Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 21: Dựa vào đâu mà nói là của anh



“Anh… Sao anh lại ở đây?” Tô Lam ngạc nhiên nhìn Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn bước tới nắm lấy cổ tay Tô Lam, kéo cô ra từ cửa sau phòng siêu âm Doppler màu.

“Buông tôi ra, anh muốn đưa tôi đi đâu?” Tô Lam vừa giãy dụa vừa la hét, nhưng vẫn không thể tránh khỏi tay anh.

Quan Triều Viễn dẫn cô đến một hành lang vắng vẻ, lúc bấy giờ mới buông tay cô ra.

“Tổng giám đốc Quan, anh vui lòng tôn trọng nhân viên nữ một chút có được không?” Tô Lam xoa cổ tay bị anh nắm đến phát đau.

Lúc này, Quan Triều Viễn lấy ra một tờ giấy đưa đến trước mặt Tô Lam!

Thấy tờ giấy kia, Tô Lam nhìn chăm chăm vào nó, không khỏi trợn tròn mắt.

“Nó… Tại sao nó lại ở trong tay anh?” Tô Lam chột dạ hỏi.

Đây là bản siêu âm Doppler màu lúc đầu cô chụp ở bệnh viện, trên đó có chẩn đoán chứng minh cô mang thai.

Cô nhớ rằng ban đầu cô tiện tay nhét nó vào túi xách, nhưng chẳng biết đột nhiên tại sao lại không tìm thấy nữa.

“Cô có một đồng nghiệp tên là Đoàn Mai Anh đúng không? Cô ta cầm cái này đến bộ phận nhân sự tố cáo cô.” Quan Triều Viễn trả lời.

Hóa ra là cô ta, chả trách lúc ấy mọi người đồn đãi rằng người tố cáo cô có bằng chứng rằng cô đang mang thai, thì ra là Đoàn Mai Anh lấy trộm bản báo cáo từ túi xách của cô.

Mọi người đều biết rằng Đoàn Mai Anh và Hồ Mỹ Ngọc có quan hệ rất tốt, kẻ đứng sau chuyện này chắc chắn là Hồ Mỹ Ngọc!

Con người Hồ Mỹ Ngọc này đúng là không chỉnh cô ta, cô ta sẽ cảm thấy khó chịu.

Hiện giờ Tô Lam mới có chút luống cuống, vươn tay giật lấy tờ báo cáo trong tay Quan Triều Viễn nói: “Đây thật sự là của tôi, cảm ơn anh!”

Nói xong, Tô Lam xoay người rời đi.

Tuy nhiên Quan Triều Viễn chỉ cần bước một bước dài là đã có thể chặn đường cô.

“Anh… Anh muốn làm gì?” Tô Lam bối rối hỏi.

“Cô còn muốn lừa gạt tôi bao lâu nữa?” Quan Triều Viễn chăm chú nhìn cô.

“Tôi… Tôi có thể giấu anh chuyện gì chứ?” Tô Lam đẩy vấn đề ngược về phía anh.

Quan Triều Viễn cau mày, trực tiếp ngửa bài: “Trong bụng cô có đứa con của tôi, cô cho rằng tôi không biết sao?”

Nghe anh nói như vậy, đầu óc Tô Lam bắt đầu vận hành điên cuồng.

Anh muốn làm gì? Muốn bắt ép cô phá thai, hay là phải sinh đứa bé này ra cho anh? Người có tiền đều thích giữ con bỏ mẹ sao? Không được, cô nhất định không thể mất đi con của mình.

Ngay sau đó Tô Lam ngẩng đầu lên, cười giễu cợt: “Tổng giám đốc Quan, anh tự tin quá rồi, đúng là tôi mang thai thật, nhưng tôi không phải chỉ có một người đàn ông là anh, anh dựa vào đâu khẳng định đứa bé trong bụng tôi là con của anh?”

Lời nói của Tô Lam chọc cho Quan Triều Viễn tức giận, anh tiến đến nắm lấy cổ tay Tô Lam, hung hăng nói: “Sau này mãi mãi không được phép nói những lời như vậy!”

“Tôi… Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Tô Lam hất cằm không chịu thua.

