Tôi Thực Sự Chỉ Nghĩ Đến Học Tập

Chương 21: Thế giới thứ hai



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vợ chồng Phó gia vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý Phó Ngôn sẽ không thành thân, bọn họ thậm chí cho rằng nhi tử sẽ mãi cô độc như vậy, hôm nay từ trong miệng y nghe được một câu như vậy, bọn họ đầu tiên là cả kinh, sau đó nghe rõ ràng đến tột cùng là đi nơi nào cầu thân lại ngẩn ra, thầm nghĩ cũng chưa từng nghe nói qua Huyền Âm giáo còn có nữ tử khuê phòng nào a, như thế nào đột nhiên lại nhắc tới chuyện này.

Mẫu thân Phó Ngôn tò mò hỏi: "Không biết Ngôn nhi coi trọng cô nương nào? Ngươi nói trước cho nương, chúng ta mời bà mối tới cửa."

Phó Ngôn không khỏi liếc nhìn họ, sửa lại: "Không phải cô nương."

Cuối cùng, y lại bổ sung một câu: "Hắn tên là Cố Từ."

"Không phải cô nương?" Hai người lại ngây ngẩn cả người, nhất thời không thể phản ứng lại ý tứ của những lời này.

Phó Ngôn nhìn bọn họ, càng nhìn càng cảm thấy chuyện này vẫn là tự mình làm sẽ tốt hơn, sau đó không nói gì nữa chỉ nhẹ gật đầu, xoay người rời đi.

"Aii, Ngôn nhi!" Cha Phó Ngôn gọi, đang định hỏi thêm gì đó, nhưng lúc này Phó Ngôn đã đi xa.

Hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau, chợt nhớ tới câu cuối cùng Phó Ngôn vừa nói, y nói, người kia tên Cố Từ?

Cố Từ....

Tên này như thế nào lại quen tai đến vậy.

Vợ chồng Phó gia chợt hiểu ra, đây không phải là tên của vị thiếu chủ của Huyền Âm giáo kia sao?!

Đứa nhỏ này là muốn hướng giáo chủ cầu thân?

*

Cố Từ đã lâu không ra ngoài đi dạo, thậm chí còn đi chưa hết Huyền Âm giáo, cơ thể đã có chút choáng váng, sắc mặt tái nhợt, cả người mệ mỏi. Thấy vậy, Mục Thu Sinh vội vàng đưa cậu trở về.

Cậu tựa vào giường thở dốc, trán lấm tấm mồ hôi, các thị nữ thấy vậy vừa đau lòng vừa lo lắng, trong mắt nhìn Mục đại phu hiện lên một tia oán hận, lúc Thanh La đưa nước ấm lên, nhịn không được nói: "Ngài không phải nói chỉ là bồi công tử đi ra ngoài một chút sao?"

Mục Thu Sinh bắt mạch, không đáp lại lời nàng ta, chỉ nhìn về phía Cố Từ, nói: "Xem ra thân thể vẫn còn quá mức suy yếu, bình thường phải đi lại nhiều hơn một chút."

"Ta biết." Cố Từ gật đầu, ở trong phòng lâu như vậy quả thật không tốt cho sức khỏe.

Mục Thu Sinh đưa ra chẩn đoán, sau khi xác định Cố Từ không có gì đáng lo ngại, hắn liền đứng dậy hướng Cố Từ cáo biệt, sau đó thấy những người khác muốn tiễn hắn, liền nói với Thanh La một câu: "Các ngươi ở chỗ này chăm sóc thiếu chủ, Thanh La cô nương tiễn ta là được."

Thanh La hơi ngẩn người ra, sau đó hoàn hồn lại, đặt khăn chuẩn bị lau mồ hồi cho Cố Từ sang một bên, dặn dò những người còn lại vài câu, mới đứng dậy tiễn Mục đại phu.

Hai người dọc đường đi cũng không nói gì, Thanh La cúi đầu, cung kính hữu lễ đi theo phía sau không xa Mục Thu Sinh, đợi đến khi sắp ra khỏi cửa lớn viện, bước chân nam tử áo xanh chậm lại một chút, hắn vẫn ngước mắt nhìn phía trước, ánh mắt không nhìn về phía Thanh La. Nhưng lại nói với nàng ta: "Cô nương, cho dù cô là thị nữ bên người công tử, nhưng có một câu ta không thể không nhắc nhở cô một chút, có đôi khi vẫn nên chú ý đúng mực, tuân thủ bổn phận, chớ vượt quá quy củ mới tốt."

