Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị

Chương 3



<Kênh chat: Phó bản cô nhi viện cấp F??>

<Kênh chat: Gia Thanh Hồi.>

<Kênh chat: Nhìn thấy vị trí đề cử mà thấy sợ.>

<Kênh chat: Lâu quá rồi, haha, không biết mấy đứa trẻ có khỏe không?>

Lâm Khách xoa xoa thái dương, phát hiện trên thiết bị xuất hiện con số 13998.

"Đây là đâu? Mẹ ơi, cố nhi viện mà có tận 13998 người xem cơ á!" Một cô gái kinh ngạc đứng bên cạnh câu thốt lên.

"Chắc là hệ thống đề cử phó bản của chúng ta, giúp chúng ta kiếm điểm."

"Hệ thống mà lại tốt như này à?"

Lâm Khách phát hiện bên cạnh xuất hiện năm người chơi khác, ngoại trừ cô gái đang hoảng sợ, còn lại có ba nam một nữ đang trao đổi thông tin, có vẻ là người chơi lâu năm hết điểm.

Hệ thống Chủ Thần: "Chào mừng mọi người đến với cô nhi viện Mặt trời nhỏ, biết có người đến thăm, các em nhỏ rất háo hức, đã chuẩn bị một trò chơi và một món quà để tặng mọi người. Mong các vị khách đến thăm, và nhân viên tình nguyện làm theo yêu cầu của viện trưởng, chăm sóc tốt cho các bạn nhỏ của chúng ta, mọi người cùn nhau vui vẻ trải nghiệm ba ngày trong cô nhi viên!"

<Kện chat: Lâu lắm rồi mới nghe đoạn tóm tắt nhẹ nhàng như này.>

<Kênh chat: Đây là giấc mơ của nhân viên vào mỗi buổi họp thường niên của công ty.>

<Kênh chat: Hahahahaha.>

<Kênh chat: Đừng có cười, có người vào phó bản cấp F nói tình hình khó hơn trước rất nhiều, hai đội vào phó bản cấp A đã bị đoàn diệt rồi đó, mọi người có thấy Boss gần đây điên cuồng hơn không?>

<Kênh chat: Đúng thế, lâu rồi tôi không dám vào phó bản. Điểm sắp bị trừ hết rồi.>

Lâm Khách không nhìn thấy kênh chat, nhưng trên vòng tay có thể thấy số người xem tăng vọt, vài giây sau đã nhảy đến con số 37678.

Dự cảm không lành ngày càng tăng, một phó bản hơn năm trăm năm không có người vào sao lại thu hút nhiều người xem như này, bản thân cậu thấy rất bất thường.

Hoặc là phó bản nguy hiểm hơn trước, hoặc là bên ngoài đã xảy ra chuyện gì đó.

Tình huống Boss biến dị xem ra còn tệ hơn những gì hệ thống Chủ Thần nói cho cậu. Việc nói dối người nhận ủy thác, Lâm Khách đã gặp nhiều lần.

"Cách duy nhất là phải chơi trò chơi, phối hợp với mấy đứa trẻ. Điểm thứ hai cần chú ý đó là có thể có thêm nội dung mới, và viện trưởng là Boss mới, mọi người cẩn thận." Cô gái tóc dài xõa hai bên, đứng cạnh Lâm Khách bình tĩnh nói.

Cô gái mặc áo kẻ sọc vàng xám, tâm trạng thả lỏng.

"Chị gái, vẫn nên để tôi dẫn đội đi." Thanh niên mặc áo thun, quần dài, miêng nhai kẹo cao su, không biết lấy từ đâu ra một thanh kiếm dài bằng cánh tay người lớn: "Phó bản cấp F cần gì đúng sau, giết hết!"

"Giết cái shit!" Một giọng nói đáng sợ ngắt lời hắn.

Giọng nói kia đang hoảng sợ, một người đàn ông rây ria xồm xoàm, mặc áo somi nhuốm bản, nhìn vào thiết bị thông báo liền lấy hai tay ôm đầu: "Điên rồ, điên hết rồi,...chúng ta sẽ chết, sẽ chết."

Lâm Khách: "..."

Sau người sáu phản ửng khác nhau, mang theo tinh thần yếu ớt, chưa chơi đã mất tinh thần, có thể đừng chơi nữa được không?

Kênh chat cũng giống như suy nghĩ của cậu.

