Tôi Với Tên Cùng Bàn Chả Ưa Gì Nhau

Chương 10: *



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ngắm sao."

Editor CO6TINY 🍀

Du Bạch không tìm ra lý do sao phải đưa Trần Phi Dự theo cùng. Với cậu, vẽ tranh với người khác là một việc hết sức nhạt nhẽo, Trần Phi Dự giờ này rảnh rang, còn không bằng ở lại giải thêm vài bộ đề.

Lúc Trần Phi Dự đang thu dọn hành lý, Du Bạch có thấy đối phương rút ra hai tập tài liệu lớn. Lớp trưởng người ta cho dù ở thôn quê hoang dã, lại chỉ một lòng nghĩ đến thi tháng, đúng là học sinh mẫu mực mà.

Du Bạch tìm đến nhà dân để hỏi đường, thay vì lên núi, cậu men theo con suối, đi dọc con đường nhỏ hơn 20 phút, cuối cùng cũng nhìn thấy cánh đồng hoa cải dầu rộng lớn trong lòng thung lũng.

Nhạc Thị nằm giữa ngã ba cao nguyên Vân Nam-Quý Châu và đồng bằng ở hạ lưu sông Dương Tử, với ruộng bậc thang là chủ yếu, Du Bạch đứng dưới lòng chảo nghiêng đầu nhìn lên, hoa cải dầu vàng óng ánh, màu của sắc xuân tươi mơn mởn, khe suối trong lành, chòi xanh mềm mại tươi mát, ngay cả những bông cải dầu vàng rực trong núi cũng không hề kém sắc.

Du Bạch tìm một nơi bằng phẳng ven sông, mở giá vẽ ra, bắt đầu vẽ.

Đoán được từ trước nên cậu đã mang màu nước theo, mùa xuân thích hợp vẽ loại tranh này, một mùa tươi đẹp đầy sắc màu.

Du Bạch đã đặt báo thức, tranh thủ về kịp ký túc xá, bèn cất giá vẽ đi. Lúc vào ký túc xá, không có ai bên trong, nguyên căn phòng vắng tanh, Du Bạch bèn bật đèn lên - có lẽ do sống một mình ở Lệ Cảnh Uyển lâu, cậu đã quen mở tất thảy đèn điện trong nhà lên.

"Du Bạch!"

Một thoáng đèn được bật lên kia, giọng nói của Trần Phi Dự từ lối vào cầu thang truyền tới.

Du Bạch nghiêng người nhìn ra ngoài cửa, bắt gặp ánh mắt của Trần Phi Dự. Trần Phi Dự không cười, sắc mặt không tốt lắm: "Cậu đã đi đâu hả?"

Du Bạch đáp: "Bờ sông."

Trần Phi Dự bước vào, Du Bạch tiếp tục thu dọn dụng cụ vẽ tranh của mình, cất hết bút vẽ lẫn thuốc màu vào vali. Lúc đó Trần Phi Dự mới nhận ra, gần nửa vali của Du Bạch chứa đầy dụng cụ vẽ tranh.

Cả hai không nói lời nào, cho đến khi Du Bạch thu dọn xong xuôi, Trần Phi Dự mới nói: "Đến khu tập trung ăn cơm."

Không phải bữa nào người dân cũng nhiệt tình chuẩn bị thịt cá trên mâm, mấy ngày tiếp theo, thức ăn đồ uống đều được giải quyết nhanh gọn lẹ trong nhà ăn của trường trung học.

Bạn ăn của Trần Phi Dự, lớp phó học tập Lý Tư Diễn, đã chiếm chỗ trước cho hắn, còn tiện thể lưu lại một chỗ cho Du Bạch, Du Bạch hơi ngạc nhiên, nhưng Lý Tư Diễn lại cười nói: "Phi Dự bảo tớ giữ đấy."

Từ Tri Lâm không cùng một khu với Du Bạch, cậu chàng ở trường tiểu học Đại Hưng, cả tuần nay đều không sang ăn cơm chung với Du Bạch được.

