Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 16: Đừng lộn xộn



Tô Lam nhìn con số biểu thị tầng lầu đang không ngừng giảm xuống trên màn hình hiển thị, hy vọng thang máy có thể chạy nhanh xuống tới tầng một.

Hiện tại có lẽ là thời gian cao điểm để dùng thang máy nên nó liên lục được dừng lại ở mỗi tầng lầu, do bên trong đã đầy người, cho nên người bên ngoài căn bản là không thể bước vào.

Mà ngay lúc này không biết tại sao hơi thở của tên xui xẻo Quan Triều Viễn còn phả vào sau gáy của cô, hơi thở ấm áp khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ, nó trực tiếp khiến cô nhớ tới đêm mơ hồ điên cuồng của nhiều ngày trước đó. Đoạn ký ức này làm cô nhận ra một điều rằng cô đã ngủ với anh từ lâu rồi, ngủ rồi!

Không khí ngột ngạt trong thang máy cùng với sự bực bội trong lòng làm cho Tô Lam nhịn không được mà cử động cơ thể một chút, bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp.

“Đừng lộn xộn!”

“A?” Tô Lam giương mắt nhìn thoáng qua.

Vừa nhìn đến chính là bộ dạng Quan Triều Viễn đang nhíu chặt mày, khuôn mặt có chút vặn vẹo, giống như là anh đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

Tô Lam lập tức biết được Quan Triều Viễn đang kìm nén điều gì, cô lập tức buồn bực cúi đầu xuống.

Mặt đỏ như tôm luộc, rốt cuộc cũng không dám cử động thêm chút nào nữa, Tô Lam âm thầm mắng chửi ở trong lòng: Quan Triều Viễn, anh là đồ lưu manh!

Đinh……

Thời gian phảng phất như đã trôi qua cả một thế kỷ vậy, thang máy rốt cuộc cũng tới tầng một.

Mọi người nối đuôi nhau đi ra, Tô Lam cất bước nhanh chóng chen ra khỏi thang máy trước Quan Triều Viễn.

Tô Lam đi ở phía trước, Quan Triều Viễn đi ở phía sau.

Tô Lam cảm thấy mặt mình nóng rát, cô cúi đầu sờ mặt, thầm nghĩ: Cái này có được tính là bị quấy rối tình dục không? Liệu cô có thể kiện tên tư bản ác độc này không?

“Tô Lam!” Khi Tô Lam đi tới trước chiếc xe Bentley, thì người ở sau lưng đột nhiên gọi cô lại.

Tô Lam cũng chỉ có thể đứng lại, Quan Triều Viễn đi đến trước mặt cô, nhìn trái nhìn phải, giống như cũng có chút xấu hổ.

Anh đút hai tay vào trong túi quần, sau đó hắng giọng một cái, cuối cùng mới nói: "Khụ khụ, biểu hiện lần này của cô rất tốt, tôi cho cô kỳ nghỉ dài ba ngày cô mau về nhà nghỉ ngơi đi."

Nghe thấy vậy, Tô Lam ngơ ngác ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn.

Lời này của anh là có ý gì? Lần này biểu hiện rất tốt là đang nói tới việc cô trong vòng sáu ngày có thể một lần nữa tính toán ra được ngân sách của dự án, hay là biểu hiện vừa rồi của cô trong thang máy rất tốt?

Dưới cái nhìn chằm chằm của Tô Lam, Quan Triều Viễn lần đầu tiên cảm thấy bối rối, anh cúi đầu ho khan một tiếng: "Khụ khụ, đã không còn sớm, lập tức trở về công ty!”

Nói xong Quan Triều Viễn liền xoay người ngồi lên ghế sau.

Tô Lam mím môi, sau đó xoay người ngồi lên ghế trước.

Cô thật sự không muốn đối mặt với anh một chút nào, vừa rồi cô còn bị lợi dụng ănđậu hũ, hơn nữa còn là nỗi khổ không thể nói nên lời, nghĩ tới đó Tô Lam lại cảm thấy ảo não.

Bầu không khí trong xe trên đoạn đường đi về có chút ngột ngạt, Quan Triều Viễn kéo cà vạt xuống hai lần, mặt Tô Lam vẫn đỏ bừng như cũ.

Sau khi Tô Lam về tới phòng làm việc, các đồng nghiệp đều sôi nổi vây xung quanh cô chúc mừng.

"Trợ lý Tô, chúc mừng cô, lần này Thịnh Thế đấu thầu thành công, không thể nào thiếu công của cô nha!"

Tô Lam mỉm cười khách sáo trả lời mọi người: "Là do có lãnh đạo tài ba ở bên canh, được các đồng nghiệp giúp đỡ."

Khách sáo xong Kiều Tâm đi tới vỗ bả vai Tô Lam, cảm kích nói: "Tô Lam, lần này may là có cậu, nếu không mình nhất định đã phải cuốn gói đồ đạc ra đi rồi."

"Đừng có ngốc, cậu đã vào công ty sớm hơn tớ, không phải cũng đã giúp đỡ tớ rất nhiều rồi sao." Tô Lam mỉm cười.

"Tô Lam, tổng giám đốc Quan bảo cô tới phòng làm việc của anh ta." Lúc này giám đốc Tào đi tới nói.

Nghe vậy Tô Lam không khỏi ngẩn ra.

Bảo cô tới phòng tổng giám đốc làm gì? Chẳng lẽ còn muốn tiếp tục quấy rối cô?

"Vâng." Không còn cách nào khác, cô vẫn còn muốn ăn chén cơm của tên tư bản này, biết rõ mình bị quấy rối cũng phải tới, Tô Lam thật sự uể oải.