Tổng Giám Đốc Cặn Bã, Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Chương 44: “Bảo vệ” người ấy



“Uncle, anh ấy thật là một người làm cho người ta không thể kháng cự, trong đầu tôi hiện tại đều tràn ngập hình ảnh của anh ấy——’ Như Y bối rối!

Hoắc Doãn Văn bắt đầu gõ bàn phím: ‘Đừng vội vui mừng, người đàn ông này có lẽ cũng không phải là người tốt, có lẽ anh ta cũng rất tệ, cô không cần đặt tình cảm vào người anh ta.”

‘Uncle, ngươi rốt cuộc cũng lên mạng, tôi rất nhớ Uncle!’ Thêm vào đó là một biểu tượng ôm thắm thiết. “Uncle vẫn mạnh chứ? Nhiều ngày không online, công việc bận rộn lắm sao?”

‘Ừ, chuyện công việc! Gặp cô rất vui. Bây giờ cô nên đi xem một bộ phim hay, uống cốc sữa nóng, đi ngủ một giấc, sáng hôm sau tìm người đàn ông tốt để yêu đương. Cô lập tức có thể quên người đàn ông kia đi.”

‘Uncle tại sao lại cho rằng anh ấy không tốt? Uncle chưa từng thấy qua anh ấy, anh ấy thật sự là người tốt mà!” Không biết vì sao có người nói xấu Hoắc Doãn Văn, cô liền không nhịn nổi bênh vực anh!

‘Tôi hiểu rất rõ! ’

‘Uncle đừng nói bừa, cũng chưa gặp qua anh ấy” Cô khăng khăng

‘Nhưng tôi lại hiểu rõ đàn ông, nhất là cái loại lắm tiền, thành công! ’ Hoắc Doãn Văn gõ câu trả lời!

Đọc những hàng chữ khẳng định ấy, Như Y hít sâu một hơi, sau đó tay gõ nhanh: ‘Hãy cho tôi lý do, chứng minh anh ấy không phải là người tốt!”

Hoắc Doãn Văn đọc câu chất vấn của cô, sau đó bắt đầu gõ bàn phím. ‘Qua miêu tả của cô, tôi đoán anh ta là một người rất nghiêm cẩn!”

Nghiêm cẩn? Như Y không thể không gật đầu. ‘Dạ! ’

‘Một người đàn ông nghiêm cẩn đương nhiên có thể biết tự hạn chế, tự hạn chế nghĩa rộng là anh ta tính toán mọi chuyện rất chu toàn, giọt nước không lọt, nói cách khác tâm tư của anh ta rất kín đáo! ’

Như Y đọc những lời này rất có đạo lý, chỉ là cô không hiểu ra sao. ‘Uncle, ý tứ kín đáo không phải là khuyết điểm chứ? ’

‘Kẻ như vậy thường thường khiến cho cô đoán không ra ý định của hắn. Hơn nữa hắn đến cùng đã làm cái gì, cô vĩnh viễn cũng sẽ không biết! Nhất là doanh nhân, một khía cạnh đen tối của hắn cô không thể tưởng tượng đến đấy!’ Đánh xong câu này, Hoắc Doãn Văn khóe miệng nhếch nụ cười tự giễu. Không sai, anh tới giờ chưa bao giờ cho rằng mình là một người tốt!

‘Tôi nghĩ, trên thương trường vô luận sử dụng thủ đoạn gì, đều là bình thường ——’ Như Y tiếp tục phản bác.

‘Nhưng, cô có từng nghĩ qua, hắn đã có bạn gái! ’

‘Tôi biết rõ anh ấy có, thật ra tôi không nghĩ muốn cùng anh ấy hẹn hò, chúng tôi căn bản không có cơ hội qua lại! Tôi chỉ là đôi lúc nhớ thầm anh ấy! ’

‘Tôi nghĩ bạn gái hắn nhất định là hỗ trợ sự nghiệp của hắn, đàn ông như vậy một khi hiểu rõ mình phải làm gì, sẽ không vì bất cứ cô gái nào mà thay đổi đấy!’ Hoắc Doãn Văn gõ những lời này, nghiêm túc đọc qua một lần, giống như là đang dùng lực nhắc nhở mình, sau đó gửi đi!

Như Y thấy những dòng này, trong lòng lại tràn đầy tự giễu, nhưng hơn nữa là sầu não. Đúng nha, anh ấy đã có bạn gái, sao cô lại mất nhiều sức lực để làm mình rối rắm?

Nhưng ông trời tại sao lại để cho cô gặp một người đàn ông ưu tú như thế. Đã không phải duyên phận, sao còn để cô luân hãm?

‘Anh ấy rất si tình! ’ Như Y chia sẻ cảm giác đối với Hoắc Doãn Văn.

Hoắc Doãn Văn mím môi mỏng, gõ ra một câu, tiếp tục chửi bới mình. ‘Đàn ông si tình thường thường càng tuyệt tình, cũng không phải là người tốt! ’

"Doãn Văn, đang cùng ai nói chuyện phiếm đấy?" Một giọng nữ tính ướt rượt, thơm mát, từ phía sau ôm choàng lấy Hoắc Doãn Văn, sau đó khẽ hôn vào môi anh.

Hoắc Doãn Văn đóng QQ lại, quay đầu nhìn vào cô gái, cũng là người tình của hắn Diệp Vũ Nghiên."Không có chuyện gì, nói chuyện với bạn bè thôi !"