Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời

Chương 33: Tôi cầu xin anh, tôi không muốn mang đứa trẻ đi



Trần Tử Huyên ngồi lên tấm ván gỗ rồi ẩn mình vào căn phòng nhỏ bên trong, tinh thần cô có chút sa sút, mặt cúi gằm xuống, đôi mắt nhìn vào vùng bụng phẳng lì của mình. Cô nhớ lại những gì Nguyễn Chi Vũ đã nói trước đây, khuôn mặt lộ ra vài phần tủi thân.

“Cô gái, đừng giận chồng nữa.” Chị Mạc chậm rãi đi vào, ân cần thuyết phục.

Trần Tử Huyên lập tức phản bác lại: "Anh ta không phải!"

Chồng ư! Cô cảm thấy có chút khó chịu khi nghe thấy người khác nói Nguyễn Chi Vũ là chồng cô.

Chị Mạc không hề tức giận mà còn mỉm cười: "Vợ chồng xích mích và tranh chấp là chuyện bình thường. Đôi khi đàn ông bọn họ không giỏi bày tỏ. Nếu có hiểu lầm gì thì cũng nên bỏ qua.”

Trần Tử Huyên vẫn im lặng.

Vừa rồi Lê Hướng Bắc nói rằng người bắt cô không phải do Nguyễn Chi Vũ phái tới.

Thực sự không phải là người do Nguyễn Chi Vũ phái tới sao? Rõ ràng lúc trước ở bệnh viện anh rất hung dữ...

“Nhân lúc còn nóng cô mau uống đi, cô đói thì đứa trẻ trong bụng nhất định cũng sẽ đói.” Chị Mạc đưa một cái bát sứ to đựng cháo cá hầm đậu đen đến trước mặt cô.

Trần Tử Huyên ngẩng đầu nhìn bát cháo, vẻ mặt có chút do dự.

“Đây là chồng cô tự tay nấu đấy. Tranh thủ thời gian uống đi.”

Chị Mạc thân thiết thúc giục một tiếng, nghĩ đến Nguyễn Chi Vũ không khỏi cảm thán: "Chồng của cô thật đẹp trai, cái khí chất kia cho dù anh Mạc có đuổi mười đời cũng không bằng được.”

Chị Mạc chưa từng đọc qua sách vở nên chỉ có thể miêu tả Nguyễn Chi Vũ là một người như vậy.

Mặt Trần Tử Huyên lập tức đen lại, cô tức giận nói: “Khi anh ta tức giận, khuôn mặt ấy có thể trực tiếp làm thần giữ cửa để xua đuổi tà ma đấy.”

Cái vẻ đẹp trai kia rõ ràng đã được Nguyễn Chi Vũ mang ra để che mắt người khác.

Càng nghĩ đến cô càng tức giận, mặt mũi đỏ bừng, cô hung hăng nhìn chằm chằm bát cháo cá đậu đen to tướng trước mặt.

Sau đó cô lại có chút băn khoăn, tại sao đồ ăn đến trước mặt rồi lại không ăn?

Trần Tử Huyên xụ mặt xuống, cô cầm lấy cái bát từ tay chị Mạc, nhét từng thìa vào miệng, tận đáy lòng cô đang nguyền rủa tên khốn họ Nguyễn kia.

“Vợ của cậu thật hung dữ.” Bên ngoài bức màn cửa, Lê Hướng Bắc không khỏi thở dài.

Vốn dĩ còn tưởng rằng Trần Tử Huyên sẽ tỏ vẻ giả tạo không chịu ăn, nhưng bây giờ cô lại ăn ngấu nghiến như hổ đói, cứ như thể bát cháo này là kẻ thù của cô vậy.

Nguyễn Chi Vũ không nói lời nào, trong mắt hiện lên một tia vui vẻ.

Trần Tử Huyên chẳng mấy chốc đã ăn xong bát cháo cá đậu đen, sau khi ăn no, tâm trạng của cô cũng khá hơn, cô nhìn chị Mạc vui vẻ nói: "Cảm ơn cô."

Cô cười rất ngọt ngào, trên đôi má trắng nõn lộ ra hai lúm đồng tiền, Nguyễn Chi Vũ nhìn thấy cô như thế thì thất thần trong giây lát.

