Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục

Chương 50: Em bị dị ứng mùi đàn ông trăng hoa



Tôn Khả Thiên quan sát một lượt nơi làm việc mới của mình. Trong ngăn kéo có đầy đủ vật dụng cần thiết để phác thảo, thậm chí bộ màu chuyên dụng này là phiên bản giới hạn. Ngoài ra còn có thêm một chiếc laptop đã được cài đặt sẵn các phần mềm thiết kế, wacom, và điện thoại di động.

Cô tiện tay mở điện thoại, trong đó đã cài sẵn số điện thoại của những người trong Lôi gia. Cô không biết là ai đã chuẩn bị sẵn những thứ này, cứ coi như đây là đặc quyền của giám đốc sáng tạo đi.

Nơi đầu tiên Tôn Khả Thiên đến chính là phòng chế tác, phần vì muốn thăm lại mọi người, phần vì muốn gặp chị Linh San để trao đổi ý tưởng. Sau đó chính là đến phòng thiết kế để gặp lại cố nhân.

Có lẽ bây giờ phòng nhân sự đã đăng thông báo về người đảm nhận chức vụ giám đốc sáng tạo mới, nên khi cô xuất hiện không ai dám tỏ thái độ.

- Chắc không cần giới thiệu với mọi người nữa đâu nhỉ. Hôm nay tôi đến chỉ để kiểm tra tiến độ công việc của mọi người thôi. Tôi vừa nhận được bảng phân công công việc từ phòng nhân sự, hiện tại phòng thiết kế đang đảm nhận 23 dự án thiết kế, trong đó dự án quan trọng nhất do cô Mã Lệ phụ trách. Vậy nên mời cô Mã Lệ trình bày cho tôi biết dự án của mình đã thực hiện đến đâu rồi.

Đây là lần đầu tiên phòng thiết kế bị kiểm tra đột xuất. Cô biết không phải ai cũng vô dụng như Mã Lệ và đám bạn của cô ta, nhân cơ hội này muốn loại bỏ những người vô dụng để trao cơ hội cho những nhà thiết kế có khả năng nhưng luôn bị chèn ép.

Mã Lệ bị điểm mặt chỉ tên, sống chết cũng không đồng ý làm theo, đơn giản vì cô ta chưa làm được thứ gì cả.

- Tôn Khả Thiên, đó là dự án của tôi, cô có quyền gì mà kiểm tra.

Tôn Khả Thiên ngồi xuống ghế, không nhanh không chậm mở tập tài liệu có liên quan đến dự án của Mã Lệ ra.

- Tôi chính là giám đốc sáng tạo, vậy nên việc kiểm tra tiến độ các dự án là việc nên làm. Nếu tôi không nhầm thì dự án này còn 5 ngày nữa là đến deadline nhỉ.

Người đến xem kịch vui ngày càng đông. Thường ngày Mã Lệ cậy thế ức hiếp người, hôm nay bị chỉnh như vậy khiến bọn họ hả dạ trong lòng lắm.

- Người kiểm tra tôi cũng nên là trưởng phòng thiết kế, chưa đến lượt cô đâu.

- Vậy sao?

Tôn Khả Thiên cười lạnh, nụ cười tạo một áp lực vô hình lên đối phương.

- Nếu bây giờ cô không thể trình bày thì tôi sẽ chuyển dự án này cho nhà thiết kế khác có năng lực hơn. Hãy nhớ kỹ, cô chỉ có một cơ hội duy nhất.

Mã Lệ vờ như không nghe thấy gì cả, chen ra khỏi đám đông rồi bỏ đi. Hành động của cô ta càng khiến Tôn Khả Thiên thêm khẳng định chắc chắn cô ta chưa làm được gì đối với dự án này.

- Tôi đã nói đây là cơ hội cuối cùng, nếu cô bước ra khỏi cánh cửa đó thì ngay lập tức dự án này sẽ do người khác đảm nhận.

Ai cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Tôn Khả Thiên, chắc chắn không phải chỉ là sự de dọa. Mã Lệ chưa làm được gì làm sao có gan đứng lại, cô ta đánh liều bỏ đi, nghĩ rằng có ba ruột là thành viên trong hội đồng quản trị nên chẳng ai dám động đến mình.

Sau khi Mã Lệ rời khỏi, Tôn Khả Thiên liền đứng dậy, hướng mắt về phía đám người đang vây xung quanh mình.

- Đã đến lúc thu phí xem kịch rồi nhỉ. Tất cả những nhà thiết kế đang đảm nhận các dự án còn lại hãy gửi báo cáo về tiến độ dự án vào mail cho tôi, trễ nhất là đêm nay. Nếu làm không tốt, tôi sẽ bàn giao lại cho nhà thiết kế khác. Kể từ bây giờ, dự án của cô Mã Lệ sẽ giao lại cho nhà thiết kế Mộc Miên.

