưng trong thời gian ở Thiếu Lâm cũng phải tuân theo quy định như các tăng sinh.

Vinh đạo trưởng nghiêm túc suy nghĩ một lát, cho rằng Giang Từ Vô là đệ tử quy y của Linh An Quan.

Nếu không phải vậy, thì sao Giang đạo hữu có thể hiểu huyền thuật như thế, lại biết về nội sự trong quan.

Nghĩ đến đây, Vinh đạo trưởng bừng tỉnh gật đầu, nói với Giang Từ Vô: "Giang đạo hữu rất giống đạo hữu ở Linh An Quan."

Cậu ta hoàn toàn không phản ứng kịp, Giang Từ Vô căn bản không trả lời vấn đề của mình, đã vậy còn vứt lại cho cậu ta.

Đối với chuyện Vinh đạo trưởng vừa nói, Giang Từ Vô không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ cười nhìn Vinh đạo trưởng.

Chỉ cần cậu không nói lời nào, cậu căn bản không có gạt người.

Vinh đạo trưởng lấy điện thoại ra, cứng đờ trúc trắc giải khóa khuôn mặt, nói với Giang Từ Vô: "Giang đạo hữu, chúng ta thêm WeChat đi."

"Được." Giang Từ Vô thấy cậu ta lướt nửa ngày mới tìm được WeChat, thuận miệng hỏi, "Đạo quan các cậu không thể chơi điện thoại thường xuyên sao?"

Vinh đạo trưởng gật đầu, lại lắc đầu: "Linh An Quan có thể, nhưng núi Thanh Vi không cho phép."

Nói xong, cậu ta lại thêm Wechat của Yến Triều Nhất.

Rất nhanh sau đó, hai người cha Dương mẹ Dương bưng trái cây và nước trà ra.

Cha Dương nói: "Ngượng quá, đây là nơi con gái tôi ở, tôi không quá quen thuộc, tìm trà mất chút thời gian."

Ông rót trà cho từng người, ngồi lên ghế, chậm rãi mở miệng: "Nói đúng hơn thì đây là nơi con gái và con rể tương lai của tôi ở, chúng nó bắt đầu ở chung cũng lâu rồi, sở dĩ trang trí thành như vậy, cũng là vì...... Ai......"

Nói đến kết hôn, cha Dương không nhịn được thở dài.

Vinh đạo trưởng mở miệng nói: "Dương tiên sinh, tôi đã biết."

"Lấy nhạc cảnh sấn ai tình."

Vẻ mặt cha Dương mờ mịt, câu thứ hai có vẻ quen tai, nhưng ông cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng là thuật pháp Đạo giáo.

Ông trầm mặc một lát, phụ họa Vinh đạo trưởng: "Vinh đạo trưởng nói có lý."

Yến Triều Nhất: "......"

Giang Từ Vô cũng không đoán được lời nói bừa của cậu vẫn chưa bị vạch trần.

Cậu cười tủm tỉm nhìn Vinh đạo trưởng cùng cha Dương ông nói gà bà nói vịt, tâm tình rất tốt mà uống một ngụm trà.

Cha Dương tiếp tục nói: "Phinh Phinh và Trương Chương, cũng là con gái tôi với hôn phu của nó, nửa tháng trước đã gặp tai nạn giao thông."

"Trước khi xảy ra tai nạn chúng nó vẫn luôn an phận công tác, không đi nơi khác, mỗi ngày một đường hai điểm. Bởi vì vừa bận việc công tác mà lại vừa bận việc kết hôn, nên vợ tôi cũng thường đến đây nấu ăn cho chúng nó."

Nói đoạn, ông quay đầu nhìn về phía mẹ Dương, hỏi: "Lúc bà tới, không xảy ra chuyện gì sao?"

Mẹ Dương suy nghĩ một lát, chần chờ nói: "Tôi nấu cơm quét tước xong là đi, cũng không xảy ra chuyện kỳ quái gì."

Giang Từ Vô: "Trạng thái trước khi qua đời của họ thế nào?"