Bình tĩnh lại một chút, sắc mặt Quan Triều Viễn dịu lại nói: “Đó là lần đầu tiên của cô, hơn một tháng nay cô cũng chưa từng tiếp xúc người đàn ông khác. Cô chỉ mới quen bạn một lần, mặc dù tên đó có ấn tượng rất tốt với cô, thỉnh thoảng còn gửi cho cô vài tin nhắn, nhưng cô không bao giờ trả lời lại, cho nên đứa trẻ trong bụng cô chắc chắn là của tôi đúng chứ?”

Nghe đến đây, Tô Lam sững sờ nhìn anh, biết mình không thể che giấu thêm nữa, trong đầu nghĩ đến hậu quả sau khi thú nhận.

Hôm nay anh xuất hiện là để giải quyết chuyện này sao? Anh có xuất thân hiển hách, chắc hẳn cũng không phải lần gặp tình huống như vậy? Nói không chừng tí nữa anh sẽ đưa cho cô một tấm séc hoặc thẻ ngân hàng, sau đó để cô tự mình giải quyết vấn đề.

Đột nhiên Tô Lam nghĩ ra một kế hoạch: Nếu như anh thật sự cho cô một chiếc thẻ ngân hàng thì cô sẽ nhận nó, dù sao bây giờ cô cũng đang thiếu tiền, từ chức ở Thịnh Thế sau đó đi ở ẩn sinh ra đứa trẻ, mãi mãi không gặp lại Quan Triều Viễn, một mình cô cũng có thể nuôi dạy con nên người…

“Sao cô không nói gì? Vẫn muốn chối tiếp đúng không?” Quan Triều Viễn vịn vai Tô Lam.

Ngay sau đó, Tô Lam gật đầu nói: “Đứa bé này là con của anh.”

Nghe vậy, rốt cuộc chân mày của Quan Triều Viễn cũng giãn ra.

Sau đó Tô Lam lại nói: “Nhưng anh không cần lo lắng, tôi sẽ không yêu cầu anh chịu trách nhiệm, càng không bám riết lấy anh không buông!”

“Cô nói vậy là có ý gì? Tôi là người vô trách nhiệm thế ư? Hay là tôi không có khả năng gánh nổi trách nhiệm này?” Thái độ của Tô Lam khiến cho Quan Triều Viễn nổi giận, lực tay tăng lên, lắc lắc Tô Lam mấy cái.

Tô Lam nhìn anh chằm chằm, một giây sau đó, đột nhiên cô ôm bụng ngồi xổm xuống: “Ui da!”

“Cô sao vậy?” Cánh tay Quan Triều Viễn dừng trên không trung, thấy tình cảnh của cô thì không khỏi luống cuống.

“Tôi hơi đau bụng, anh mau đẩy xe lăn qua đây đi, tôi phải đến khoa sản khám!” Tô Lam nhăn mày nói.

“Tôi bế cô đi.” Quan Triều Viễn bước đến định bế Tô Lam.

Tô Lam vội vàng xua tay: “Tay chân anh không biết nặng nhẹ, lỡ đâu làm đứa bé… Bị thương thì sao?”

Dù sao Quan Triều Viễn cũng là một người đàn ông, không có kinh nghiệm gì, thế nên vội nói: “Cô chờ một chút, tôi sẽ quay lại ngay!”

Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn bước nhanh rời đi thì đứng phắt dậy, chạy một hơi ra khỏi phòng khám.

Bởi vì vừa rồi trong đầu cô nảy lên một suy nghĩ, Quan Triều Viễn nói rằng có cách chịu trách nhiệm thì nhất định là muốn buộc cô phá thai, cô không thể để mất đứa bé này, thế nên vừa nãy cô phải giả vờ đau bụng rồi bỏ chạy.

Vừa bước xuống bậc thang, Tô Lam đã nhìn thấy Kiều Tâm đang tiến về phía mình.

“Cậu đi đâu vậy? Tớ tìm cả buổi cũng không thấy cậu đâu.” Kiều Tâm quở trách hỏi.

“Tớ…” Tô Lam còn chưa kịp nói.

Đột nhiên một cô gái ăn mặc hợp thời đi tới, cúi đầu cười xấu xa một tiếng: “Tô Lam, chúc mừng cô có thai trước khi lập gia đình!”