Du Bạch thực ra không ngại ăn một mình, trước giờ cậu vẫn luôn như thế.

Với người trưởng thành mà nói, ăn một mình chỉ là trạng thái bình thường. Nhưng với một học sinh cấp ba, chuyện này lại không dễ đến thế, ở độ tuổi này, làm gì cũng phải có bầy có bọn, không thể dùng bữa hay đến căn-tin một mình để mua quà vặt được, thậm chí đi vệ sinh cũng phải kéo bè kéo phái vài ba người đi cùng.

Du Bạch không giỏi hòa nhập vào môi trường tập thể, nếu Trần Phi Dự không kéo cậu vào, một mình cậu vẫn làm hết thảy mọi việc được.

Nhưng Trần Phi Dự lại níu cậu lại, cảm giác này rất kì lạ, nhưng Du Bạch cũng không bài xích. Cậu tự tìm lí do cho mình, lớp trưởng Trần Phi Dự là người tốt, tuy tính tình cố chấp, nhưng lòng dạ không xấu.

Lý Tư Diễn khác với Chu Tử Lâm, tính cách trầm ổn chín chắn, lúc ăn chung với Trần Phi Dự, hai bên cũng không nhiều lời, thỉnh thoảng chỉ thảo luận vài vấn liên quan đến chuyện học.

Du Bạch thầm nghĩ, ăn cơm với hai người họ tốt hơn Chu Tử Lâm nhiều, thằng nhóc kia có lúc quá ồn.

Ăn cơm xong, ba người cùng sóng vai đến ủy ban thôn xem phim xưa, tối nay không có "Chiến tranh đường hầm", cũng chẳng thấy "Chiến tranh địa lôi" nào hết, tất nhiên cũng chả có "Chuyện tình đồng quê" nốt.

Chả rõ chủ nhiệm Lý kiếm đâu ra cuộn phim "Tháng hai đầu xuân" tận thập niên 1960.

Trong tiếng nhạc du dương êm dịu, Du Bạch thành công đánh một giấc ngon lành.

Còn may có bóng tối bao phủ, học sinh Trung học phụ thuộc lại đông, ai nói chuyện thì cứ nói, ai chơi di động thì cứ chơi, chủ nhiệm khối cũng không quản nghiêm, Du Bạch ngủ đến hết phim mới tỉnh.

Chủ nhiệm Lý cầm loa dõng dạc bày tỏ sự yêu thích của ông đối với bộ phim, học sinh bên dưới đều thất thần ngồi nghe, chỉ chực chờ chủ nhiệm khối thông báo hoạt động tối kết thúc rồi giải tán.

Về đến phòng ngủ đã chín giờ, mọi người vội vàng xếp hàng tắm gội, đúng mười giờ đèn đóm đều tắt hết.

Du Bạch nằm trên giường, trái lại không tài nào chợp mắt được, vừa nãy mới đánh được một giấc no say, lúc này tinh thần hưng phấn bừng bừng__Bỗng nhớ đến đường về ban nãy, cả một bầu trời đầy sao.

Ở Nhạc Thị không bao giờ ngắm được nhiều sao như ở đây, Du Bạch lật người, thật sự không ngủ vô, cậu mặc áo lên, định bụng ra ngoài ngắm sao.

Động tác đi lại rất khẽ, tránh giáo viên đang tới lui kiểm tra phòng, nhưng vừa ra tới cửa mới phát hiện cửa bên ngoài đã bị khóa trái.

Du Bạch bèn vòng lên lầu hai, đi đến cuối hành lang, mở cửa sổ ở đó ra, trực tiếp phi thẳng ra ngoài.

Cửa sổ ở đây là kiểu dáng cũ thời trước, không có lưới chống trộm, với một người bay qua cửa sắt Nhất Trung dễ như bỡn như Du Bạch, riêng cái này đã không bì lại.

Du Bạch nhẹ nhàng đáp đất, phủi tay, bãi đất vàng vắng hoe không một bóng người, Du Bạch tính men theo con đường ban nãy, ra thẳng bờ sông.

