Tôi Sưởi Ấm Boss Ở Thế Giới Kinh Dị

Chương 8



Lúc Lâm Khách phát hiện ra đèn lồng bằng đá, phần cổ chân nóng lên, trái tim đập liên hồi.

Càng lúc càng nhiều sự phẫn nộ, viện trưởng lúc nãy suýt chút nữa dọa chết cậu.

Năm phút trước, Lâm Khách không nhận ra mình đang bị người ta theo dõi, chào tạm biệt với viện trưởng trong phòng làm việc ở tầng ba, cuối cùng cũng thoát được buff của "bạn đồng hành cùng Boss", cậu liền chạy thẳng về phòng bếp, phát hiện ra đèn lồng bằng đá lỳ lạ.

Cậu niết mạnh tai trái, sau khi bình tĩnh lại, mới thử chạm vào đèn lồng bằng đá, cố gắng thắp sáng nó lên.

Nhưng đèn lồng bằng đá không hề có động tĩnh.

Ở một không gian khác cậu không nhìn thấy, bóng dáng "Lâm Khách" đang dần xuất hiện trong phòng bếp trống rỗng, không ai phát hiện ra.

Kênh chat cảm thấy điên rồi.

<Kênh chat: Huyền huyễn!>

<Kênh chat: Bên này đang phải đánh nhau, cho dù mở đạo cụ liên lạc cấp S cũng vô dụng, mặc kệ là ai đến, xin hãy quan sát anh trai nhỏ.>

<Kênh chat: Đừng bao giờ bỏ cuộc!>

Dưới sự gào thét của kênh chat, Lâm Khách quyết đoán rời đi, khi kênh chat đang bùng nổ, mười lăm phút sau Lâm Khách quay về sờ lồng đèn một lần nữa, cố gắng thắp sáng nó lên.

<Kênh chat:...Đỉnh!>

<Kênh chat: Sợ quá đi, cứ một lúc anh trai lại thử một lần.>

<Kênh chat: Chỉ một hành động bình thường thôi mà cũng có đứa không não thổi phồng lên.>

<Kênh chat: Cười **, nhìn anh trai nhỏ của bọn mày ngu thật sự, nó làm đi làm lại để ăn tết à? Kệ đồng đội chiến đấu chỉ lo thân mình, khinh.>

Phòng sinh hoạt.

Lâm Khách cẩn thận đẩy cửa ra, cửa gỗ nặng nề phát ra tiếng vang, cánh cửa bị chấn động rơi xuống rất nhiều bụi.

Cậu vừa phát hiện ra câu hỏi trí mạng của viện trưởng chính là manh mối mấu chốt của phó bản. Mặc dù cơ chế hơi khủng bố, nhưng làm cho người chơi có động lực nhớ kỹ manh mối quan trọng.

Dù sao không nhớ được thì phải chết.

Lâm Khách cúi đầu, mím môi thành đường thẳng, ngon tay móc lấy túi quần jean, bước chân vào phòng sinh hoạt.

Vào lúc này, cậu cố gắng nhớ lại tất cả đạo cụ quan trọng một lần nữa.

Rất rõ ràng, trò chơi ghép hình bị thiếu, cho nên cách qua cửa chắc chắn là cùng bọn trẻ chơi trò ghép hình, đây là một trò chơi ghép hình.

Nhưng mà...chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Người chơi không hiểu lý do, nhưng Lâm Khách là nhân viên đến làm việc.

Đây chính là NPC hàng trăm năm trước luôn bị bắt nạt, mấy trăm năm sau lại chờ đợi trong vô vọng, rất nhiều cảm xúc biến thành hận thù.

Sự thay đổi cảm xúc là điều bình thường, rất nhiều trẻ em thời kỳ thơ ấu đã chịu đau đớn vì không có được gì đó, sau này trưởng thành liền có vấn đề với nhưng thứ đó.