Mục Thu Sinh nói những lời này ý tứ rất rõ ràng, đó chính là bảo nàng ta quy củ một chút, đừng lại có ý đồ đánh chủ ý lên Cố Từ, càng đừng vọng tưởng làm cái gì vượt qua bổn phận của mình.

Lúc Thanh La hiểu ra, sắc mặt nàng lập tức trở nên trắng bệch, nhưng nàng ta phản ứng rất nhanh, hơi rũ mí mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt, vẫn im lặng như cũ.

Mục Thu Sinh dừng bước, xoay người cười nói: "Đưa đến đây thôi, làm phiền cô nương rồi."

Thanh La thở đều, vẻ mặt vẫn như không có việc gì, nàng cũng điềm tĩnh cười: "Cung tiễn Mục đại phu."

Cố Từ sau khi uống thuốc xong liền dựa vào đầu giường nghỉ ngơi, trực tiếp để cho những người khác lui xuống. Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình cậu, 007 chui từ trong dây chuyền ra, dán ở bên người Cố Từ, truyền một phần tinh thần lực cho cậu, nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, nó cúi đầu sâu kín thở dài một tiếng.

"Làm sao vậy?" Cố Từ nhìn nó ủ rũ, bộ lông cũng đen đi không ít.

"Không có gì, ngài có phải rất khó chịu hay không?" Hệ thống hỏi cậu.

Cố Từ cười, khẽ lắc đầu, "Cũng may, vẫn còn trong phạm vi chịu đựng của ta."

Cậu vừa nói vừa nhớ tới nhiệm vụ, hỏi 007: "Thanh nhiệm vụ tiến độ vẫn là 0?"

Sau khi xuyên việt, bởi vì lo lắng cho tình trạng thân thể của Cố Từ, 007 cũng chưa kịp kiểm tra tiến độ nhiệm vụ, bất quá hiện tại bọn họ cũng chưa làm gì cả, theo logic mà nói, khẳng định tiến độ vẫn là 0, hệ thống nghĩ vậy, mở bảng điều khiển không gian ra, nhưng khi nhìn thấy tiến độ trên đó, cả người con mèo giật mình.

"Ký, ký chủ....." Nó ngay cả nói cũng không liền mạch.

Cố Từ nhìn theo ánh mắt của nó, nhìn thấy phía trên thanh nhiệm vụ, cũng sửng sốt, "Cái này...."

Cố Từ đã trải qua rất nhiều thế giới, đã làm đủ loại nhiệm vụ, đã thất bại cũng đã thành công, nhưng là...... Cậu đây là lần đầu gặp phải tình huống nhiệm vụ có giá trị âm ngay sau khi xuyên đến.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Nhiệm vụ bắt đầu cũng đã được một ngày rưỡi, trong khoảng thời gian này cũng không có phát sinh chuyện đặc thù nào, hơn nữa nếu thật sự có chuyện khẩn cấp, Cố Từ nhất định sẽ biết, lần duy nhất cậu sẽ bỏ lỡ, không có thời gian để quan tâm lúc ấy, chính là lúc cậu vừa xuyên qua đến nơi này, lúc đó cậu bị bệnh đến mức hỗn loạn, cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng mơ hồ nhớ rõ phụ thân cậu tựa hồ cho người xử lý ai đó.....

"Là ngày hôm qua sao?" Cố Từ hỏi.

007 cẩn thận quan sát thời điểm giá trị bị trừ, quả nhiên là ngày hôm qua, may mắn chỉ bị trừ 3%, đổi về giá trị dương cũng không khó, nếu như đạt tới giới hạn thống kê của hệ thống, nhiệm vụ liền hoàn toàn thất bại.

Cố Từ lúc này chú ý tới nhiệm vụ, đã hoàn toàn vượt qua nghi hoặc sự xuất hiện của Phó Ngôn ở thế giới này, cậu hiện tại trong đầu nghĩ đều là làm sao để hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa....

"Nơi này hẳn có trường tư thục chứ?" Cố Từ hỏi.

(*trường tư thục [cổ đại] - 私塾 - sẽ kiểu như này)



007 đã sớm đoán được cậu sẽ hỏi vấn đề này, cũng đã sớm điều tra trước, trả lời rất nhanh: "Có, thôn trang phụ cận có trường tư thục, cho trẻ con trong thôn học."

Một trong hai vấn đề đã được giải quyết, Cố Từ nhìn chằm chằm vào giá trị âm phía trên, ánh mắt chuyên chú lại nghiêm túc, thần sắc thập phần nghiêm túc.