Mẹ Dương lắc đầu: "Không tốt lắm, thoạt nhìn rất mệt."

"Bây giờ người trẻ tuổi làm việc vốn dĩ là, cái gì nhỉ, là "cuống"*."

*cuống trong cuống cuồng.

Bà thở dài nói: "Con gái tôi thì tốt hơn chút, mỗi ngày tăng ca tới 7-8 giờ, Trương Chương thì phải thường xuyên tăng ca tới 11-12 giờ đêm, hơn nữa chuẩn bị kết hôn cũng có quá nhiều việc vặt, có một dạo quầng thâm mắt của chúng nó đen xì."

Giang Từ Vô: "Họ có nói gì về mấy chuyện kỳ quái không?"

"Có một lần," Mẹ Dương gật đầu, nói với họ, "Phinh Phinh có nói một lần với tôi, hẳn là một tháng trước đi, nói là thấy trẻ con trong nhà, hỏi tôi có phải là đứa nhỏ bị mất lần trước hay không."

"Nửa năm trước nó từng mang thai, lúc ấy cũng không biết mình mang thai, lúc ra ngoài chơi, kết quả là không cẩn thận sinh non."

"Từ sau khi con gái tôi qua đời, tối nào tôi cũng mơ thấy chuyện này, mơ thấy Phinh Phinh ở địa phủ nói nó không phải chết vì tai nạn giao thông, mà là bị quỷ hại chết."

"Trương Chương lái xe rất ổn, tốc độ xe cũng không nhanh, sao lại vô duyên vô cớ đụng vào bồn hoa......"

Giang Từ Vô gật đầu: "Quả thật không phải tai nạn giao thông."

Mẹ Dương sửng sốt một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu: "Ông chủ Giang, cậu, ý của cậu là chúng nó thật sự bị đứa nhỏ kia hại chết?"

"Không xác định," Giang Từ Vô lắc đầu, nói với bà, "Nơi này không có quỷ."

Mẹ Dương vội vàng nói: "Có muốn vào phòng trong xem chút hay không?"

"Ở đây ba phòng một sảnh, nói không chừng quỷ đang trốn ở cái xó xỉnh nào đó."

Bà bước nhanh đến trước một phòng, mở cửa: "Nơi này là phòng ngủ chính, con gái tôi thường ngủ ở đây."

Giang Từ Vô xốc mí mắt, nhìn qua, ánh mắt hơi dừng lại.

Phòng ngủ chính không có quỷ, nhưng trên bàn trang điểm lại có một mạt âm khí rất nhạt.

Cậu buông ly trà, đứng dậy đi vào phòng ngủ chính.

Thấy thế, mẹ Dương vội vàng hỏi: "Ông chủ Giang, cậu nhìn ra gì rồi sao?"

Giang Từ Vô đi đến bên cạnh bàn trang điểm, lấy ra một cái vòng tay từ trong đám trang sức.

Là vòng tay vàng ròng thông thường, không có hoa văn phức tạp rườm rà, trên vòng tay có treo một viên cầu nhỏ màu vàng.

Giang Từ Vô quơ quơ, nghe được âm thanh sàn sạt rất nhỏ truyền từ trong viên cầu ra, như có thứ gì bên trong.

Cậu hỏi mẹ Dương: "Thứ này đến từ đâu?"

Mẹ Dương vội vàng nói: "Đây là quà kết hôn của Trương Chương, cũng là hôn phu của con gái tôi mua, nó nói đã được đại sư khai quang."

"Con gái tôi rất thích cái vòng tay này, thường xuyên đeo."

Nghe được hai chữ "đại sư", Giang Từ Vô nhướng mày: "Đại sư tên là gì?"

Mẹ Dương lắc đầu: "Tôi cũng không rõ lắm."

Giang Từ Vô: "Có phương thức liên hệ không?"

Mẹ Dương tiếp tục lắc đầu: "Không có."

Đột nhiên, bà dừng lại, ý thức được không phải vô duyên vô cớ mà hỏi về vòng tay.