“Ai ở bên ngoài?” Chị Mạc nghe thấy âm thanh bên ngoài thì kêu lên.

Lê Hướng Bắc bị bắt gặp thì lúng túng mấp máy môi: "Là Chi Vũ, cậu ấy đang lo lắng..."

Sau khi nói xong, anh ta quay đầu lại thì thấy xung quanh không còn ai, lúc này anh ta mới nhận ra Nguyễn Chi Vũ đã rời đi.

Tâm tình Trần Tử Huyên không tốt, cô nhìn về phía Lê Hướng Bắc ở ngoài cửa hừ một tiếng: "Lê Hướng Bắc, anh ở bên ngoài nghe lén phụ nữ nói chuyện hả?"

Vẻ mặt Lê Hướng Bắc phiền muộn, anh ta thực sự muốn dạy dỗ cô một trận.

Thế nhưng yêu nữ Trần Tử Huyên này suốt ngày dựa vào Nguyễn Chi Vũ để độc đoán với họ, thật ghê tởm.

Trong hang chỉ có một chiếc giường gỗ, ban đầu đây là nơi vợ chồng họ Mạc ngủ, nhưng họ rất hiếu khách nên cho phép Trần Tử Huyên nghỉ ngơi ở đây, Trần Tử Huyên cảm thấy ngượng ngùng nên đã từ chối.

“Trần Tử Huyên, không phải da mặt cô rất dày sao? Chẳng lẽ đêm nay cô muốn ngủ trên cỏ khô với đám đàn ông hôi hám chúng tôi à?” Lê Hướng Bắc buông lời trêu chọc cô.

Trần Tử Huyên trừng mắt nhìn, sau đó mặc kệ anh ta, đi đến góc tường ngồi ngủ gật trên đống cỏ khô.

Đồng hồ trên tường đã điểm 12 giờ, Nguyễn Chi Vũ và những người khác đốt ba đống lửa trong chỗ trống của hang động. Bọn họ ngồi khoanh chân xung quanh đống lửa, quần áo ẩm ướt cũng vì thế mà nhanh chóng khô ráo.

Thế nhưng gió ngoài cửa vẫn không ngừng gào thét, mưa đập dữ dội vào tấm cửa, âm thanh khủng khiếp kỳ quái này đã vang lên suốt một đêm khiến bọn họ không tài nào ngủ được.

Trần Tử Huyên dựa lưng vào tường, dùng hai tay ôm lấy đầu gối, co rúm lại.

Trần Tử Huyên cảm thấy rất buồn ngủ, cúi xuống vùi đầu vào giữa hai đầu gối, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Lê Hướng Bắc và những người đàn ông này không ngủ được nên quay ra nói chuyện phiếm.

Đột nhiên Nguyễn Chi Vũ đưa mắt nhìn họ, bọn họ lúc này mới nhận ra Trần Tử Huyên đang ngủ nên lập tức im lặng.

Một người trong số họ khiếp sợ huých vào khuỷu tay Lê Hướng Bắc, nói năng lộn xộn: "Chúng ta, anh Nguyễn, anh ấy không phải là bị sét đánh chứ?"

Lê Hướng Bắc nhìn Nguyễn Chi Vũ với vẻ mặt khó coi.

Cậu Lê rất nghiêm túc nhắc nhở họ: "Ngàn vạn lần đừng đắc tội với yêu nữ đó…”

Nguyễn Chi Vũ đứng dậy tiến đến chỗ Trần Tử Huyên, anh ngồi cạnh trên đống cỏ khô rồi nhìn cô bằng đôi mắt trầm tư.

Trần Tử Huyên dựa lưng vào tường, hai tay ôm chặt đầu gối, đầu nghiêng sang một bên, khuôn mặt tái nhợt và phờ phạc, vài lọn tóc rối xõa xuống trán.

Anh đưa tay vuốt nhẹ vài sợi tóc rối trên trán cô, Nguyễn Chi Vũ có thể cũng không để ý, động tác của anh lúc này vô cùng nhẹ nhàng.

Nguyễn Chi Vũ đưa bàn tay chạm vào khuôn mặt tái nhợt của cô, có chút lạnh, anh khoác áo lên người cô, bỗng nhiên lại thất thần khi nhìn bộ dạng đang ngủ say của Trần Tử Huyên.

