Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 14: Đấu thầu



Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, lúc này Quan Triều Viễn mới liếc mắt quan sát Tô Lam sau khi lên xe.

Tô Lam mặc một bộ váy công sở màu phối với áo sơ mi trắng bên trong, mái tóc dài được búi gọn sau gáy, trên tai còn đeo một đôi bông tai màu vàng, cách ăn mặc vừa phóng khoáng vừa chuyên nghiệp.

Khóe mắt nhìn thấy anh ta đang quan sát mình, Tô Lam cúi đầu nhìn lại bản thân, sợ Quan Triều Viễn sẽ không hài lòng, dẫu sao buổi đấu thầu hôm nay vô cùng quan trọng.

Quan Triều Viễn quay mặt qua chỗ khác, cũng không đưa ra ý kiến gì, Tô Lam mới thở phào nhẹ nhõm, hôm nay quần áo và lối trang điểm của hẳn phù hợp.

"Cô không ăn sáng vậy có đói bụng không?" Quan Triều Viễn đột nhiên hỏi.

Nghe vậy Tô Lam hơi sửng sốt. Cô nghĩ thầm: Cô đã bận bịu cả đêm, bây giờ có thể không đói được sao?

Nhưng cô vẫn lắc đầu rồi nở nụ cười giả tạo: "Không đói."

Thế mà ngay lúc này bụng của cô như muốn phản đối kêu hai tiếng.

Bây giờ cô thật sự rất xấu hổ, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống bụng của mình, trong lòng chửi thầm: Mày không thể nhịn một chút sao? Như vậy rất mất mặt đó.

Nghe được tiếng dạ dày kêu, khóe miệng Quan Triều Viễn nhếch lên, vẻ mặt như cười như không, miễn cưỡng cũng có thể coi đó là cười.

Sau đó Quan Triều Viễn bỗng nhiên ném qua cái gì đó.

Tô Lam cúi đầu nhặt lên nhìn, hóa ra là một cuộn kimbap.

Nhìn thấy cuộn kimbap, Tô Lam cảm thấy nước miếng của mình sắp chảy ra rồi, cô thật sự quá đói!

"Còn có năm phút đi xe, tốt nhất cô nhanh chóng ăn xong đi." Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay rồi nói một câu.

Mặc dù thái độ của anh có thể khiến người ta giận, nhưng Tô Lam vẫn tự nhủ: Không thể làm khó dễ cái bụng của mình được, người ở dưới mái hiên phải học được cách cúi đầu.

Ngay sau đó Tô Lam xé giấy bọc bên ngoài, cúi đầu há to miệng ăn chẳng giữ chút hình tượng nào.

Đừng nói đến việc ăn cuộn kimbap như vậy rất dễ mắc nghẹn, Tô Lam mới ăn được nửa cái thì đã vuốt ngực cảm thấy kimbap đang chặn ngang ở đó.

Cô cố trợn mắt nuốt xuống, nhưng làm sao cũng không thể nuốt trôi, ngay cả lời cũng không nói ra được.

Khóe mắt Quan Triều Viễn nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt hơi xúc động, ngay lúc đó tài xế Lâm Minh đang ngồi phía trước quay ra sau nhìn thoáng qua.

Quan Triều Viễn nháy mắt ra hiệu với anh ta, Lâm Minh ngay lập tức cầm một chai nước đưa tới: "Cô Tô, nước!"

Tô Lam vội vàng nhận lấy nước suối, mở nắp rồi ngửa đầu uống hết nửa chai.

Cuối cùng Tô Lam vuốt ngực mình, trong đầu nghĩ: May không bị nghẹn chết!

Ngay sau đó cô ngẩng đầu nhìn Lâm Minh ngồi phía trước chân thành cảm ơn: "Cảm ơn!"

Khóe mắt Quan Triều Viễn liếc cô, không nhịn được nhếch môi cười một cái, rồi lập tức nghiêng mặt qua.

Tô Lam liếc mắt thấy Quan Triều Viễn đang nhìn mình thì trừng anh một cái. Trong lòng thầm nguyền rủa: Đồ tư bản độc ác, lòng dạ đen tối, nhân viên sắp nghẹn chết cũng không biết ra tay giúp đỡ, xem ra cũng chỉ có Lâm Minh ở cùng tầng lớp lao động với cô đáng tin hơn.

Lần đấu thầu này sẽ thu hút một số công ty lớn có thực lực ở Giang Châu.

Chủ tịch của các công ty lớn đều ở trong phòng hội nghị nghe kết quả cuối cùng, Tô Lam và nhóm nhân viên cấp cao của các công ty ngồi ở hàng ghế trong hành lang chờ đợi.

Vừa rồi Tô Lam bị gọi vào hỏi một số vấn đề. Cô tự thấy mình trả lời cũng không tệ lắm, vì cô để ý thấy vẻ mặt Quan Triều Viễn khá ôn hòa, sắc mặt anh tốt cũng khiến cô tự tin hơn nhiều, giúp cô trả lời trôi chảy các vấn đề bên dưới đưa ra.

Trong lòng Tô Lam rất căng thẳng, cô sợ lỡ như không trúng thầu, với tính cách sáng nắng chiều mưa đó Quan Triều Viễn sẽ trút giận lên trên đầu cô mất, vậy cô thật sự phải cuốn gói ra đi rồi.