Tổng Tài, Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 46: Đồ đôi biến thành mua một tặng một



"Tần tiểu thư, Cố Tổng."

Lý An Kiều vừa nhìn thấy Tần Thiên Lan liền ba chân bốn cẳng chạy nhanh lại, Cố Thanh Trì ngay khi vừa nhìn thấy Lý An Kiều đang chạy đến liền đem Tần Thiên Lan kéo ra phía sau mình.

"Vào thôi." Cố Thanh Trì lạnh lùng nói.

Sau khi lĩnh giấy tốt nghiệp, cả bốn người cùng nhau ăn một bữa. Lúc này đợi Tần Thiên Lan cùng Lý An Kiều đi vệ sinh, Cố Tư nhìn anh trai mình với vẻ mặt đầy kinh thường.

"Nhìn dáng vẻ kia của bà chị Tần, có phải là anh vẫn chưa nói đấy chứ?"

Cố Thanh Trì hoàn toàn không để ánh mắt đầy kinh thường kia của em trai mình vào mắt, nhàn nhạt nói: "Không gấp. Ngược lại là em muốn theo đuổi được thiên kim của Lý gia phải cố gắng nhiều hơn."

Cố Tư mặt đầy khó hiểu, hắn lúc này đã theo đuổi thiên kim Lý gia gì đó rồi: "Thiên Kim Lý Gia?"

"Lý An Kiều."

Cố Tư lần này tiếp tục lâm vào trầm tư, hắn vốn nghĩ rằng cô chỉ là một cô gái bình thường mà thôi. Hoàn toàn không ngờ được Lý An Kiều lại là vị hôn thê chưa từng thấy mặt kia mà người nhà đã sấp xếp cho hắn. Hơn hết hắn từng không ít lần đề nghị hủy hôn ước với cô.

Hiện tại ông anh trai lại đem người đến bên cạnh hắn, đã thế còn đào cho hắn một cái hố lớn như vậy nữa chứ.

Cố Thanh Trì nhìn bộ dạng nghi ngờ nhân sinh của em trai mình liền vô cùng hài lòng. Ai bảo dám dùng ánh mắt kinh thường nhìn hắn, giờ thì biết hậu quả rồi chứ em trai thân yêu.

"Không đúng, người kia không phải vẫn luôn ở nước ngoài hay sao?" Cố Tư chơt nghĩ ra điều gì đó liền lên tiếng.

"Lý An Kiều đúng là ở nước ngoài, hơn nữa còn là ở nhật nhiều năm. Ảnh hưởng văn hóa nhật không ít bằng không em nghĩ một thiên kim được nuôi trong vàng bạc như cô ấy vì sao lại đến đây làm quản gia cho Tần Thiên Lan."

Mọi chuyện hóa ra là như vậy, Lý An Kiều đến nhật thường hay tham gia mấy hoạt động hóa trang gì đó, còn tham gia cả lớp học làm thế nào để trở thành quản gia, khi vừa về nước cô bé liền nói với người trong nhà rằng bản thân mình muốn làm quản gia. Nhưng một thiên kim hào môn như cô bé người nhà làm sao nỡ để cô chịu khổ.

Vừa hay Cố Thanh Trì muốn tìm người bầu bạn với Tần Thiên Lan, hơn nữa còn học cùng lớp với Cố Tư, người nhà họ Lý liền nhờ Cố Thanh Trì chiếu cố. Phần là gì muốn tác thành cho Cố Tư cùng Lý An Kiều có nhiều thời gian hiểu nhau, thêm một cái thuận tiện thực hiện mong muốn của cô bé luôn.

Tần Thiên Lan vừa quay lại bàn ăn, nhìn thấy Cố Tư so với vừa rồi còn không muốn sống hơn, ngồi xuống liền cùng Cố Thanh Trì hỏi:

"Trong lúc em rời khỏi, anh lại đã kích gì cậu ta thế?"