Tô Thanh tức giận siết chặt quả đấm, Kiều Tâm bước tới nắm tay cô, nói với Hồ Mỹ Ngọc: “Hồ Mỹ Ngọc, làm người nên chừa cho mình một con đường sống, đừng nên quá trớn!”

Ở đây có rất nhiều người qua lại, Kiều Tâm sợ những người phụ nữ khác trong công ty sẽ nghe thấy.

“Hừ, Tô Lam cô thật tốt số, có chứng cứ tố cáo cũng không thể đuổi cô cút khỏi Thịnh Thế, có phải cô đã bám lên cành to nào rồi không? Đứa con hoang trong bụng cô là của ai? Chắc hẳn lai lịch không tầm thường nhỉ?” Hồ Mỹ Ngọc nhìn Tô Lam cười âm hiểm.

Tô Lam đẩy tay Kiều Tâm ra, giận dữ đi đến trước mặt Hồ Mỹ Ngọc, cô ta lùi về sau một bước: “Cô… Cô đừng có làm bậy, có thai trước khi kết hôn cũng không phải chuyện vinh quang gì đâu.”

Thấy cô ta không muốn gây chuyện, Tô Lam cười mỉa mai: “Nếu cô đã tò mò đứa bé trong bụng tôi là của ai đến như thế thì tôi sẽ nói cho cô biết.”

“Ai?” Kiều Tâm nheo mắt nhìn Tô Lam.

“Nguyên thủ quốc gia! Hài lòng chưa?” Nói xong, Tô Lam khinh thường quay đi.

Thấy Tô Lam rời đi, Hồ Mỹ Ngọc như được tiếp thêm sức lực, hét lên: “Xí! Cô xứng sao? Không biết là gã đàn ông nào, đoán chừng là một nhân viên bảo vệ, người chạy việc lặt vặt hoặc một tên chuyển phát nhanh mà thôi, ha ha…”

Kiều Tâm đuổi kịp Tô Lam, kéo cánh tay cô khuyên can: “Tô Lam, đừng nghe Hồ Mỹ Ngọc nói nhảm nhí, cô ta là miệng chó không mọc được ngà voi!”

“Tớ biết cô ta là loại người gì.” Tô Lam cười khổ nói.

Kiều Tâm bĩu môi: “Nghe nói chưa? Hôm qua Hồ Mỹ Ngọc đã từ chức rồi.”

“Từ chức? Sao cô ta có thể chấp nhận rời khỏi Thịnh Thế được?” Tô Lam ngạc nhiên hỏi.

“Tớ cũng không biết, dù sao lần này cô ta cũng giành được một đơn hàng lớn, nghe nói rằng toàn bộ bảo hiểm phụ nữ của công ty đều do cô ta phụ trách, cậu không thấy dáng vẻ vênh váo hất mặt lên trời của cô ta ư? À đúng rồi, rốt cuộc đứa bé trong bụng cậu là của ai? Thật sự là… Có lai lịch ghê gớm lắm hả?” Kiều Tâm không nhịn được hỏi.

Thấy Tô Lam không nói lời nào, Kiều Tâm vội vàng nói: “Cậu không muốn nói cũng được, tớ chỉ tò mò chút thôi.”

Tô Lam kéo Kiều Tâm đến một nơi vắng vẻ, cô sợ Quan Triều Viễn đuổi theo, lúc này mới nói rõ đầu đuôi cho cô ấy biết.

Kiều Tâm bị dọa sợ đến choáng váng!

Hồi lâu sau, cô ấy nắm tay Tô Lam nói: “Tớ đưa cậu đi tìm nhà tư bản!”

Kiều Tâm nói Quan Triều Viễn bóc lột sức lao động của họ, cho nên cũng âm thầm gọi anh là nhà tư bản.

“Vừa rồi anh ta đã tìm tớ, tớ sợ anh ta dẫn đi phá thai nên đã chạy ra ngoài. Sợ anh ta sẽ tìm được tới đây, thôi không nói với cậu nữa, tớ đi trước đây!” Nói dứt câu Tô Lam đã chạy ra khỏi bệnh viện.