Khi cô ngủ say trông có vẻ rất ngoan ngoãn.

Nhưng đó chỉ là lúc ngủ mà thôi, khi cô tỉnh dậy lại giống hệt như một con mèo giơ móng vuốt.

Đột nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên.

Cánh cửa gỗ đơn sơ phía trước không khoá nên đã bị gió giật tung ra. Ba đống lửa nhỏ bị gió mưa dập tắt ngay lập tức, ngay cả ngọn đèn dầu phía trên cũng bị thổi rơi vỡ tan tành.

Đột nhiên trong hang tối đen như mực.

Trần Tử Huyên nghe thấy tiếng nổ lớn thì hoảng sợ, thân thể bất chợt run lên.

“Đừng nhúc nhích.” Bên tai cô vang lên một giọng nói trầm thấp.

Hơi thở nam tính của anh phả vào má khiến làn da cô có chút ngứa ngáy.

Trần Tử Huyên lúc này càng thêm hoảng loạn, tại sao anh lại ngồi bên cạnh mình?

Như thể sợ Trần Tử Huyên đẩy mình ra, Nguyễn Chi Vũ ôm chặt lấy cô: “Đừng lộn xộn, đèn dầu vỡ rồi, mảnh vỡ của nó văng tung tóe trên mặt đất.” Anh trầm giọng bổ sung, giọng điệu có chút bất lực.

Rất nhanh đám người Lê Hướng Bắc đã khóa chặt cửa lại, bọn họ tìm thấy một chiếc bật lửa và đem nó đến chỗ đống củi bật lên, lúc này hang động mới sáng trở lại.

"Ha ha..." Lê Hướng Bắc cười ranh mãnh.

Ánh sáng của đống lửa kia chiếu vào nơi hai người họ đang ngồi, càng toát lên vẻ mập mờ.

Trần Tử Huyên nhìn thấy vẻ mặt hiếu kỳ và dò xét của những người đàn ông này thì hai má bất chợt đỏ bừng, cô vùng vẫy nghiến răng nghiến lợi nói: “Buông tôi ra!” Thật mấy mặt.

"Khi họ không tồn tại."

Nguyễn Chi Vũ ôm thân thể gầy yếu của cô, trong nhất thời không muốn buông ra, anh rủ mắt xuống nhìn đôi mắt trong veo cứng cỏi của cô, như đang dỗ dành: "Ngủ đi, đừng làm ồn nữa."

Ai mới là người đang gây rắc rối? Trần Tử Huyên thật sự rất tức giận.

“Buông tôi ra.” Cô không dám ồn ào, chỉ có thể thấp giọng kháng cự.

Nguyễn Chi Vũ nhìn bộ dáng kích động của cô, trong lúc nhất thời không biết xử lý như thế nào, trước nay anh cũng không am hiểu nhiều về phụ nữ.

Trầm mặc một hồi, đột nhiên anh đưa tay sờ trên đỉnh đầu cô như đang trấn an tinh thần cô.

Đầu Trần Tử Huyên bỗng xuất mấy vạch đen. rực tiếp kiểm đều đen.

Đám người Lê Hướng Bắc ngoan ngoãn quay người sang chỗ khác, nghĩ vạn nhất đêm nay Nguyễn Chi Vũ kích động làm ra chuyện gì thì mấy người bọn họ cũng phải giả câm giả điếc mà thôi.

Đêm từ từ buông xuống, ngoài cửa gió rít gào kèm theo tiếng mưa rơi, vốn dĩ có chút khó ngủ nhưng chỉ một lát sau ai nấy đều dần dần nhắm mắt thiếp đi.

Thế nhưng Trần Tử Huyên căn bản không tài nào ngủ được!

"Buông ra." Cô vẫn như cũ, muốn kiên trì dùng sức đẩy người đàn ông bên cạnh ra. Nhưng sức lực của Nguyễn Chi Vũ lớn như vậy, căn bản cô vẫn không thể nào thoát được.

Bị anh ôm chặt như vậy khiến lồng ngực Trần Tử Huyên nổi lên cảm xúc bất lực và tủi thân, cô cũng không thích già mồm cự cãi, có thể do tiếng mưa bên ngoài khiến cô cảm thấy tủi thân, viền mắt cũng nhanh chóng trở nên ươn ướt.