Cố Thanh Trì cúi đầu nói nhỏ vào tai Tần Thiên lan, hơi nóng từ hơi thở hắn phả vào da khiến cho vành tai Tần Thiên Lan cũng gì vậy mà đỏ cả lên. Cô vốn định tránh thoát khỏi Cố Thanh Trì, nhưng lại bị hắn kéo ngược lại.

Nghe xong Tần Thiên Lan liền quên mất sự ngượng ngùng vừa rồi, cười phát lên không chút hình tượng nào.

"Đáng đời lắm." Tần Thiên Lan chỉ thẳng vào mặt Cố Tư.

"Được rồi, em đừng chọc nó nữa, nhanh ăn đi."

Tần Thiên Lan vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, cả quá trình chỉ mình cô cùng Lý An Kiều ăn, Cố Tư vẫn chưa vượt qua được đã kích, còn Cố Thanh Trì đôi khi Tần Thiên Lan gấp gì vào bát liền ăn cái nấy cả buổi chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô ăn.

"Còn bao lâu nữa cửa hàng khai trương lại." Hắn đột nhiên hỏi.

Tần Thiên Lan lúc này miệng vẫn cìn đang nhai thịt, nghe Cố Thanh Trì hỏi liền không chút do dự trả lời: "Tầm khoảng mười ngày nữa."

"Thế có muốn đi đâu chơi không?"

Còn chưa đợi Tần Thiên Lan trả lời, Cố Tư ở bên đối diện đã phản ứng. Quả nhiên ông anh trai hắn ra tay rồi.

"Ừm, đúng là thật lâu rồi không được đi chơi."

"Anh không phải nhà chúng ta có một nông trại gần biển hay sao, ngày mai cùng nhau đi đi." Không đợi Cố Thanh Trì lên tiếng, Cố Tư liền rất nhanh cướp lời hắn.

Lý An Kiều nghe thế cũng góp vui, tay còn cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho ai đó: "Vậy để em gọi cho Trương Thục Quyên đi cùng."

"Đúng rồi em sẽ nhắn cho Nhị ca coi anh ấy mấy ngày này rảnh không?" Tần Thiên Lan cũng góp vui.

Cố Thanh Trì hoàn toàn bị ba người bỏ qua một bên, thập chí lúc này cả nhóm người bao gồm Trương Thục Quyên  điều có mặt đi siêu thị mua đồ chuẩn bị ngày mai xuất phát.

"Tứ ca chúng ta cùng mặc đồ nhóm đi."

Tần Thiên Lan nhìn thấy mấy bộ đồ đôi được treo trên người hai con ma nơ canh. Vốn muốn cùng Cố Thanh Trì mặc đồ đôi, nhưng mà cô với Cố Thanh Trì chỉ được xem như em gái của bạn học mà thôi. Nếu như lúc này mà đề nghị mặc đồ đôi với hắn lại vô cùng không đúng lắm. Chỉ có thể nhịn xuống đổi thành đề nghị mặc đồ nhóm mà thôi.

So với đồ đôi hình như cũng không khác biệt cho lắm.

Cố Thanh Trì nhìn thao hướng tay Tần Thiên Lan chỉ, rõ ràng là đồ đôi cô lại đề nghị mặc đồ nhóm, trong lòng Cố Thanh Trì nhịn không được vô cùng vui vẻ.

"Được. Em thích cứ mua là được."

"Tứ ca, hai cái ly này đáng yêu  quá."

"Tứ ca, cái này cũng rất đẹp."

"Tứ ca chúng ta mua một bộ này đi."

"Tứ ca, chiếc tập dề buổi sáng có chút không vừa với anh, hai chúng ta cũng mua một cái đi, vừa hay *** *** **** ***."

Nhìn Tần Thiên Lan như vậy không ít người đầu điều bay ngan một đám quạ đen, vô cùng cạn lời. Cái đó là đồ đôi có được hay không? Có cần trắng trợn nói *** *** **** *** như vậy hay không? Cô còn không nhìn sắc mặt của nhân viên nhà cô như thể kẻ thiểu năng kia kìa.