Điều đó áp dụng lên đám tiểu quỷ NPC cũng có lý, bọn nó không có được, sẽ không bao giờ muốn nữa, lúc này vội vàng chính là tìm chết.

Bọn trẻ không muốn chơi trò chơi với khách tham quan nữa, nhất định đã giấu trò chơi ghép hình đến nơi không ai tìm thấy, cũng có thể tăng độ khó của trò chơi lên cấp độ địa ngục, thậm chí có phải chết cũng không nói ra nơi giấu.

Chỉ có thể đi thử, đi tìm hiểu, giả vờ bản thân mình cũng đang rất tuyệt vọng, tiếp tục suy đoán.

Bên trong ngăn kéo bàn học cũ có một hộp kim chỉ cũ, hơn nửa trong đó đã được sử dụng, chỉ còn lại ba màu sáng. Trong ảnh, con gấu bông có những chỗ khâu bằng chỉ sáng màu trên đầu, có thể thấy Tiểu Lan rất trận trọng món quà tình nguyện viên tặng cho cô bé.

Nhưng cô bé cũng đã trút giận lên nó.

Hinhg ảnh một cô bé nôn nóng, tự trách từ từ xuất hiện trong đầu Lâm Khách.

Những đứa trẻ, bối cảnh và hành vi, đạo cụ đi kèm rất chân thực, trong thoáng chốc tâm trạng Lâm Khách rất phức tạp, không có cách nào xem chúng là NPC.

Cậu nhíu mày, tìm được một cái diều được cuộn trong để bên cạnh bao cát, cậu cẩn thận mở ra xem, bên trong có những vết rách. Lần thứ hai tìm kiếm, lại phát hiện cây kéo dưới tủ sách, cùng một loại với hộp kim chỉ.

Trong tủ sách, ở tầng dưới giấu một quả bóng da bị xì hơi, tầng giữa đặt các loại sách khác nhau, trong đó có một quyển có bìa là "Các câu truyện cổ tích của các nước", bên trong là loại giấy trắng, có rất nhiều chữ viết trên đó.

Là nhật ký của Lâm Lâm, có rất nhiều lỗi chính tả, có chỗ dùng sai chữ, nhưng lặp lại chỉ có vài câu.

Lâm Khách yên lặng lật xem.

"Hôm nay hoàng tử và công chúa đi tìm chú lùn chơi, mọi người đều rất vui."

"Hôm nay hoàng tử và công chứa không thể tìm chú lùn chơi, mọi người rất buồn."

"Thợ săn tới."

Sau một khoảng dài.

"Nhà vua đến."

Nét chữ lúc to lúc nhỏ, viết liền kề nhau, chỉ lặp lại bốn câu trên, giống như hóa thành quỷ nhào ra từ tờ giấy, Lâm Khách khép lại, đặt quyển nhật ký sang một bên.

Cuối cùng là một hộp gỗ bình thường bị khóa.

Mật khẩu rất đơn giản, khi con nhỏ Lâm Khách đã từng thấy,cùng một loại với kiểu khóa quyển nhật ký.

Rút một cây kim bên trong hộp kim chỉ, Lâm Khách chọc vào ổ khóa.

Một lúc sau, ổ khóa phát ra tiếng "tách" nhỏ, cậu mở ra, một mùi hôi thôi đập thẳng vào mặt.

Nhìn thấy rõ thứ bên trong hộp, đồng tử Lâm Khách co lại, hơi thở gấp gáp.

Sự ác ý xuất hiện tự lòng bàn chân vọt lên đỉnh đầu.

Cậu thậm chí cảm thấy mặt đất hơi đong đưa.

...

"Rầm rầm rầm."

Tiếng đập cửa ngày càng mạnh.

Tô Tuyết cố gắng dùng tay che miệng, co người sát vào trong góc tủ.

Tình hình đã mất không chế, ba người vốn tưởng sẽ chống đỡ được đến mười giờ, lúc đó sẽ tự động tiến vào thời gian tư vấn tâm lý, nhưng không ngờ đến bọn nhỏ không làm việc theo lịch trình.