<Kênh chat: Lúc nãy thấy đội này khá ổn, lại là phó bản cấp thấp nữa, giết vài con ma quỷ là qua cửa rồi, tại sao tâm trạng người chơi lại kém như thế này?>

<Kện chat: Lầu trên bao lâu rồi chưa vào phó bản thế? Trước đây giết được quỷ chính là bố, bây giờ có thể sống sót đi ra là may lắm rồi.>

<Kênh chat: Không quan trọng, hình như họ cãi nhau, không có ai dẫn đội cả.>

Bên trong phó bản, người chơi chia thành hai đội, cô gái run rẩy đứng phía sau chị gái lúc nãy.

Người đàn ông mặc âu phục đi về phía thanh niên nhai kẹo cao su, còn lại mỗi người đàn ông đang hoảng sợ phát điên.

<Kênh chat: Nhìn nhóm này lo lắng tôi lại thấy buồn cười, bây giờ giới tính đã bắt đầu đối đầu nhau rồi à?>

<Kênh chat: Mọi người có thấy cậu ấy không? Đẹp trai quá đi, huhu, lúc nãy cậu ấy nhìn mọi người cãi nhau, bất đắc dĩ lắc đầu nữa đó, nhìn dịu dàng quá đi!>

<Kênh chat: Aaaaaa, giọng nói hay quá đi!>

Lâm Khách: "Tôi có thể nói một câu được không?"

Dáng vẻ tùy ý, ngoại hình đẹp, hấp dẫn ánh mắt thành viên hai đội.

Thanh niên nhai kẹo cao su cầm theo thanh kiếm nhìn cậu, vẻ mặt không tốt.

"Theo tôi được biết, các Boss ở phó biển giết người nhiều hơn trước, chúng ta vẫn nên theo dẫn dắt của chị gái này..."

"Diệp Thời." Chị gái kia lên tiếng.

"Làm theo ý của Diệp Thời, tranh thủ thời gian hoàn thành trò chơi của bọn trẻ, sau đó nhận phần thưởng là xong."

Cậu vừa dứt lời, thanh niên nhai kẹo cao su đột nhiên cười phá lên, sau đó cậu nghe thấy tiếng chửi tục khinh thường.

Lâm Khách mím chặt môi, đôi mắt căng thẳng, hàng lông mi cong cong xinh đẹp.

Tinh thần bọn trẻ không ổn, không chịu nổi kích thích nữa, cộng thêm cơ thể đã dị hóa, lúc phát điên rất khó kiểm soát...Cậu không sợ đánh một trận với thanh niên đang nhai kẹo cao su để ngăn hắn dẫn cả đội vào chỗ chết, nhưng thanh kiếm kia thì hơi phiền.

Cậu còn chưa kịp làm gì, đột nhiên nhìn thấy thanh niên cứng đờ, lảo đảo lùi về phía sau.

Người đàn ông mặc âu phục thấy không đúng, đưa tay ra đỡ, đột nhiên hoảng sợ hét lên, rút tay về chạy lui ra xa.

Cô gái người mới cũng hét lên, Diệp Thời đưa tay kéo cô gái đang có ý định chạy trốn, che mắt cô gái lại.

Người đàn ông râu ria lẩm bẩm: "Điên rồi, hắn lại đến nữa rồi!" Giọng nói của hắn hoảng loạn, cuộn tròn nằm trên mặt đất.

Trước mặt mọi người, thanh niên nhai kẹo cao su ngã trên mặt đất, sau đó cơ thể nổ tung.

Đúng vậy, cơ thể bị xe thành từng miếng thịt, điều quỷ dị nhất là không có máu, rất nhanh bí ẩn đã được giải đáp...một lớp sương mù màu trắng xuất hiện đông cứng cơ thể hắn, từng tầng từng lớp, giống như pháp thuật hắc ám, lúc đầu mặt băng còn trong suốt, sau đó không ngừng dày hơn, không đến mười giây, đôi mắt trợn lên cùng với đầu của thanh niên bị lớp băng phủ trắng, cả những mảnh vụ cơ thể đã biến thành những tảng băng đá.

Lâm Khách nhìn thấy cảnh tượng vừa xảy ra liền cảm thấy khó thở, cậu đang định đi lên nhìn qua tình hình, đột nhiên nghe thấy âm thanh máy móc bên tai.

Hệ thống Chủ Thần: "Viện trưởng vừa mới công bố quy định trong cô nhi viện, để tránh trường hợp bọn trẻ học thói xấu, yêu cầu tình nguyện viên và khách đến thăm không nói tục, không đánh nhau, mong mọi người chú ý."