Mộc Miên là nhà thiết kế trẻ tuổi, lại ít nói. So với đám người hay đi theo nịnh bợ kẻ khác thì cô ta lại thích ngồi một mình trong góc, mặc kệ bị lũ người kia xỉa xói và sai vặt. Nếu hôm nay Tôn Khả Thiên không gọi tên Mộc Miên thì có lẽ mọi người ở đây đều quên mất cô ta cũng là nhà thiết kế chứ không phải chân sai vặt.

Mộc Miên bị gọi đích danh, liền hớt hải chạy lên. Đối diện với một Tôn Khả Thiên đang đằm đằm sát khí, dường như cô ta lại không thấy sợ hãi chút nào.

- Khả Thiên, à không giám đốc, cô lại giao một dự án lớn như vậy cho tôi sao?

- Cô có làm được không?

Mộc Miên lưỡng lự. Từ trước đến giờ cô chỉ là chân sai vặt chứ chưa đảm nhận dự án lớn nào. Đây là cơ hội để bản thân trở mình, nhưng dự án này quá lớn, lại chỉ còn 5 ngày để thực hiện, e rằng…. ngôn tình ngược

- Tôi… tôi…

- Cô đã tốt nghiệp loại xuất sắc tại học viện Thời trang Quốc gia nhỉ.

Đúng rồi, nếu Tôn Khả Thiên không nhắc nhở thì Mộc Miên cũng quên mất mình đã từng đạt đạt được thành tích tốt như thế nào. Cô muốn được trở thành người như Tôn Khả Thiên, cho dù bị ức hiếp và chèn ép vẫn có thể ngẩng cao đầu.

- Tôi làm được!

Mộc Miên trả lời dõng dạc. Đáp lại sự tự tin ấy là vài tiếng bất cười. Những người xung quanh không nói ra miệng, nhưng trong lòng lại đang cười nhạo. Đây giống như một vở hài kịch vậy, một con cóc ghẻ lại dám đảm nhận dự án lớn. Chỉ sợ đến ngày mai, Mã Lệ biết được dự án của mình bị rơi vào tay Mộc Miên, cô ta không xé xác Mộc Miên ra mới lạ.

Tưởng kịch vui đã tàn, nhưng không ngờ Mã Lệ quay lại sớm hơn cô tưởng, đã vậy còn dẫn theo viện binh.

Mã Lệ vô tình gặp được Lâm Nhạn Tuyết. Cô ta như chết đuối với được cọc, bèn bịa đặt vài ba câu, nói rằng Tôn Khả Thiên vô duyên vô cớ cướp dự án của mình. Cô ta còn nói lúc trước giữa hai người có chút hiểu lầm, vậy nên Tôn Khả Thiên lấy việc công trả thù riêng.

Lâm Nhạn Tuyết vốn đã không ưa gì Tôn Khả Thiên, nay còn nghe thêm mấy câu của Mã Lệ, càng thêm khẳng định cô là người hống hách, cậy có Lôi lão phu nhân chống lưng mà làm càn.

- Khả Thiên, tôi đang là trưởng phòng thiết kế của Lôi thị, vậy nên việc giám sát công việc của phòng thiết kế sẽ do tôi đảm nhận. Chuyện của Mã Lệ chị nên bỏ qua đi.

Tôn Khả Thiên đứng đối diện với Lâm Nhạn Tuyết, vô tình tạo ra thế đối đầu.

- Nếu cô không rõ chuyện gì đã xảy ra thì tốt nhất nên giữ im lặng. Ngay cả năng lực của cấp dưới cô cũng không biết thì đừng nên ngồi ở vị trí này nữa. Còn về phần Mã Lệ, như tôi đã nói, kể từ giây phút cô bước ra khỏi cánh cửa ấy thì cơ hội duy nhất dành cho cô đã không còn.

Thông qua lời xì xào của những người xung quanh, Lâm Nhạn Tuyết biết được Tôn Khả Thiên vừa giao dự án lại cho Mộc Miên, liền bật cười.

- Chị giao dự án này cho Mộc Miên sao, chị thì hiểu năng lực của nhân viên quá nhỉ.

Giọng điệu của Lâm Nhạn Tuyết nồng đậm ý kinh thường, cố tình đối đầu với Tôn Khả Thiên để chiếm thế thượng phong.

- Với tư cách là trưởng phòng thiết kế, tôi sẽ không giao dự án của Mã Lệ cho ai cả.

Tôn Khả Thiên không thay đổi sắc mặt, vẫn duy trì vẻ mặt lãnh đạm, không nhanh không chậm mà khẳng định từng từ.

- Tôi sẽ không nhắc lại lời nói của mình lần hai.

- Cô! Cô đừng lạm quyền, nếu không tôi sẽ báo cáo lên cấp trên!

Tôn Khả Thiên nhướng mày.

- Cấp trên? Tôi không được tính là cấp trên của cô sao. Hay cô muốn chạy đến khóc lóc, kể tội với chủ tịch?