Mẹ Dương vội vàng hỏi: "Ông chủ Giang, ý của cậu là vòng tay này có vấn đề?"

Giang Từ Vô ừ một tiếng.

Nghe được lời này, Vinh đạo trưởng bước đến gần, cúi đầu cẩn thận kiểm tra vòng vàng, chần chờ nói: "Hình như có chút vấn đề."

"Bên trên có âm khí."

Giang Từ Vô thử túm chặt vòng tay, kéo viên cầu ra, dùng sức mà rút, lại buông lỏng nhưng vẫn không tháo ra được.

Cậu xoay người ném cho Yến Triều Nhất: "Có thể □□ sao?"

Yến Triều Nhất tiếp được vòng tay, liếc mắt nhìn cha Dương đang tìm công cụ.

Hắn không làm vậy bởi chỉ tổ tốn thời gian.

Cân nhắc lợi hại, Yến Triều Nhất giơ tay rút viên cầu vàng, dùng sức ném vòng tay lên bàn.

Giang Từ Vô nhìn viên cầu, là rỗng ruột, bên trong có chút đồ vật.

Cậu trực tiếp đổ vật bên trong ra bàn.

Là bột phấn màu trắng, không có hương vị, nhưng trên bột phấn tụ âm khí nhàn nhạt.

Thực quen mắt.

Tương tự với tình huống Trần Quang gặp phải.

Mẹ Dương cúi đầu nhìn bột phấn, mờ mịt hỏi: "Ông chủ Giang, đây, đây là cái gì?"

Giang Từ Vô: "Tro cốt lệ quỷ."

Vinh đạo trưởng chần chờ nói: "Tôi có nghe qua một loại đạo thuật của Mao Sơn, có thể lợi dụng tro cốt để thao túng lệ quỷ."

Sắc mặt cha Dương đại biến, vội vàng hỏi: "Cho nên Trương Chương muốn hại chết con gái của tôi?"

Mẹ Dương trầm mặc một lát, nói với ông: "Phỏng chừng Trương Chương cũng bị lừa, bằng không sao lại xảy ra chuyện cùng nhau."

Cha Dương hừ lạnh một tiếng, sắc mặt xanh mét.

Giang Từ Vô nói với hai người họ: "Chuẩn xác mà nói, là bị người thao túng lệ quỷ hại chết."

"Lúc trước cũng có loại án kiện tương tự, người nhà Trương Chương có thể có phương thức liên hệ của người kia, các người có thể trực tiếp báo nguy, cảnh sát hẳn là sẽ điều tra."

Nghe vậy, cha Dương lập tức nói: "Tôi đi tìm người nhà Trương Chương, sau đó cùng nhau báo nguy."

Ông bước nhanh ra cửa, để mẹ Dương ở lại chiêu đãi những người khác.

Mẹ Dương căn bản không nghe ông nói gì, mặt bà trắng ngắt, run rẩy đỡ giường ngồi xuống, bắt đầu khóc: "Đều do tôi, nếu tôi lưu tâm một chút, có thể nhìn ra trạng thái không tốt của chúng nó không phải vì chuyện công tác, nếu tôi có thể đi tìm đại sư lúc Phinh Phinh nói nó gặp quỷ......"

"Đều do tôi......"

Mẹ Dương bụm mặt khóc không thành tiếng.

Vinh đạo trưởng luống cuống chân tay đứng cạnh bà, muốn an ủi lại không biết nói gì, muốn xin giúp đỡ từ hai người khác.

Cậu ta quay người lại, chỉ thấy hai người Giang Từ Vô cùng Yến Triều Nhất thờ ơ, sôi nổi móc di động.

Vinh đạo trưởng ngẩn người, vội vàng đi đến bên cạnh Giang Từ Vô, thấp giọng hỏi: "Giang đạo hữu, không định làm gì sao?"

Giang Từ Vô nghi hoặc: "Làm gì?"

Vinh đạo trưởng chỉ chỉ mẹ Dương, thấp giọng nói: "Bà ấy đang khóc."