Sau đó, cậu nhìn về phía 007, hệ thống cũng nghiêm túc nhìn cậu.

Một người một hệ thống đều thâm trầm thở dài một hơi.

Nhiệm vụ này so với thi tốt nghiệp trung học, đúng là khó khăn hơn nhiều, ít nhất lúc trước làm nhiệm vụ ngay từ đầu sẽ không liền biến thành số âm.

"Công tử, giáo chủ giúp ngài tuyển chọn ám vệ đã được huấn luyện đưa tới đây, ngài có muốn xem không?" Qua một lát, liền có thị nữ ở ngoài cửa dò hỏi, bởi vì Cố Từ trước đó đặc biệt ra lệnh muốn ở một mình một lúc, cho nên không có sự cho phép của cậu, các nàng không dám tự tiện đi vào.

Cố Từ nói: "Vào đi."

Trong phòng một hàng ám vệ thân mặc hắc y, những người này đều được huấn luyện vô cùng đặc biệt, mỗi một ám vệ sống sót đều là từ Thi Sơn Huyết Hải đi ra, trên tay bọn họ đã nhuốm máu của vô số người, khác với hộ vệ bình thường.

Nhóm ám vệ vừa bước vào, liền hành lễ với cậu, đồng thanh gọi: "Bái kiến thiếu chủ."

007 nằm ở trên đùi, theo Cố Từ nhìn về trước mặt những ám vệ này, không khỏi cảm thán những người này cùng người bình thường thật sự không giống nhau, trên người bọn họ có sát khí, dù để trong đám người, liếc mắt một cái liền có thể đem bọn họ cùng người bình thường phân biệt ra. Bất quá cũng có thể là bọn họ vẫn chưa thu liễm khí tức của bản thân, dù sao ám vệ vốn là ẩn nấp trong bóng tối, nếu như quá đột ngột, nhất định sẽ bị người nhìn phát hiện ra.

"Ta cũng không có gì muốn nói, về những điều căn dặn, phụ thân hẳn đã sớm nói cho các ngươi.....khụ, khụ."

Đang nói giữa chừng, Cố Từ lại ho khan một tiếng, sắc mặt thập phần tái nhợt, che miệng nặng nề ho khan, thị nữ lấy khăn tay lau miệng cho cậu, khi nàng thu hồi khăn tay, nhìn thấy trên khăn có vết máu, sắc mặt đại biến, sau đó yên lặng cúi đầu, nắm chặt khăn tay, đem khăn lẳng lặng thu lại sau lưng.

"Các ngươi ở chỗ này chiếu cố công tử, ta đi ra ngoài trước." Thanh La cùng Thu Liên không có ở đây, thị nữ có thể làm chủ trong phòng cũng chỉ còn lại Như Lam, nàng dặn những tỷ nữ khác vài câu, sau đó đem khăn trong tay áo giấy kỹ hơn một chút, hướng Cố Từ hành lễ lui về phía sau, lập tức đi đến chỗ của Cố Trường Thanh.

Tiểu thị nữ cho rằng mình che đậy rất tốt, không biết rằng khi sắc mặt nàng trắng bệch cất khăn đi, Cố Từ đã sớm phát hiện ra động tác nhỏ này của nàng, chẳng qua không có mở miệng vạch trần.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, nói với nhóm ám vệ: "Thôi, các ngươi lui xuống trước đi, có việc gì ta sẽ phân phó cho các ngươi."

Nhóm ám vệ từ sau khi tiến vào vẫn yên lặng đứng, không nói một câu, sau đó nghe được Cố Từ bảo bọn họ lui ra, liền đồng loạt hành lễ, trật tự có thứ tự lui ra bên ngoài. Nhưng bọn họ lại không có chân chính rời đi, liền canh giữ ở cách đó không xa, chỉ đợi Cố Từ lên tiếng, sẽ lập tức tiến vào chờ mệnh lệnh.

Phó Thu Liên ở phòng bếp xem thuốc Đông y, bởi vì nấu thuốc mất nhiều thời gian, công đoạn cũng có chút phức tạp, nàng lo lắng việc giao chuyện này cho người khác, vì vậy nàng tự mình làm, dùng quạt thỉnh thoảng đập quạt đốt, thấy thời gian không còn nhiều lắm, mới bưng thuốc ra, cho vào bát, rửa sạch cái nồi nhỏ để đun thuốc, đun tiếp liều thuốc thứ hai. Sau khi tất cả các vị thuốc được đun sôi, lại đem đổ chung lại, đun sôi tiếp, khi sôi cho vào một bát nước.