Còn chưa đi được hai bước, chợt nghe thấy tiếng đáp đất quen thuộc sau lưng.

Du Bạch lập tức ngoáy đầu lại, thấy Trần Phi Dự cũng nhảy ra ngoài cửa sổ, tức khắc nhìn đến ngây người.

"Có giáo viên đến." Vẻ mặt Trần Phi Dự rất bình tĩnh, khẽ gọi Du Bạch lại, sau đó bắt lấy tay cậu, kéo người trốn ra phía sau tòa nhà ký túc xá.

Chủ nhiệm khối dẫn theo vài giáo viên, chậm rãi đi về kí túc xá.

Lưng Du Bạch đập vào tường, âm thanh trầm đục vang lên, Trần Phi Dự nghe thấy, chợt sững người, duỗi tay ôm lấy vai Du Bạch, kéo về phía mình: "Không sao chứ?"

Giọng vẫn rất khẽ, Du Bạch lắc đầu hỏi: "Cậu ra đây làm gì?"

Trần Phi Dự không buông tay ra, trái lại càng giữ chặt hơn, hỏi ngược lại: "Cậu ra ngoài làm gì?"

Du Bạch không giấu Trần Phi Dự: "Ngắm sao."

Trần Phi Dự không tin: "Ngắm sao? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, trèo tường ra ngoài để ngắm sao? Không biết nhỡ bị tóm được, bị trừ điểm còn viết kiểm điểm à! "

Nghe thấy câu kia, trong mắt Du Bạch mang theo ý cười, nhìn Trần Phi Dự hỏi: "Còn cậu? Không tiếc mạo hiểm trừ điểm còn chạy ra ngoài này, muốn làm gì đây?"

Trần Phi Dự nghĩ đến đây liền bực mình, hung hăng đánh một cái vào lưng Du Bạch, trở tay kéo Du Bạch vào lòng mình, Du Bạch chả hiểu ra sao, duỗi tay đè vai Trần Phi Dự lại, đẩy ra: "Làm gì đấy?"

Trần Phi Dự buông tay ra, đứng bên cạnh Du Bạch: "Tôi cũng muốn ngắm sao."

Du Bạch thở dài, dường như cũng hết cách với Trần Phi Dự: "Đi."

Du Bạch đưa Trần Phi Dự men ra sau ký túc xá, trèo qua một bức tường đất nhỏ, rồi quẹo vào con đường mà cậu ngồi vẽ chiều nay.

Hai người men theo con đường nhỏ dẫn đến bờ sông, tới đây thì dừng lại, Du Bạch tìm một hòn đá bảo Trần Phi Dự ngồi xuống.

Đêm ở thôn quê tối om, Du Bạch vốn lấy di động bật đèn pin lên soi, nhưng giờ đã tắt, Trần Phi Dự ngồi trên phiến đá, thấy Du Bạch lại đứng lên tính rời đi, vội duỗi tay bắt lấy cổ tay cậu: "Cậu muốn đi đâu?"

Du Bạch bị Trần Phi Dự kéo, lại ngồi xổm xuống, hiếm thấy kiên nhẫn giải thích, "Tôi tìm thêm một hòn đá nữa để ngồi."

Trần Phi Dự lập tức nhường nửa bên cho cậu: "Thôi khỏi, ngồi bên còn lại đi, dư sức."

Du Bạch cười, dưới ánh trăng, khuôn mặt bình thường luôn tỏ ra lạnh lùng cũng dịu đi nhiều: "Cậu sợ à?"

Xung quanh tối đến mức không nhìn thấy năm đầu ngón tay, ánh trăng trên cao chiếu xuống, bóng người có chút mơ hồ, trong mắt Trần Phi Dự thế giới dường như mông lung.

Sợ Du Bạch vừa rời đi, nơi này chỉ còn mình hắn, không tìm được đường về, biết đâu chừng sáng mai còn xuất hiện trên tin tức đầu đề, tiêu đề gì đó cũng nghĩ xong xuôi, một em học sinh cấp ba nào đó mất tích trong đêm, vậy mà...

