Tổng Tài Bá Đạo: Người Đàn Ông Ác Ma

Chương 35



“Chúng ta bây giờ đi gặp Trình Chấn Hồng, lập tức đi.” Duy Thần kiên trì kéo cô ra ngoài, đi về nhà họ Trình.

Tần Mật Mật bất đắc dĩ kêu than trong lòng

Mạn Mạn, Mạn Mạn à, mình đã…………..cố hết sức.

Rất nhanh sau đó cô bị Duy Thần đưa đến nhà họ Trình. Hôm nay đúng lúc Trình Mạn Trinh và mẹ đi ra ngoài dạo phố rồi, trong nhà chỉ còn lại Thẩm Mạn Hồng vừa về nước không lâu. Ba Thẩm những năm này vì bệnh tật triền miên mà thoạt nhìn rất già, tiều tụy, tinh thần cũng rất kém. Ba Thẩm không tính trở về nhưng suy nghĩ lại, ông quyết định trở về đưa con gái gả vào nhà họ Khương, thuận tiện xử lý chuyện hợp tác với tập đoàn C. Ông cho rằng con gái gả vào nhà họ Khương sẽ hạnh phúc hơn việc quen với Duy Thần.

Không ngờ vừa về đến nhà đã nhận được tin tức con gái bị bắt cóc! Ông không ngờ chuyện lại biến thành như vậy. Mà chuyện còn làm ông giật mình hơn là, lúc này Duy Thần lại đưa Tần Mật Mật đến đây. Ông lập tức nhận ra đây không phải là con gái của mình

“Cô là ai?”

Cho dù cô gái này rất giống Mạn Mạn, nhưng ông khẳng định đây là không phải là Mạn Mạn – con gái ông.

Lời ba Thẩm vừa ra khỏi miệng, Duy Thần liền ngu ngơ. Tần Mật Mật cũng ngây người không thể tưởng tượng nổi. Quả nhiên…….Máu mủ ruột thịt không thể chối bỏ.

Cô lễ phép nói với ba Thẩm: “Con tên là Tần Mật Mật, bạn thân của Mạn Mạn.”

Ba Thẩm quan sát cô từ trên xuống dưới, xác định mình có phải đã từng gặp qua cô bé này.

“Khi còn bé, con hay đến nhà bác chơi, bác quên rồi sao? Con là Tần Mật Mật con gái của Tần Bối Bối.”

“A………….” Ba Thẩm giật mình hỏi cô: “Con chính là…….có phải là cô bé khi còn nhỏ bị suy dinh dưỡng, rất ốm, bác có dẫn con và Mạn Mạn đây ăn tiệc chung không?”

“Dạ đúng dạ đúng! Con chính là cô bé đó. Bác Thẩm, chào bác đã lâu không gặp.”

“Tôi không tin!” Trong lúc này Duy Thần lại ôm đầu không tin sự thật tàn nhẫn, không muốn đối mặt với sự thật này “Làm sao có thể cô không phải là Mạn Mạn? Tôi rõ ràng nhìn thấy cô đến tập đoàn C, đi chung với Khương Thiên Hạo. Bác trai, con xin bác đừng vì không chấp nhận con, không muốn con và Mạn Mạn quen nhau mà cùng với cô ấy nói dối con, con………..con thật không thể chấp nhận được.”

Tần Mật Mật bình tĩnh ngồi xuống, hắng giọng một cái bắt đầu kể lại đầu đuôi sự việc cho ba Thẩm và Duy Thần nghe. Hai Người đàn ông càng nghe càng sợ hãi, không thể tin được việc này. Hai cô gái lại lớn gan làm bậy, lừa gạt hai nhà họ Trình và Kình. Chuyện này……làm sao đây? Nếu truyền ra ngoài, nhà họ Trình………..còn có nhà họ Khương…………..nên làm như thế nào đây?

“Bác vừa nhận được điện thoại của bên nhà họ Khương, bọn họ Mạn Mạn có thể bị bắt cóc, làm lòng bác như lửa đốt, hiện tại không có gì xảy ra thì bác an tâm rồi, nhưng là, Mạn Mạn đâu?” Ba Thẩm hỏi Tần Mật Mật, ông cho là Mạn Mạn thật đã trốn đi.

Chuyện này………….nên nói hay không đây? Tần Mật Mật không biết mở miệng như thế nào.

“Mạn Mạn…………” Vẻ mặt Tần Mật Mật vô cùng khó xử.

“Mật Mật, con không cần lo lắng cho Mạn Mạn. Bác là người như thế nào con cũng rõ, bác chắn chắn sẽ không cậy mạnh vô lý với nó, cuộc hôn nhân này thành công hay không không quan trọng, nhưng bác nhất định phải làm cho mọi chuyện rõ ràng.”

Tần Mật Mật không còn lựa chọn nào đành nói ra sự thật: “Mạn Mạn đi Angeri tìm Duy Thần, kết quả gặp tai nạn máy bay, Mạn Mạn…………..Mạn Mạn trên chuyến bay đó……………….không ai còn sống.” Hốc mắt cô ửng đỏ khi phải nói ra những lời này, cô tiếp tục “Chuyện này là có chị của Mạn Mạn là Lăng Khả Mi biết rõ ràng nhất, bác Thẩm có thể đi tìm chị ấy.”

Nghe hết câu chuyện, ba Thẩm và Duy Thần đều ngẩn người, sợ hãi.

“Cảnh sát Đài Loan các người làm ăn kiểu gì vậy? Vợ tôi mất tích đã hai ngày rồi, các người đã tìm được cô ấy chưa?” Giờ phút này trong nhà họ Khương như điên đảo, Khương Thiên Hạo cầm điện thoại rống to “Tôi cảnh cáo các người, phải tìm được cô ấy trong thời gian nhanh nhất cho tôi!” Tần Mật Mật mất tích hai ngày nay khiến Khương Thiên Hạo đều trong trạng thái điên cuồng.

Anh suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng, không để ý tới ai gõ cửa kím mình. Tối hôm đó, bà Cát tới gõ cửa phòng anh lần thứ 20, anh vẫn như cũ mắt điếc tai ngơ.

“Con thật sự không ra khỏi cửa sao?” Cát Tân Na cũng rất khổ sở, dù sao bà cũng rất thích Trình Mạn Mạn, hơn nữa nhìn con trai mình thành như bây giờ, trong lòng bà càng khổ gấp trăn lần “Con ăn chút gì đi, đừng làm cho mẹ sợ nữa.”

“Không ăn!” Âm thanh lạnh lùng của anh truyền ra ngoài.

Trong lúc bà Cát không biết làm sao thì Khương Thiên Chấn chạy tới, thở hồng hộc nói với bà: “Người của nhà họ Trình……………Trình Chấn Hồng………đến rồi!”

“Bên đó tìm được người?” Cát Tân Na tò mò hỏi.

“Con không biết, ông ấy không có nói, nhưng là, sắc mặt rất khó coi……….”

Khương Thiên Chấn vừa mới dứt lời, cửa phòng liền bật mở ra, Khương Thiên Hạo như một trận cuồng phong lao ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống lầu.

Trong phòng khách, Trình Chấn Hồng sắc mặt bi thương, ông cúi đầu trầm mặc không nói. Khương Thiên Hạo thấy sắc mặt ông khó coi như vậy, tâm tình cũng xuống theo. Trực giác nói cho anh biết, có chuyện không ổn.