Chính Diệp Thời cũng nói bản thân chưa từng gặp phó bản có sắp xếp thời gian theo từng khoảng, nhưng NPC không hoạt động theo thời gian chỉ có thể là phó bản biến dị mà thôi, Diệp Thời nghiêm túc suy đoán.

Cả ba người đều tuyệt vọng.

Không biết Lâm Khách sống hay chết, trong phó bản biến dị khiến bọn họ không tìm thấy manh mối cho con đường sống, mặc dù nói là chỉ cần chống đỡ được ba ngày cũng tính là qua cửa, ứng phó với sự tấn công một tiếng còn trụ được, phải chống đỡ ba ngày đến cả thần tiên cũng không chịu nổi, huống chi năm đứa trẻ hành động ngày càng nhanh, tâm trạng càng ngày càng hưng phấn, cách tấn công ngày càng thông minh.

Vài phút trước, bọn họ bị bọn trẻ hợp sức tấn công từ tầng hai, để phân tán sự chú ý, Chu Triệu đưa ra ý kiến rằng ba người nên tách nhau ra trốn.

Tô Tuyết là người không có kinh nghiệm nhất, không cẩn thận lạc vào phòng để đồ ở tầng ba, bị một đứa bé trai chặn lại.

Tình thế nguy hiểm, cô liền trốn vào tủ gỗ, đầu óc choáng váng.

Âm thanh phá cửa bên ngoài truyền đến, trái tim Tô Tuyết đập kinh hoàng, mặt nghẹn đến đỏ bừng, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên đầu xuống cổ, nhớp nháp dính trên người.

Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?

Tiếng bước chân của đứa bé lạch bạch ở trong phòng một lúc, sau đó dừng lại trước tủ gỗ, sau đó liền yên tĩnh.

Tô Tuyết: "..."

Tô Tuyết nhắm chặt hai mắt.

Trong thoáng chốc, những hình ảnh quá khứ lướt qua trong đầu cô.

Không biết sau bao lâu, bên ngoài có âm thanh kỳ quái.

"Ô ô..."

Tô Tuyết sủng sốt.

Đứa bé đang khóc à? Cô mở mắt ra.

Trong phòng để đồ toàn thứ cũ kỹ, bao gồm cả tủ gỗ này, cửa tủ đã biến dạng lâu rồi, để lộ ra một khe hở, từ bên trong có thể nhìn ra ngoài bằng khe nhỏ bằng lưỡi dao.

Tô Tuyết bình tĩnh lại, yên lặng từ từ cúi đầu về phía trước.

Bởi vì đang ngồi, chiều cao của cô xêm xêm đứa bé trai đang đứng, qua khhe hở, đột nhiên đối diện với đôi mắt trống đen của đứa bé, một tiếng hét thất thanh suýt nữa phát ra.

Nhưng không hiểu sao thằng bé lại lùi lại vài bước, trong cổ nó phát ra âm thạnh nghẹn ngào của những con thú nhỏ, ngã ra mặt đất, cố gắng che bụng.

Tô Tuyết hít thở thật chậm, xuyên qua khe hở nhìn chằm chằm đứa bé, nó duỗi tay lấy từ trong thùng giấy một vật có thế làm vũ khí – một quyển sách không bìa, nắm chặt trong tay.

Chỉ thấy bàn tày như xương khô của bé trai ấn vào bùng càng ngày càng mạnh hơn.

<Kênh chat: Tự móc thận mình à? Cô gái chạy đi!>

<Kênh chat: Ý thức người mới quá kém, vẫn còn lòng thương xót.>

<Kênh chat: Aaaaa, thật ghê tởm!>

Dạ dày Tô Tuyết cồn cào, đôi mắt mở to, trợn lên nhìn áo rách của đứa bé, bàn tay đảo đảo trong bụng mình, nó rất đau đớn, rên rỉ, sau đó lấy ra một thứ gì đó bầy nhầy.

