Tổng Tài Bao Nuôi Chim Hoàng Yến Gãy Cánh

Chương 10



Y đang tính bước vào phòng của hắn, liền bị người này cự quậy thì thầm nói khẽ. "Vào phòng của anh được không?".

Thẩm Nhạc Thần cũng không phải thấy hắn như vậy mà bắt nạt, cũng nghe lời hắn đưa hắn đến phòng của mình, rồi đặt hắn xuống giường, nhưng vừa đặt người nằm xuống bật đèn phòng lên liền bị vết thương trên người Cố Mộng Diệp làm cho kinh hãi.

Ban nãy ánh sáng không đủ nên y không nghĩ là nó nặng như vậy, hiện tại dưới ánh sáng trắng của căn phòng vết thương có thể thấy được bằng mắt lộ ra dưới mí mắt y càng thêm đáng sợ.

Y đứng bật dậy vội đỡ người nọ lên ý định muốn đưa đến bệnh viện gấp. "Mau đi bệnh viện, cậu như vậy không ổn rồi".

Cố Mộng Diệp nhất quyết lắc đầu có chút tủi thân muốn khóc. "Đừng, không đi đâu, anh đụng vào vết thương của tôi đau quá".

Thẩm Nhạc Thần nghe vậy liền thả người xuống, chỉ sợ y mạnh tay sẽ khiến người dưới giường gãy xương mất.

Bình tĩnh một chút Thẩm Nhạc Thần tiến vào tra hỏi. "Sao lại cúp máy!".

"Tôi cho cậu cúp máy khi nào!".

"Bị đánh như vậy còn không đi bệnh viện?".

Y đang tính nói tiếp lại bị câu nói của Cố Mộng Diệp làm cho tức đến bật cười.

"Tôi không có khai tên anh ra, nên anh đừng lo". Cố Mộng Diệp đáy mắt có chút mông lung nhìn trên nhà, cố gắng hít thở đều đều dù có chút đứt quảng.

Thẩm Nhạc Thần lạnh giọng nói. "Tôi lo cái này làm gì?".

"Cậu còn đang làm việc cho tôi đó! Bị đánh chết thì ai làm việc cho tôi!".

Cố Mộng Diệp nghe vậy có chút nhói ở trong tim, chỉ khẽ mỉm cười hứa với người bên giường. "Lần sau tôi sẽ chú ý hơn".

Thẩm Nhạc Thần không cho mặc cả liền bá đạo nói. "Còn có lần sau sao?".

"Sẽ không có lần sau".

"Có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?".

Cố Mộng Diệp lắng nghe giáo huấn, lắc nhẹ đầu giọng yếu ớt nói. "Không có". Chỉ là hắn cảm thấy chỗ nào cũng không ổn, nhưng hắn quả thật rất sợ đi bệnh viện.

Tuy nhiên sợ cái gì càng né thì càng gặp, bác sĩ gia đình đến nói với giọng nghiêm trọng bảo Thẩm Nhạc Thần mau mang người đến bệnh viện gấp, thế là mặc cho Cố Mộng Diệp khóc nài nỉ thế nào vẫn bị y khống chế cưỡng ép đến bệnh viện cấp cứu.

Mãi đến khi Cố Mộng Diệp được đưa vào phòng cấp cứu trong tiếng khóc lóc cứ như sắp đi đẻ tới nơi, thì Thẩm Nhạc Thần lại bình tĩnh đến đáng sợ, lấy điện thoại ra ấn một dãy số quen thuộc, đầu dây bên kia cứ như online 24/24 bắt máy rất nhanh.

Thẩm Nhạc Thần đi vào thẳng vấn đề. "Cử người theo dõi nhất cử nhất động của Vương Bần rồi báo tình hình cho tôi".

"Thẩm tổng muốn làm gì với Vương Bần ạ?". Thư ký nam đi theo Thẩm Nhạc Thần đã lâu nghe được ý nghĩa của câu nói này có nghĩ là muốn làm gì đó.

"Theo dõi những chuyện lão làm gần đây lão chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên đâu, tìm luật sư Trần gửi những tập tài liệu liên quan đến lão cho anh ta". Thẩm Nhạc Thần lạnh nhạt nói chuyện qua điện thoại, sở dĩ hiện tại Vương thị chưa bị bắt là vì không có chứng cứ chứng minh việc gã làm, nhưng y thì có, ban đầu cũng chỉ hù lão một phen hại Vương thị của gã thiệt hại về tiền bạc nhưng không ngờ gã khốn nạn đó lại làm như vậy, nước cờ như vậy y cũng là không ngờ đến.

Thẩm Nhạc Thần lại tiếp tục nói. "Đánh phế lão già đó nhớ dọn dẹp sạch sẽ".

"V...vâng". Thư ký nam bên kia hơi run giọng một chút sau đó chờ Thẩm Nhạc Thần cúp máy mới dám thở phào nhẹ nhõm, nếu Thẩm tổng đã muốn đánh người thì có là cảnh sát cũng chẳng tìm ra nổi chứng cứ để tố người này.

Thẩm Nhạc Thần cúp máy xong chống cằm ngồi suy tư, đáy mắt lạnh lẽo không rõ đang nghĩ gì, một lúc sau y chỉ khẽ nhếch môi khinh miệt.

Là tôi đã tha cho ông một mạng nhưng do ông phạm tôi trước nên đừng trách tôi đưa ông vào đường cùng, Vương Bần!

Cố Mộng Diệp được đưa ra khỏi phòng cấp cứu còn đang hôn mê vì thuốc gây mê của bác sĩ, được đẩy vào phòng hồi sức, trên người được băng bó kín mít, cổ chân và cánh tay bị đánh gãy được cố định bằng một cái nẹp gỗ.