Hệ thống Chủ Thần: "Yêu cầu mọi người làm việc theo lịch trình, đây là yêu cầu của viện trưởng."

<Kênh chat:?????>

<Kênh chat:...>

<Kênh chat: Mới như này đã chết? Còn chưa vào cửa, vừa nói một cậu chết luôn? Điểm chết của phó bản cấp F sao lại điên nhu này?>

<Kênh chat: Nhắc mới nhớ, Boss mới là viện trưởng biến thái, có quyền hạn rất lớn, cảm giác rất quen, là hắn, hắn đến rồi.>

<Kênh chat: Aaaaa là hắn!! Sợ quá đi.>

<Kênh chat: Mặc kệ, tôi đang nghi ngờ anh đẹp trai kia là viện trưởng đấy.>

<Kênh chat: Đi câu cá?>

<Kênh chat: 666, không thể không nói không có quan hệ với viện trưởng, có thể quan hệ khá ổn.>

Nghe giải thích của hệ thống Chủ Thần, Lâm Khách rút chân về phía sau.

Cậu định xe tại sao thanh niên kia lại kích hoạt điều kiện chết, không ngờ đến là trái với quy định của viện trưởng...Boss viện trưởng có khả năng khống chế như bug, nếu hắn quá biến thái, ra quy định không được nói chuyện trong cô nhi viện, chẳng phải vừa vào đã chết hết rồi sao.

Diệp Thời cũng nghĩ đến điều này, vẻ mặt càng trầm trọng: "Viện trưởng này, đúng là không đơn giản."

Lâm Khách lạc quan hơn so với cô, thầm nghĩ quy tắc này vẫn ổn, phòng ngừa người chơi nào đó chửi bới hay động tay động chân với mấy đứa trẻ, như thế cũng chết hết, ít ra bây giờ có thể tranh chạm vào hai điều kiện kia để tránh đường chết.

Hệ thống Chủ Thần thông báo nhiệm vụ cần hoàn thành dựa vào lịch trình, mọi người không dám chậm trễ thêm nữa, người đàn ông mặc âu phục là Chu Triệu, chịu khó phụ trách người đàn ông đang phát điên, đỡ nhau đi vào trong cổng cô nhi viện.

Vừa vào trong cổng, Lâm Khách cảm thấy không ổn.

Bên trái tầng một cô nhi viện là cầu thang đi lên tầng, bên phải là cửa gỗ màu đỏ đi thông vào nhà ăn, phía trước là một bức tường màu xanh, trên đó có bà chữ Mặt trời nhỏ màu đỏ, nhìn rất cổ điển.

Những người khác là lần đầu vào cô nhi viện, nhưng Lâm Khách lần đầu vào liền xuất hiện ở tầng ba, lúc đó cô nhi viện có vẻ cũ nát nhưng không có cảm giác u ám như hiện tại.

Lúc này, phía bên trong cửa gỗ màu đỏ vang lên tiếng lách cách, hình như có thứ gì đó va đập vào nhau.

Bắt đầu có mùi máu hôi thối thoang thoảng từ sau cửa tràn ra, rất giống mùi thịt bị thối rữa.

Sắc mặt mọi người thay đổi, cô gái người mới tên Tô Tuyết đỏ bừng mặt, cơ thể run rẩy, đứng không còn vũng nữa, Chu Triệu lấy tay che chặt miệng người đàn ông điên, lo sợ hắn phát ra âm thanh động chạm đến đám "trẻ con"bên trong.

"Đi xem lịch trình đã." Động tĩnh bên trong ngày càng lớn, Lâm Khách ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện trên tường đối diện cửa có dán một tờ giấy, bì cầu thang che khuất một nửa, chỉ nhìn thấy một chữ lớn "Lịch" trên tờ giấy.

Năm người đi qua đó, quả nhiên là lịch trình trong ngày.

8h00 – 9h00: ăn sáng.

9h00 – 10h00: tự do hoạt động.

10h00 – 11h00: tư vấn tâm lý.

11h00 – 12h00: ăn trưa.

12h00 – 13h00: tự do hoạt động.

13h00 – 14h00: ngủ trưa.

14h00 – 16h00: tư vấn tâm lý.

16h00 – 17h00: ăn tối.

17h00 – 18h00: tự do hoạt động.

18h00 – 20h00: tư vấn tâm lý.

20h00 – 21h00: vệ sinh cá nhân.

21h00 – 8h00: đi ngủ.