Tô Tuyết như bị điện giật, tiếng hét không thể kìm lại được nữa, vang vọng khắp tầng ba.

Diệp Thời đang ở phòng học tâm lý tầng hai, Chu Triệu đang leo dở cầu thang ở tầng một, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn.

Trước mặt Tô Tuyết, bé trai vừa khóc vừa cười, ánh mắt điên cuồng, nhếch môi cười với cửa tủ.

"Chị ơi, chị ăn cá không?"

"Trước khi đi, anh trai có nói, muốn ăn cá ngon phải làm sạch ruột trước."

....

Đó là một con cá hoa vàng đã bốc thối, bụng cá bị mổ ra, nội tạng vẫn chưa được làm sạch, được để sang một bên. Đôi mắt trống rỗng đen kịt của cá hoa vàng, đang nhìn chằm chằm lên trên.

Bên trong nắp hộp gỗ khắc vài từ vẫn còn nhìn rõ, "Gửi cá nhỏ."

Hơi thở của Lâm Khách nhẹ nhàng như lông chim, một lúc lâu mới duỗi tay ra.

Ngón tay thon dài bình tĩnh đụng vào bụng cá, lật con cá lại.

Vừa rồi cậu cảm thấy rất tức giận.

Lúc còn sống, cậu đã tiếp xúc với rất nhiều chuyện rối loạn, nói cao siêu hơn đó là tuổi còn nhỏ đã biết nhìn người, nhứng trong hơn hai mươi năm cuộc đời cậu, chưa lúc nào cậu cảm thấy như vừa rồi, cảm nhận được sự ác ý của người chơi.

Cậu đã cảm hấy không đúng khi nghĩ đến phao bơi và biển của viện trưởng.

Tinh thần đứa trẻ này có vấn đề, bản thân nó nghĩ mình là một con cá.

Cậu có thể tưởng tượng được ra lúc đó, người chơi nói muốn tặng một món quà cho đứa bé, vì thể trước mặt đứa bẻ đã mổ bụng một con cá, tại sao lại làm vậy?

Hình ảnh bé trai cầm khúc ruột hiện lên trong đầu Lâm Khách.

Lâm Khách ngẩn người.

Bản thân cậu chưa ý thức được hơi thở của mình trở nên gấp gáp, mặc kệ bẩn thỉu, cậu lấy con cá ra, phát hiện dưới đáy hộp gỗ có khác ký tự gì đó kỳ lạ.

Sờ thử giống như khắc bằng dao, nhưng bởi vì dính nước mỡ cá nên không còn rõ nữa.

Lâm Khách cầm lên nhìn.

"Ừm..."

Ký tự thứ hai không còn rõ nữa, bên dưới có nét chữ "Đất", giống như tên người.

Lâm Khách dừng lại một lúc, thu hồi hết cảm xúc, mím môi đóng nắp lại, đột nhiên nghĩ đến gì đó, bước chân quay về phía giá sách, lấy quả bóng cao su bì cì hơi ra.

Quả nhiên, trên mặt quả bóng cao su có vết khắc, bên cạnh vết rách lớn có rất nhiểu vết rách nhỏ, lúc đầu Lâm Khách còn nghĩ do đụng phải vật sắc nhọn, nhưng bây giờ có vẻ là không phải.

Lâm Khách khép mấy vết rách trên quả bóng lại.

Lúc này đã thấy rõ ràng, Ân Điền Thổ? Có người tên như này?

Lần này không chỉ có tên, mà còn có một câu nói.

"Bạn nhỏ, đầu cháu đẹp quá."

Đồng tử Lâm Khách cơ rụt lại, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Có duy nhất một cậu bé không đầu...

Mặt đất rung lắc nhẹ một lần nữa.

...

"Nhanh như chớp."

Một quả bóng lăn từ trên cầu thang xuống, đập vào mắt cá chân của Diệp Thời.