Cô không có ý muốn đánh thức người khác nên hạ giọng tức giận nói: "Nguyễn Chi Vũ, anh có xuất thân tốt nên tất cả mọi người đều phải thuận theo anh. Tôi đã làm gì sai với anh ư? Tôi ở chung với anh rồi mang thai cũng bị giải đi tới cục dân chính như một phạm nhân để lĩnh giấy chứng nhận với anh, các người coi tôi là cái gì..."

Thanh âm dần dần trở nên nghẹn ngào: "Sau đó anh còn nói không muốn đứa bé này, yêu cầu người ta phá thai cho tôi. Tôi...Tôi biết tôi không trèo cao nổi anh, nhưng anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy!"

Cô cực lực đè nén thanh âm, thanh âm này rất thấp rất nhẹ nhưng sau khi Nguyễn Chi Vũ nghe được, thân thể không kìm được mà khẽ run một chút.

Anh cúi thấp đầu nhìn chằm chằm cô, ngọn lửa phía trước chiếu lên khuôn mặt quật cường của Trần Tử Huyên càng thêm mờ mờ ảo ảo.

Cô chính là người con gái như vậy, không giả tạo không giấu giếm, mất hứng hay không vừa ý đều sẽ cật lực phản kháng.

Đáy mắt Nguyễn Chi Vũ hiện lên tâm tình phức tạp, đôi tay đang ôm lấy cô hơi buông ra...

Nhưng đột nhiên Trần Tử Huyên như là nghĩ tới chuyện gì, khẩn trương trở tay lôi anh lại: "Tôi, tôi sẽ không bỏ đứa bé này!" Thanh âm của cô có chút run rẩy. nói

"Nguyễn Chi Vũ, tôi sẽ không bỏ đứa bé đâu. Tôi sẽ tự thân nuôi nấng nó, tuy tôi không thể cho đứa trẻ sống trong điều kiện tốt nhất, nhưng tôi sẽ cố hết sức mình... "

Hai tay của cô nắm thật chặt cánh tay anh, lực đạo mang theo chút hèn mọn cầu xin: "Tôi muốn giữ lại đứa bé này, tôi muốn giữ lại, tôi xin anh..." Trong hốc mắt của cô dần xuất hiện nước mắt long lanh.

Nguyễn Chi Vũ nặng nề cúi đầu xuống nhìn cô, có chút vội vàng và run rẩy hôn lên môi cô, giọng nói của Trần Tử Huyên nhanh chóng dừng lại, ngay cả thân thể cũng cứng đờ.

Không phải bởi vì anh đột nhiên hôn cô, mà là...

"Xin lỗi..."

Nguyễn Chi Vũ khàn khàn lên tiếng, giống như rất gian nan mới có thể nói ra được hai chữ này.

Trong lòng Trần Tử Huyên chấn động, phảng phất chỉ như vừa nghe nhầm mà thôi.

Anh hơi dùng sức kéo cô lại gần, hai thân thể ấm áp sát gần với nhau. Hơi thở lập tức quấn quýt, anh cúi đầu, môi mỏng chạm vào bên tai cô lên tiếng xin tha lỗi: "Trần Tử Huyên, xin lỗi."

Nguyễn Chi Vũ rất không có thói quen nói ra ba chữ này. Từ khi trưởng thành tới giờ chưa từng có người nào đủ tư cách nghe anh nhận lỗi, tuy nhiên lần trước ở viện anh quả thực...

Không rõ vì sao lại trở nên như thế, nhưng anh quả thực rất tức giận.

Trần Tử Huyên như bị anh dọa sợ, đầu óc có chút hỗn loạn hồi lâu mới kịp phản ứng.

Anh vậy mà lại xin lỗi cô…

Lúc này anh cũng không nói gì thêm, cứ vậy mà ôm chặt lấy cô không buông. Mà Trần Tử Huyên cũng không thoát ra được, suy nghĩ một chút tim liền đập rộn ràng không ngừng.

Hai người ngủ một mạch tới hừng đông ngày hôm sau, mấy đống lửa đêm qua cũng đều cháy tàn hết...