Giang Từ Vô à một tiếng: "Tôi biết."

Vinh đạo trưởng: "Vậy phải làm sao đây?"

Giang Từ Vô kỳ quái mà liếc cậu ta một cái: "Cứ để bà ấy khóc."

Vinh đạo trưởng: "???"

"Không, không cần phải xen vào hả?"

Giang Từ Vô nhìn mẹ Dương đang khóc, bình tĩnh nói: "Khóc là một cách phát tiết cảm xúc, khóc ra được vẫn tốt hơn khóc không được."

Nghe được lời này, Yến Triều Nhất nhấc mí mắt, thẳng tắp mà nhìn cậu.

Giang Từ Vô híp mắt, lông mi dày đậm che khuất đại bộ phận cảm xúc, làm người nhìn không rõ.

Hai tháng trước, Giang Thành Đạo qua đời.

Yến Triều Nhất nhìn Giang Từ Vô, ba chữ "khóc không được" giống như Giang Từ Vô đang nói bản thân mình.

Hắn đột nhiên có chút tò mò, lúc Giang Thành Đạo qua đời, Giang Từ Vô có biểu tình gì.

Đột nhiên, Giang Từ Vô nghiêng nghiêng đầu, nhìn lại hắn.

Yến Triều Nhất không tránh ánh mắt cậu, vẫn cứ nhìn.

Giang Từ Vô nhìn chằm chằm hắn một lát, cảm thấy vẻ mặt hắn có chút không thể hiểu được.

Không phải kiểu cạn ngôn thông thường, cũng không phải tò mò và đánh giá quen thuộc.

Cậu nhướng mày: "Biểu tình này của anh là sao?"

"Anh cũng muốn an ủi bà ấy?"

Yến Triều Nhất: "...... Không phải."

Giang Từ Vô chớp hạ mắt: "Vậy sao lại nhìn tôi?"

Yến Triều Nhất mím môi, thong thả dịch tầm mắt, thuận miệng nói: "Tôi đang ngẩn người."

Giang Từ Vô: "...... Tôi thấy anh đang gạt người."

Yến Triều Nhất thản nhiên mà ừ một tiếng.

Một bộ dáng tôi lừa cậu đó, cậu định làm gì.

Giang Từ Vô: "......"

Yến Triều Nhất hình như đã học hư?

Vinh đạo trưởng nhìn trái nhìn phải, đời này của cậu ta chưa có kinh nghiệm với mấy việc này.

Người bên trái gào khóc ai điếu con gái, hai người bên phải đứng ngoài cuộc nói chuyện phiếm.

Cậu ta bị kẹp ở giữa, co quắp bất an, nghe từng đợt tiếng khóc bi thống của mẹ Dương, thật sự chịu không nổi, quyết định đi an ủi.

"Dương thái thái," Cậu ta đi đến bên cạnh mẹ Dương, nhưng không biết nên an ủi thế nào.

Thật lâu sau, Vinh đạo trưởng khô cằn nói, "Người vốn là phải chết."

Mẹ Dương: "......" Cảm ơn cậu.

Lời Vinh đạo trưởng nói không an ủi được mẹ Dương, nhưng rất hữu hiệu mà đánh gãy cảm xúc bi thống của bà.

Lúc này mẹ Dương mới phản ứng lại rằng để nhóm đại sư nhìn mình khóc thì không hay lắm, miễn cưỡng dừng nức nở, nói lời xin lỗi rồi đi toilet rửa mặt bình phục cảm xúc.

Giang Từ Vô đi dạo một vòng trong nhà, kiểm tra mỗi phòng một lần.

Chờ cậu trở lại phòng khách, mẹ Dương cũng đi ra từ toilet, mắt còn hồng, nhưng cảm xúc đã bình tĩnh.

Giang Từ Vô mở miệng nói: "Tôi đã nhìn toàn bộ một lần, không có quỷ."

"Coi như lệ quỷ kia hại con gái dì, chắc bây giờ cũng đã chạy."