Lâm Khách nhíu mày...lịch trình hoàn hoàn không có hai chữ "Trò chơi."

Cẩn thận tính toán, bọn trẻ phải tư vấn tâm lý năm tiếng, bình thường các cô nhiêu viện đều ưu tiên thời gian cho hoạt động này sao?

"Từ từ đã" Chu Triệu suy nghĩ rất nhanh, lo lắng nói: "Bây giờ là mấy giờ?"

Hắn cũng được xem là người chơi lau năm, bởi vì đụng phải một phó bản quá nguy hiểm mới bị đẩy xuống phó bản cấp F, vốn dĩ có chút xem thương, sau cái chết của thanh niên nhai kẹo cao su, hắn lập tức lấy lại hơn một trăm phần trăm tinh thần để đối phó với phó bản này.

Cùng lúc đó, Lâm Khách ghi nhớ xong xuôi thời gian lịch trình, ngẩng đầu nhìn về phía nhà ăn, bình tĩnh nói: "Giờ nào không quan trọng, làm phiền nhờ anh đưa hắn đi nghỉ ngơi trước, tránh hắn làm ra hành động chọc giận đến đám trẻ."

Chủ Triệu quay đầu nhìn người đàn ông điên, hiểu rõ, cắn răng nói: "Mây người các cậu có ổn không?"

Diệp Thời đang nghiên cứu lịch trình, vội vàng nói: "Không được cũng phải được. Tô Tuyết, cô cũng ở lại, cùng với Chu Triệu chăm sắc người này...đợi anh trai điên này bình tĩnh lại sẽ cùng nhau lên tầng tìm manh mối về Tư vấn tâm lý, tôi với Lâm Khách đến nhà ăn tìm hiểu."

Cô với Lâm Khách giống nhau, không hỏi bây giờ là mấy giờ, bởi vì mục đầu tiên là ăn sáng, bọn họ chưa chết, có nghĩa chưa bỏ qua thời gian này, bây giờ quan trọng nhất là giải quyết bữa sáng của bọn nhỏ.

Cô còn chưa nói xong, Lâm Khách đã đẩy cửa gỗ nhà ăn ra.

<Kênh chat:!!!Hấp tấp vậy? Không lên tầng tìm manh mối, chui vào chỗ nhà ăn để chết à?>

<Kênh chat: Nói là thế, nhưng tôi cảm thấy hình như anh trai này sợ bọn trẻ bị đói, là tôi khùng điên tự nghĩ ra hả?>

Không phải khùng điên, Lâm Khách thật sự lo đám trẻ không được ăn sáng sẽ chuyển qua ăn thịt người, ai mà biết được.

Vừa mở cửa ra, mùi thịt thối rữa tràn qua, Lâm Khách che mũi, cố gắng chịu đi vào bên trong, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bỗng nhiên ngẩn người.

Diệp Thời đi bên cạnh, cố gắng che mũi, chuẩn bị tinh thần cho ảnh tương ghê tởm.

Diệp Thời mở to đôi mắt.

Chỉ thấy...

Năm đứa trẻ da xanh trắng nhìn rõ cả mạch máu xanh xanh, má lõm xuống, ngồi xung quanh bàn ăn, trên bàn là một đĩa thịt thối rữa và một số loại gia vị, rõ ràng không thể ăn được nữa.

Một con chuột đen không biết chui từ đâu ra, cắn một miếng thịt thối rữa, sau đó là tiếng kêu sợ hãi, đột nhiên con chuột biến lớn như con mèo, lông bóng loáng, hàm răng dài ra.

Cho dù con chuột bị biến dị như vậy, vẫn bị đứa trẻ cầm ruột...hình như ruột của nó vẫn còn nguyên, nhìn rất bình thường...dùng một tay bóp chết con chuột, sau đó ném quay lại đĩa thịt thối rữa.

Bọn trẻ vừa khanh khách cười, vừa lấy dao nhỏ cắt thịt chuột, rắc thêm gia vị, vừa ngẩng đầu nhìn đồng hồ.

7h47.

<Kênh chat: Mẹ nó, so với rau chân vịt của thủy thủ Popeye còn có tác dụng mạnh hơn...>

<Kênh chat: Đám trẻ ăn thịt chuột có biến to ra không?>

<Kênh chat:...Thịt chuột?>

Diệp Thời: "..."

Lâm Khách: "..."

Hai người liếc nhìn nhau, có thể nhận ra sự kinh hãi trong mắt người kia.

Không thể để bọn trẻ ăn "bữa sáng" như này được!