"Cậu không sợ chắc? Trời tối như vậy, không sợ mới lạ ấy."

Du Bạch cảm giác bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình đã bắt đầu đổ mồ hôi, bèn làm theo lời Trần Phi Dự, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Du Bạch hỏi Trần Phi Dự, "Sợ còn muốn đi theo?"

Trần Phi Dự 'đệt' một tiếng: "Nửa đêm nửa hôm không lo ngủ còn lẻn ra ngoài, ai mà không lo? Ở đây cũng không phải Nhạc Thị, rừng núi hoang vu vắng vẻ, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?"

"Tôi..." Du Bạch tôi tôi hồi lâu, còn chưa sắp xếp xong ngôn ngữ: "Làm sao có chuyện gì được."

Trần Phi Dự cười nhạt: "Gió lạnh vừa sượt qua chút đã nhảy dựng, đêm hôm canh ba còn chạy lung tung cái gì!"

"Tôi không ngủ được, muốn ra ngoài ngắm sao." Du Bạch cười nói, "Độn thêm quần áo sẽ không bị lạnh."

Trần Phi Dự thở dài, "Cậu đúng là có máu nghệ thuật gia trong người đấy."

Du Bạch hỏi, "Nghệ thuật gia gì?"

Trần Phi Dự nói: "Một trái tim mỏng manh đầy nhạy cảm, nước mắt rưng rưng khi hoa tàn, thở dài khi thấy mây che ánh trăng..."

Du Bạch nghe không lọt tai bèn ngắt lời hắn: "Đừng ở đây nói nhảm, yên lặng một lát, nghe đi."

Trần Phi Dự ngậm miệng lại, hóa ra buổi tối cũng không tĩnh mịch như hắn tưởng, tiếng suối chảy róc rách cộng với tiếng côn trùng kêu râm ran, Trần Phi Dự không biết tại sao, tự dưng lại nhớ đến câu nói từng đọc trong sách giáo khoa khi bé: "Thế giới tự nhiên diệu kỳ này."

Hắn bắt lấy cánh tay Du Bạch, hai người tựa vào nhau ngồi cùng một tảng đá, Trần Phi Dự duỗi tay chỉ vào một ngôi sao trên bầu trời: "Sao gì đấy?"

"Không biết." Du Bạch thực sự không biết.

Trần Phi Dự sửng sốt: "Vậy cái kia?"

"Không biết." Du Bạch quả thật không biết.

Trần Phi Dự khó hiểu: "Vậy cậu biết cái gì?"

Du Bạch nỗ lực tìm kiếm dãy ngân hà trong bầu trời đầy sao kia, tùy tiện chỉ một cái: "Mấy ngôi sao này, giống y đúc cái muôi, rất có thể là chòm sao Bắc Đẩu, cũng có thể không phải, tôi đoán thôi. Mỗi lần tôi cứ tùy tiện nối đại một đường, cảm thấy kia hẳn là chòm sao Bắc Đẩu. Trừ cái này ra, tôi biết một chút về mặt trăng, cậu nhìn vào cái bóng phía trên kia đi, có thấy chị Hằng Nga đang nhảy múa đó không, ở bên còn có chú Cuội, lẫn thỏ ngọc đấy."

Trần Phi Dự haha cười to, cảm thấy Du Bạch rất thú vị: "Ngắm cái gì chứ?"

Nhìn thấy Trần Phi Dự đang cười, Du Bạch cũng không bực, ngược lại nghiêm túc nói: "Ngắm sao chứ gì. Lớp trưởng, tôi ngắm sao không phải để thu được kiến thức Thiên văn, cần gì phải biết đây là sao gì, còn kia là cái gì chứ. Tôi chỉ cảm thấy, sao tối nay rất đẹp, nên muốn ra ngắm thôi. Không có mục đích rõ ràng, cũng chẳng nghĩ được xa thế."

Editor CO6TINY 🍀