Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1: Kỹ thuật của anh không tốt



Trong chốc lát Tô Lam cảm thấy thỏa mãn ở trong lòng, cô thà trao lần đầu tiên cho người đàn ông xa lạ này chứ cũng không muốn để tên đàn ông bạc tình kia chiếm lời.1

Nhớ lại đủ thứ chuyện vào đêm qua, khuôn mặt của Tô Lam lập tức có chút nóng lên.

Đương nhiên hiện tại khi đứng ở trước mặt anh, Tô Lam tuy cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn phải làm bộ bình tĩnh.

Đối mặt với Tô Lam đang không biết làm sao thì ngược lại anh có vẻ vô cùng tự nhiên, hai mắt sâu thẳm đánh giá cô từ đầu đến chân, giữa hai khóe miệng mím chặt một đường lộ ra biểu cảm khinh thường, cái loại biểu cảm khinh thường này khiến cho Tô Lam cực kỳ không thoải mái.

Sau đó anh bỗng nhiên đi đến trước đầu giường, giơ tay cầm lấy chiếc ví Gucci của mình.

Tô Lam nhìn thấy trong ví tiền của anh có một xấp thật dày, lập tức bị làm cho bừng tỉnh trở lại.1

Anh xem cô thành cái loại phụ nữ kia, giờ còn muốn trả thù lao của đêm hôm qua cho cô ư?

Không được, cô không thể bị đàn ông sỉ nhục kiểu này được!

Tô Lam lập tức lấy ra 150 đồng từ trong ví, đấu tranh hồi lâu rồi nhanh tay ném lên khăn trải giường nhăn nhúm.1

Anh thoáng nhướng mày, dùng ánh mắt ngờ vực nhìn cô chằm chằm.1

Tô Lam miễn cưỡng giả vờ bình tĩnh mà khoanh hai tay trước ngực, ngẩng đầu nhìn anh, dùng giọng điệu bắt bẻ mà nói: “Tuy rằng vẻ ngoài của anh khá ổn nhưng lại là miệng cọp gan thỏ, kỹ thuật cũng rất kém cỏi, cho nên chỉ đáng giá một chút như vậy thôi!”1

“Cô nói cái gì?” Hiển nhiên lời nói của Tô Lam đã chọc tức anh rồi, cô nhìn thấy đôi lông mày anh xoắn chặt lại, khuôn mặt kéo căng ra.1

Vì để diễn càng thật hơn một chút, Tô Lam tiến lên vỗ vỗ vai của anh, dùng một loại giọng điệu tình ý sâu xa nói: “Tôi đề nghị anh giảm giá bán trước đi đã, tích lũy một chút kinh nghiệm, đợi rèn luyện kỹ thuật tốt rồi thì tự nhiên giá cả sẽ tăng lên thôi, phụ nữ ngày nay cũng không dễ dàng hầu hạ như vậy đâu nha!”1

“Cô muốn chết……” Anh cau mày, từ trong kẽ răng bật ra được mấy chữ.1

Lúc rời khỏi khách sạn Hilton, trước mắt vẫn là khuôn mặt đã hóa đen thui của anh, Tô Lam vỗ vỗ lồng ngực nhảy loạn chưa ngừng, vui mừng vì bản thân đã chạy trốn rất nhanh.