Mẹ Dương ngẩn người, vội vàng hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Chẳng lẽ lại mặc kệ hung thủ giết người bỏ chạy sao?"

"Có thể đưa nó tới hay không?"

Giang Từ Vô nghiêng đầu nhìn về phía Yến Triều Nhất.

Yến Triều Nhất lập tức nói: "Vinh đạo trưởng, có phương pháp gì hay không?"

Vinh đạo trưởng nghĩ nghĩ, chần chờ nói: "Tôi từng thấy một phương pháp chiêu quỷ thông qua tro cốt trong sách, nhưng."

Giang Từ Vô nhìn cậu ta: "Nhưng?"

Vinh đạo trưởng khó xử mà nói: "Nhưng đối với Toàn Chân mà nói, đó là tà thuật Mao Sơn."

Giang Từ Vô chớp hạ mắt, hỏi cậu ta: "Sư phụ các người không cho phép dùng tà thuật Mao Sơn?"

Vinh đạo trưởng gật đầu: "Tất nhiên, Toàn Chân tu hành chú ý tánh mạng, tâm địa thanh tĩnh phản bổn quy chân*, đương nhiên phải tránh xa tà thuật."

*Tu luyện là để "phản bổn quy chân", tức là hoàn thiện chính mình trên cơ sở cái gốc cội nguồn của mình.Hoàn thiện một bông hoa, ấy là trở thành một bông hoa đẹp. Hoàn thiện một cái cây, ấy là trở thành một cái cây to lớn.

Mẹ Dương sửng sốt, vội vàng nói: "Vinh đạo trưởng, phiền ngài chiêu quỷ, bất luận bao nhiêu tiền tôi cũng có thể thêm."

Vinh đạo trưởng lần đầu gặp loại chuyện này sau khi xuống núi, vội vàng nói: "Dương thái thái, tiền không phải vấn đề."

"Mà là đệ tử Toàn Chân cần tuân thủ pháp tắc."

Thấy thế, Giang Từ Vô nhướng mày, giơ tay ý bảo mẹ Dương đừng nói chuyện.

Cậu mở miệng hỏi Vinh đạo trưởng: "Sư phụ cậu nói đạo thuật Mao Sơn đều là tà thuật?"

Vinh đạo trưởng lắc đầu: "Không phải, Mao Sơn nhất phái đương nhiên có đạo thuật đứng đắn, nhưng mà cũng có không ít tà thuật."

Giang Từ Vô à một tiếng: "Nói cách khác Mao Sơn thuật cũng có thuật tốt."

"Sao các người lại phân chia thuật tốt thuật xấu?"

Vinh đạo trưởng nao nao, chưa có ai hỏi cậu ta loại vấn đề này.

Tà thuật còn không phải là tà thuật ư?

Cậu ta nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: "Đạo thuật hại tính mệnh con người là tà thuật."

Giang Từ Vô nhìn cậu ta, cười cười: "Vinh đạo trưởng, cậu ở đây để hại người sao?"

Vinh đạo trưởng lập tức nói: "Không phải, tôi tới trợ giúp Dương tiên sinh và Dương thái thái."

Giang Từ Vô gật đầu: "Đúng vậy, cho nên coi như cậu dùng nó, cũng không là tà thuật."

Vinh đạo trưởng ngây ngẩn cả người, mê mang nhìn cậu.

Giang Từ Vô mặt không đổi sắc mà nói: "Các người chú ý trở lại ban sơ, không chịu ngoại vật ảnh hưởng."

"Đạo thuật cũng là ngoại vật, nếu tiểu Vinh đạo trưởng chết đi, cũng trở lại "nhà"."(?)

"Chỉ cần trong lòng không tà, đương nhiên không dùng tà thuật."

Vinh đạo trưởng hốt hoảng nhìn cậu, nội tâm chịu chấn động cực lớn.

Có đạo lý, nhưng tổng cảm thấy có chút không thích hợp.

"Nhưng, là......"

Giang Từ Vô thấy cậu ta còn do dự, tiếp tục nói: "Tiểu Vinh đạo trưởng, tôi lại hỏi cậu một câu."