Tay còn lại được truyền nước biển trên trán quấn băng gạt nhìn là biết đã bị khâu vài mũi trên đó. Bên trong người cũng được quấn băng gạt cố định lại, theo như bác sĩ nói với Thẩm Nhạc Thần thì Cố Mộng Điệp bị đánh gãy tay trái, cổ chân bị một lực mạnh đánh làm trật nghiêm trọng, trên đầu bị cái gì đó làm rách ra phải khâu ba mũi, xương sườn bên trái bị đánh gãy hai cái, cơ thể bị đánh bầm tím.

Thẩm Nhạc Thần nghe chuẩn đoán của bác sĩ có chút cau mày, cầm mẫu chụp X-quang của Cố Mộng Điệp lên xem, nhìn rõ những phần xương của hắn đã bị đánh gãy thì khó chịu vô cùng.

Không ngờ lại nặng như vậy đã nhìn thôi là thấy đau rồi, người kia vì sao lại không chịu đi bệnh viện? Muốn bị đau chết sao?

Cảm ơn bác sĩ xong y đến phòng hồi sức nơi Cố Mộng Điệp đang nằm nghỉ ngơi, nhìn xuống khuôn mặt trắng bệch và vầng trán y đã từng chạm vào để xác nhận hết sốt chưa, lại đang bị quấn một lớp băng vải trắng phá lệ có chút khó chịu khi nhìn vào.

Thẩm Nhạc Thần ngồi xuống cái ghế cạnh giường đưa tay chạm vào sườn mặt người nọ, ban nãy y đã hỏi bác sĩ liệu có để lại sẹo trên trán không?

"Kiêng ăn một chút thì không sao, nhưng muốn hết hẳn sẹo thì không thể, vết sẹo chỉ có thể mờ khi nhìn từ xa còn nhìn gần thì sẽ thấy rõ".

Một người yêu thích cái đẹp như vậy liệu có chấp nhận trên khuôn mặt mà hắn luôn tự hào có một vết sẹo hay không?

Ting...ting...

Tin nhắn thông báo vang lên trong căn phòng, Thẩm Nhạc Thần lấy điện thoại ra xem một chút thấy là mẹ y nhắn hỏi y vì sao đêm hôm lại ra ngoài.

Còn chưa kịp trả lời lại thì cuộc gọi từ bà đã truyền đến, Thẩm Nhạc Thần đứng lên đóng cửa ra ngoài hành lang nghe máy.

"Nửa đêm con ra ngoài làm gì vậy?". Người phụ nữ bên kia điện thoại giọng có chút khàn khàn chắc là vừa mới tỉnh ngủ.

"Bên con có việc". Thẩm Nhạc Thần thả nhẹ giọng nói chuyện, giương đôi mắt đen nhìn về phía xa xa đen tối bên ngoài.

"Thế đã giải quyết xong chưa khi nào về, tiệc mừng thọ của ông còn chưa hết đâu, ông còn muốn nói chuyện với con lắm đó". Người phụ nữ bên kia cũng dịu giọng xuống, biết tin con trai có việc mới ra khỏi nhà chứ không xảy ra chuyện gì liền có chút an tâm.

"Chắc con không về được, mẹ thay con chuyển lời với ông cho con xin lỗi ông, lần sau con về sẽ bù đắp lại cho ông". Thẩm Nhạc Thần quay đầu nhìn về phía phòng hồi sức.

"Chuyện gì lại quan trọng hơn đại tiệc của ông nội hả?". Người phụ nữ bên kia có chút tức giận nhiều hơn là bất lực với đứa con trai luôn làm theo ý của mình này.

"Một nhân viên của con bị thương đang nằm viện, cậu ta hiện tại chỉ có một mình nên con phải ở lại trông chừng". Thẩm Nhạc Thần bình tĩnh giải thích.

"Cậu ta...Cậu ta không sao chứ!?". Mẹ Thẩm biết được hóa ra là chuyện như vậy liền có chút khẩn trương.

"Đã ổn rồi, nhưng hiện tại chắc lâu lắm mới có thể xuất viện được". Thẩm Nhạc Thần được bác sĩ nói là vì vết thương của Cố Mộng Điệp tương đối nghiêm trọng nên phải cần một thời gian dài quan sát xem có xảy ra triệu chứng gì để lại không, rồi mới có thể xuất viện.

"Được rồi, con ở lại canh nhân viên đi mẹ nói chuyện lại với ông con đừng lo, thay mẹ hỏi thăm sức khỏe đồng nghiệp đó nhé". Mẹ Thẩm hiểu tình thấu lý cũng không ép con nữa, dù sao bà cũng biết Thẩm Nhạc Thần không thích về Thẩm gia.

Bà vừa mới cúp máy người đàn ông nằm bên cạnh liền đưa đầu qua ôm lấy bà hỏi. "Nó không về à?".

Bà gật gật đầu có chút bất lực thở dài nói. "Con trai của anh có vị đồng nghiệp bị thương nên đang ở lại chăm người ta".

Ba Thẩm nghe thấy thằng con trai suốt ngày như tảng băng lạnh kia ở lại chăm nhân viên thì không khỏi giật mình bật thốt như chuyện lạ. "Nay mặt trời mọc hướng Tây sao, nó vậy mà lại chịu đi chăm người ta, lần sau hỏi xem vị đồng nghiệp đó là thần thánh phương nào để xin chỉ dạy mới được".

Bà nghe vậy bật cười, đánh nhẹ vào người ông một cái nói. "Ông sao lại nói con như vậy, nó tuy lạnh lùng nhưng cũng quan tâm người khác lắm đó nhé".