Bị nói trúng tim đen, khuôn mặt Lâm Nhạn Tuyết đỏ phừng phừng, trong lòng không ngừng chửi rủa.

- Được, cứ làm theo lời giám đốc sáng tạo nói đi. Nhưng nếu như Mộc Miên không hoàn thành được dự án và làm ảnh hưởng đến Lôi thị, thì tôi sẽ báo cáo chuyện này trực tiếp lên chủ tịch, đồng thời cô phải công khai xin lỗi tôi và Mã Lệ.

Cô ta cũng biết cách khiêu khích quá nhỉ. Không sao không sao, giữa núi xanh lo gì không có củi đốt, một người có bản lãnh thực sự sẽ làm tốt mọi việc, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

- Cố lên nhé.

Tôn Khả Thiên gật đầu, chấp nhận sự khiêu khích, sau đó vỗ vai và động viên Mộc Miên. Vẫn còn non và nhiều phèn lắm, nhưng không sao cả, người cô nhìn trúng sẽ không yếu kém như vậy đâu.

Cô quay trở lại phòng làm việc, bắt đầu đọc tài liệu liên quan đến các dự án mà phòng thiết kế đang đảm nhận. Muốn ngày mai có thể ra đòn phủ đầu thì trước hết bản thân phải tìm hiểu về kẻ địch. Không ngờ khi đọc đến dư án cuối cùng thì đồng hồ đã điểm hơn 8 giờ tối, cô bất chợt nhớ đến việc muađiện thoại mới cho Đồng Lệ Giao nên vội vã rời khỏi.

Nào ngờ vừa ra tới thang máy thì bắt gặp Lôi Thần Phong cũng chuẩn bị đi về.

- Tan làm trễ vậy sao? Nhớ giữ gìn sức khỏe.

Tôn Khả Thiên ngẩng đầu nhìn anh. Anh cao hơn cô một cái đầu, thế nên khi đứng trước mặt anh, cô thấy mình thật nhỏ bé.

- Đúng rồi, những ai tan làm trễ đều phải giữ gìn sức khỏe.

Trông sắc mặt anh có vẻ mệt mỏi, vậy nên cô cố ý nhắc nhở anh cũng phải quan tâm đến bản thân mình.

- Ngày làm việc đầu tiên diễn ra ổn chứ?

- Anh không thấy em vẫn lành lặn không một vết xước đây à.

Tôn Khả Thiên trả lời bâng quơ, nghĩ rằng mình không nói thì anh cũng thừa biết chuyện gì đã xảy ra, có khi Lâm Nhạn Tuyết còn thêm thắt vài thứ để biến câu chuyện ở phòng thiết kế trở thành drama đẳng cấp Hollywood ấy chứ.

- Giờ này chắc đã hết xe bus chạy, để anh đưa em về.

- Not bad! Vừa tiết kiệm được tiền, vừa tiết kiệm được thời gian, có điều trông anh không được thân thiện như mấy chú tài xế xe bus.

Tôn Khả Thiên đang bày tỏ nỗi lòng của mình, phải tôi luyện qua nhiều kiếp nạn cô mới có đủ bản lãnh ngồi cạnh khuôn mặt như âm hồn bất tán này.

- Vừa hay chiếc Lamborghini của anh có thể bù đắp khuyết điểm ấy. Tính ra thì em thích chiếc con xe này hơn chủ nhân của nó đấy.

Tôn Khả Thiên nói kháy thêm một vài câu, chuẩn bị khóa dây an toàn thì chợt phát hiện nơi này có mùi nước hoa quen quen, hình như là của Lâm Nhạn Tuyết, trong lòng ngay lập tức nảy sinh sự chán ghét.

Cô tự mở cửa bước xuống xe, sau đó ngồi vào băng ghế phía sau. Mặc dù vẫn còn thấy thoang thoảng dư vị chán ghét, nhưng chí ít cũng thoải mái hơn nhiều.

- Tôn Khả Thiên, em đang làm loạn gì vậy?

Lôi Thần Phong bị hành động của cô chọc tức, đành nặng nhẹ một câu. Đáng lẽ ra với những lời ngỗ ngược và hành động vừa rồi, cô sớm đã bị trừng phạt, nhưng không hiểu vì lý do gì mà anh lại dung túng cho cô được phép làm những điều ấy.

- Thật ngại quá, em bị dị ứng với mùi Moon Flower Guy.

Moon Flower Guy chính là gã đàn ông trăng hoa. Tên đàn ông trăng hoa khốn khiếp, chắc vừa mới chở Lâm Nhạn Tuyết về, nên mùi nước hoa còn bám ở trên ghế mới nồng đậm như vậy.

- Anh lại thấy mùi Jealous Lady khá thú vị đấy.

Tôn Khả Thiên bị nghẹn họng. Gì mà Jealous Lady, cô ghen khi nào chứ.

(jealous: ghen tuông)