Tổng Tài Chỉ Yêu Mỗi Vợ

Chương 26: Dịu dàng yêu thương



(26)

Tô Hy lúc này chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, cô cứ trơ mắt nhìn Lục Thiên Quân một lần nữa hôn mình. Nụ hôn lần này dịu dàng hơn ban nãy rất nhiều, anh dịu dàng trơn mớn cánh môi cô, hưởng thụ sự mềm mại của cô. Trước giờ anh chưa bao giờ dám có suy nghĩ lệch lạc với cô, kết hôn cũng chỉ dựa vào một bản hợp đồng hôn nhân mà thôi. Nhưng dần dần, anh càng trở nên tham lam hơn, đói khát "tấn công" cô.

Nụ hôn trượt xuống dưới, Lục Thiên Quân lại hôn cổ cô, bàn tay anh cũng hạ xuống, chui vào trong áo ngủ của cô. Cô lúc này mới giật mình, yếu ớt phản kháng lại:

- Đừng...đừng mà!

Nhưng những lời này của cô hiện giờ còn có tác dụng sao, khi con sói thực sự đã thức tỉnh rồi?

Lục Thiên Quân chỉ dùng một tay để giữ chặt Tô Hy, tay còn lại vẫn lớn mật thăm dò khắp cơ thể cô. Cô khó chịu lắc đầu, hơi thở trở nên gấp gáp hơn:

- Lục Thiên Quân, đừng như vậy...ưm...

Cảm giác này lạ lẫm quá, Tô Hy thực sự rất sợ, nhưng cũng có một chút tò mò. Chút lí trí duy nhất còn xót lại đã mách bảo cô, phải đẩy anh ra ngay lập tức. Nhưng cô lại không làm được, sức lực của cô đối với anh chỉ như trứng trọi đá mà thôi.

Tay anh đã thành công đột nhập vào trong quần ngủ của cô, anh lại hôn cô, từng chút một dỗ dành cô ngon ngọt:

- Đừng căng thẳng!

Đáng chết, trước giờ anh chưa từng ép buộc phụ nữ, thế mà hôm nay anh lại phá lệ, quyết tâm chiếm đoạt lấy cô. Chính anh cũng cảm thấy bản thân mình điên rồi, là vì cô mà điên.

Tô Hy sợ hãi thở dốc, cơ thể mềm mại đã bị anh trêu chọc tới mức mềm nhũn. Khắp cơ thể cô, đâu đâu cũng lưu lại dấu tay của anh rồi. Bàn tay của anh nóng bỏng, đi tới đâu cũng như đang thiêu đốt từng tế bào trong cô, khiến cho cô thực sự rất khó chịu. Bồn tắm chật hẹp, nước ấm như chất xúc tác, chẳng mấy chốc đã khiến cho nhiệt độ trong phòng tắm tăng lên.

Lục Thiên Quân rất muốn chạm vào nơi mềm mại nhất của cô, cơ thể anh như đang gào thét, đòi muốn được "ăn" cô ngay lập tức. Anh từ từ thăm dò cô, sau đó nhẹ nhàng gỡ cúc áo ngủ của cô xuống, nụ hôn của anh cũng ập đến.

- Ưm...

Tô Hy khó chịu thở dốc, hai tay yếu ớt không phản kháng được, ngược lại còn bị anh ép buộc chạm vào thứ quái vật đang chìm dưới nước kia. Anh cũng khó chịu, cơ thể như muốn nổ tung lên, chỉ muốn được cô ngay lập tức. Nhưng nếu làm vậy anh sợ sẽ làm cô đau, cho nên anh phải kiên nhẫn từng chút một.

- Thích không?

Vừa hôn cô, anh vừa hỏi. Giọng anh trầm thấp đầy mê hoặc, khiến cho cô không còn phân biệt được phải trái đúng sai nữa rồi, cô chỉ yếu ớt gật đầu.

Thích, thật sự rất thích! Đây là điều cô không thể phủ nhận được. Từng khoái cảm lạ lẫm lần lượt dâng lên, vừa như đang giày vò cô, lại khiến cho cô tò mò hứng thú. Hai tay nhỏ của cô nghe theo lời anh, từ từ nắm chặt lấy thứ kiêu ngạo to lớn kia. Cảm giác bóng bỏng thiêu đốt da thịt, cô lại sợ hãi lắc đầu:

- Nhưng...nhưng nó to lắm...

Tô Hy ngây ngốc thốt ra một câu, nhưng sau đó lại bị Lục Thiên Quân dụ dỗ:

- Không sao đâu, nó rất thân thiện với em. Nó thích em, nó muốn em!1

Tô Hy như bị anh mê hoặc, cô tò mò lại gần anh, chạm vào nó thêm lần nữa. Cảm nhận này quá là chân thực rồi, tất cả đã chứng minh những suy nghĩ đen tối khi nãy của cô là đúng.