Diệp Thời đi giày thể thao, đợi đến khi thấy rõ "quả bóng" là gì, hoảng sợ suýt nữa trượt chân. Nhưng còn may cô vẫn còn một phần lý trí, chưa từng đá đầu người, để dành một phần sức lực, xoay người bỏ chạy.

Ở phía sau, đầu đứa bé lăn trên đất, đôi mắt đen vô thần, nhìn cô gái đang bỏ chạy, không đuổi theo, chỗ trán dùng dức, lăn về phía trước hai mét rồi lại dừng lại.

<Kênh chat: Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, tất cả đều biến thành quỷ, có thể chống đỡ đến ngày thứ ba được không?>

<Kênh chat: Các biến thành quỷ cũng hại người hại mình quá đi.>

...

Lâm Khách phủi tay, không chỉ có bụi mà còn có cả những vết bẩn khác nữa.

Cậu đã bình tĩnh lại, cẩn thận đặt đồ chơi về vị trí cũ, kể cả quả bóng cáo su bị rách cũng cố gắng để nó về hình dạng đẹp nhất.

Cậu không phải là một người giàu tình cảm, cha mẹ mất sớm, là một kẻ lang thang, may mắn gặp được người tốt mới được học đại học. Mặc dù đời trước có giúp còn nhiều hơn cả lông trâu bò, nhưng đó cũng chỉ là công việc mà thôi. Sau khi vào phó bản, thái độ của cậu với những người chơi khác luôn là "Không kéo chân mọi người, cùng nhau xử lý vấn đề."

Đối với những công việc mà hệ thống nói, đó không phải vấn đề, hệ thống cần cậu, không có khả năng vì một lần cậu thất bại liền phạt cậu được, thậm chí cậu có rất nhiều quyền lợi.

Cho nên cậu muốn qua cửa, không có gì là không được.

...Nhưng bây giờ, cậu đột nhiên rất muốn làm bạn với đám trẻ, muốn hỏi ra Ân Điền Thổ là ai.

Sau đó tìm hắn, để nói với hắn rằng, làm người không thể làm như thế được.

Tay phải Lâm khách bẻ khớp xương tay trai, phát ra tiếng "rắc rắc", từ từ xoay người.

Lâm Khách: "..."

Cậu đứng chôn chân tại chỗ, mặt bắt đầu biến sắc.

Người lúc nãy ở chung một phòng với cậu, vừa nói với cậu là "Trông cô nhi viện cấm quần áo không chỉnh tề, nhưng mà bọn trẻ vốn ham chơi, nên bỏ qua lần này", vừa sửa lại cổ áo cho cậu, người đàn ông không có ý tốt làm cho cậu cứng đờ người, hiện đang đứng ở cửa.

Vẻ mặt viện trưởng bình tĩnh, ánh mắt đen kịt, cứ yên lặng như vậy nhìn chằm chằm cậu, không biết đã nhìn bao lâu.

Lâm Khách lùi chân trái về sau, nhưng nhớ ra trước mặt người đàn ông, cơ bản không thể chạy được.

Người ta chỉ cần nói một câu là đủ cho mày chết.

Đã tiếp xúc một lần khiến lá gan cậu to hơn, đối phương đã từng giống như con cũn thích cọ lên người cậu. Lâm Khách nghĩ nhất định phải sống đến lúc hắn nhớ lại chuyện lúc trước, mỉm cười ra vẻ xấu hổ đến mức mềm như đậu hũ.

Là người, phải xem thử ăn cứng hay ăn mềm, mới biết đường ứng phó.

Lâm Khách căng thẳng nói: "Ngài có chuyện gì sao?"

Ánh mắt người đàn ông hơi rũ xuống, nhíu mày nhìn hai bàn tay dính bản của Lâm Khách.

Lúc Lâm Khách còn tưởng hắn phải nói "Tôi không cho phép tay bẩn" thì đối phương mở miệng, rất khách khí.

"Đi thôi."

"Nơi này sắp sập rồi."