"Nếu là tà thuật, sao cậu lại thấy nó trên sách."

Vinh đạo trưởng ăn ngay nói thật: "Đương nhiên là muốn biết người biết ta, đệ tử tâm tính kiên định đều có thể tìm đọc đạo thuật này."

Giang Từ Vô lại nói: "Nếu người tâm tính kiên định đều có thể xem, vậy không phải cấm thuật đúng không?"

Vinh đạo trưởng gật gật đầu: "Đúng vậy, không phải cấm thuật, cấm thuật thì không cho phép đệ tử bình thường nhìn xem."

Giang Từ Vô tiếp tục nói lung tung: "Coi như là cấm thuật đi, là cấm sử dụng, hay là cấm dùng loạn."

Vinh đạo trưởng mờ mịt nhìn cậu, cấm thuật còn chia ra hai loại?

Giang Từ Vô: "Cấm thuật đều có thể sử dụng thích hợp, càng đừng nói chỉ là tà thuật bình thường."

Vinh đạo trưởng lại lâm vào hoảng hốt, so với cấm thuật, tà thuật bình thường hình như không đáng nhắc tới?

So sánh như vậy, nội tâm cậu ta càng thêm dao động.

Sau một lúc lâu, Vinh đạo trưởng chậm rãi gật đầu: "Được."

Giang Từ Vô vừa lòng mà cười.

Mẹ Dương vội vàng nói lời cảm ơn Vinh đạo trưởng, cũng không quên cảm ơn Giang Từ Vô hỗ trợkhuyên bảo.

Vinh đạo trưởng: "Tôi không cam đoan sẽ hữu dụng."

Giang Từ Vô an ủi nói: "Không có việc gì, thử xem."

Nghe được lời này, Yến Triều Nhất nhịn không được nghiêng đầu nhìn cậu.

Thái độ Giang Từ Vô đột nhiên tốt với Vinh đạo trưởng như thế, không thích hợp.

Có âm mưu.

Thần sắc mẹ Dương hòa hoãn, không ngừng nói: "Ông chủ Giang nói rất đúng, Vinh đạo trưởng cậu cứ thử trước xem."

"Có cần vật gì không? Tôi đi mua."

Vinh đạo trưởng nói với bà: "Không cần, có kiếm gỗ đào, phối hợp Cương kinh chú là được."

Nghe được lời này, Giang Từ Vô tò mò hỏi: "Không cần bùa chú?"

Vinh đạo trưởng gật đầu: "Không cần."

Giang Từ Vô cười tủm tỉm nhìn cậu ta, thúc giục nói: "Vậy cậu mau thử xem."

Vinh đạo trưởng cầm cái chén nhỏ, đi vào phòng ngủ thu tro cốt, tiếp theo nhìn quét một vòng quanh nhà, tìm được một khoảng không gian đủ lớn —— nhà ăn.

Cậu ta đi đến bên cạnh bàn ăn, ý bảo mấy người họ lui về sau, lấy ra viên cầu vàng chứa tro cốt.

Dùng ngón trỏ chạm tro cốt, bắt đầu phát họa trận pháp trên bàn.

Giang Từ Vô nghiêng nghiêng đầu, nói với Yến Triều Nhất: "Nhìn cho tốt."

Yến Triều Nhất: "Vì sao?"

Giang Từ Vô chớp hạ mắt, đương nhiên mà nói: "Học tập."

"Không cần bùa chú tà thuật, sao lại không học."

Yến Triều Nhất phản ứng lại đây mới là mục đích chân chính của cậu: "Cậu muốn trộm học."

Giang Từ Vô đúng lý hợp tình mà nói: "Lỗ Tấn tiên sinh đã nói qua, người đọc sách sao có thể tính là trộm."

Yến Triều Nhất: "......Cậu muốn trộm sư*."

*Sư cũng có nghĩa là học, bắt chước, noi theo: 互相師法 Bắt chước lẫn nhau.

Giang Từ Vô: "......"