Lục Thiên Quân hài lòng, bắt cô di chuyển tay. Anh lại hôn môi cô, âu yếm từng chút một:

- Ngoan!

Hai má Tô Hy nóng bừng, khoái cảm lạ lẫm lại từng chút một mà dày vò cô. Cô ngước lên nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương, cô rất muốn thứ gì đó, nhưng lại không rõ bản thân muốn gì. Trí óc cô loạn loạn cào cào, không biết tiếp theo nên làm gì nữa.

- Lục Thiên Quân, em...em thấy lạ lắm...

Tô Hy ngây thơ nói ra tiếng lòng mình, thành công chọc cười Lục Thiên Quân. Anh nhẹ nhàng bế cô lên, vẫn là giọng nói dẫn dắt dụ dỗ:

- Vậy ngồi thử xem nhé!

- Như vậy...như vậy cũng được sao?

Tô Hy liếm môi, hơi nước khiến cho khuôn mặt cô ướt át, môi cô cũng vậy. Lục Thiên Quân chỉ cười, yêu thương nhấm nháp cánh môi mềm mại ấy, đặt cô ngồi xuống thân mình.

Tô Hy giật mình, cô hoảng loạn cúi đầu nhìn, nhưng lại nhìn thấy thứ không nên nhìn. Trong lúc không biết nên làm gì, Lục Thiên Quân đã nhấn cô xuống, bắt cô trải nghiệm một cách trực tiếp nhất.

Đau đớn lẫn khoái cảm dâng trào, cô vội vã ôm chặt lấy cổ anh, chiếc miệng nhỏ bật lên tiếng hét thất kinh. Lục Thiên Quân nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô, hạnh phúc mỉm cười. Anh đã biết bao nhiêu lần tưởng tượng cô sẽ tuyệt vời cỡ nào, trực tiếp cảm nhận mới biết cô còn tuyệt vời hơn những gì anh tưởng tượng. Nhìn cô nhăn nhó mặt khó chịu, anh lại càng yêu thương cô hơn, dịu dàng hôn lên má cô, hỏi:

- Lần đầu sao?

Thật ra lúc đi vào, anh cũng đã nhận ra rồi. Nhưng không kìm được hạnh phúc trong lòng, anh vẫn hỏi như một câu hỏi vu vơ. Cô ngượng ngùng gật đầu, sau đó yếu ớt khẩn cầu:

- Vậy nên...anh nhẹ một chút, được không?

- Được!

...

Cuộc hoan ái như đã rút sạch sức lực Tô Hy, cô mơ màng được Lục Thiên Quân bế ra khỏi phòng tắm. Anh lau khô người cô, đặt cô xuống giường. Cô say ngủ, cảm nhận được anh đang sấy tóc cho mình.

Chuyện ngày hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, nhưng cô quả thực mệt lắm rồi, không còn hơi đâu mà suy nghĩ nhiều như vậy.

Ánh mắt Lục Thiên Quân trìu mến nhìn cô, dường như anh vẫn còn đắm chìm trong sự ngọt ngào của cô. Sau khi sấy khô tóc cho cô, anh liền nắm xuống bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô. Cô lim dim mắt nhìn anh, yếu ớt nói:

- Anh là lưu manh, anh nuốt lời...

Tuy nói vậy nhưng lòng cô vẫn còn ngọt ngào, cô xấu hổ áp mặt vào lồng ngực ấm áp của anh. Cơ thể trần như nhộng của cả hai lại một lần nữa sát gần bên nhau, ấm áp vô cùng.

Lục Thiên Quân khẽ cười, hôn lên đôi vai trần của cô:

- Không phải em cũng thích sao?

Tô Hy ngước đầu lên, cắn nhẹ vào yết hầu của Lục Thiên Quân, coi như là trả đũa:

- Đáng ghét!

Lục Thiên Quân mỉm cười, siết chặt vòng tay của mình. Anh thấp giọng hỏi:

- Mệt không?

Tô Hy lười biếng trả lời, cô chỉ gật đầu. Lục Thiên Quân khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô, âu yếm hôn lên trán cô:

- Ngủ đi!

Anh tạm thời tha cho cô tội dám cắn lên yết hầu của anh. Cô còn nhỏ, lại mới trải qua lần đầu, anh cũng không dám tùy tiện quá. Anh sợ rằng bản thân sẽ quá đà, làm cho cô đau.

Tô Hy không đáp nữa, cô nhắm chặt mắt lại, gục vào lòng anh. Đêm nay cô ngủ rất ngon, cũng không mơ thấy ác mộng gì cả.

Mọi thứ đến với cô đều đang là những thứ tốt đẹp, đúng không?