Nàng nhìn ngọn lửa chập chờn trong đống lửa, lại nghĩ đến chuyện sáng nay, trong lòng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng sau khi nghĩ lại vẫn không hiểu ra sao, dứt khoát không nghĩ nữa.

Cố Từ sai người thắp đèn trong phòng, sau đó cầm quyển sách cổ tới, đọc sách dưới ánh đèn. Thật ra lúc này sắc trời cũng không tối lắm, nhưng bởi vì trong viện này trồng mảng trúc lớn, dưới tán trúc che chởm ánh mặt trời khó có thể xuyên qua.

Cậu mới lật vài trang, liền cảm thấy trong phòng xung quanh yên lặng, loại yên lặng này khác với cảm giác vừa rồi, lúc trước là bởi vì thị nữ sợ quấy rầy cậu, cho nên cố ý làm động tác nhẹ nhàng, không gây ra bất kỳ tiếng ồn nào, mà hiện tại trực tiếp trở thành các nàng cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, sợ chọc giận ai đó.

Cố Từ nghĩ đến vừa rồi có người cầm khăn tay dính máu đi ra ngoài, trong lòng cũng đoán được là ai tới.

Một chiếc áo choàng được khoác lên người cậu.

"Trong phòng người đều chết cả rồi, lại để cho con ở chỗ đầu gió đọc sách." Cố Trường Thanh thanh âm nghe không ra hỉ nộ, nhưng chính là chỉ một câu như vậy, lại một lần nữa dọa đến các nàng quỳ xuống, hận không thể dập đầu tạ tội.

Cố Từ đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, giải thích nói: "Chỗ này ánh sáng tốt, cho nên con muốn ngồi ở chỗ này."

Phụ thân Cố Từ thở dài, khóe miệng nở một nụ cười bất đắc dĩ, "Cho dù muốn làm gì, cũng phải nghĩ đến thân thể mình."

Các thị nữ vẫn quỳ trên mặt đất như trước, cúi thấp đầu, bộ dáng càng thêm nhu thuận, mà lúc này Phó Thu Liên vừa vặn đem thuốc vừa nấu bưng lên, thấy tất cả mọi người quỳ ở đây, trong lòng sửng sốt, động tác trên tay cũng không có dừng lại, ổn thỏa đem thuốc đặt ở trên bàn bên cạnh Cố Từ.

"Hôm nay đã gặp huynh trưởng của ngươi?" Cố Trường Thanh đột nhiên hỏi.

Thu Liên ngoan ngoãn trả lời: "Vâng, sáng nay đã gặp, đa tạ giáo chủ đã sắp xếp."

Cố Trường Thanh gật đầu, rất nhanh lại nhắc tới một chuyện khác, đây là mục đích chính hắn muốn nói: "Có chút quy củ, ngày đầu tiên công tử người nhà ngươi đến đây, cũng đã có người báo rõ ràng cho bọn họ biết, nhưng ngươi hôm qua vừa vào cửa, rất nhiều chuyện còn chưa kịp nói cho ngươi biết, chuyện khác về sau sẽ có người báo cho ngươi biết, ta chỉ nhấn mạnh một điểm..."

Hắn chỉ thản nhiên nhìn các nàng, cũng không có động tác dư thừa, nhưng tất cả mọi người ở đây cơ hồ đều có thể cảm nhận được một loại cảm giác áp bức từ trên người Cố Trường Thanh truyền đến, mà Phó Thu Liên bị ánh mắt như vậy nhìn thẳng, càng thêm tái nhợt, nàng khẽ cúi đầu, nhẹ giọng đáp: "Nô tỳ đang nghe."

"Nếu Tiểu Từ xảy ra chuyện gì, các ngươi đều phải chôn cùng hắn."

Phó Thu Liên lập tức cùng những người khác quỳ xuống, vội vàng đáp: "Vâng.

"Khụ khụ khụ ——"

Cố Từ đột nhiên ho khan, giảm bớt bầu không khí căng thẳng áp bức vừa rồi, phụ thân cậu quay đầu lại, đưa tay vỗ vỗ lưng cậu, vẻ mặt hờ hững nhất thời hòa hoãn lại, nhưng cũng không khỏi âm thầm nhíu mày: "Mục Thu Sinh không phải đã nói, chờ con tỉnh lại, bệnh tình sẽ có chuyển biến tốt đẹp sao?"

- ----------------------------------------