Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý

Chương 2: Dạ nguyệt suýt chết dưới tay vương tử sâm



Tại tập đoàn Vương Thị

Vương Tử Sâm ngồi quay người hướng về các tòa nhà cao tầng của thành phố Giang Tô nhìn thêm xuống dưới có thể thấy rõ các xe cộ qua lại, hắn rơi vào trầm ngâm nghĩ lại đêm qua.

Tối qua đang trên đường trở về Vương Nguyệt đột nhiên căn bệnh của hắn tái phát, hắn vẹo tay lái tìm đại cửa hàng tiện lợi gần đây mua chai nước để bớt cho tỉnh táo nhưng không ngờ một người đàn ông say xỉn đi đứng loạng choạng không may đụng phải hắn. Vương Tử Sâm vẫn kiên nhẫn để không cho bản thân đánh người, nhưng mà người đàn ông kia không biết điều lại gây sự với hắn, sự nhẫn nại của hắn đã đi qua giới hạn bây giờ hắn không thể điểu khiển bản thân được nữa nên đã vung tay với hắn ta.

Vương Tử Sâm như mất khống chế mà liên tục đánh người nhưng lúc này có sự xuất hiện của Dạ Nguyệt, khi hắn nhìn vào đôi mắt to tròn đen láy của cô không hiểu sao bản thân hắn lại trở nên bình tĩnh lại cũng không hiểu cảm giác lúc đó là sao?.

Đang miên man suy nghĩ đột nhiên cửa phòng có tiếng gõ cửa, hắn vẫn giữ nguyên tư thế nhìn ra đường phố rồi âm trầm lên tiếng.

" Vào đi "

Người bước vào thì ra là là thư ký của hắn Mạc Hàn, anh ta lịch sự cúi thấp đầu cung kính chào.

" Vương tổng! Ngài có gì dặn dò ạ "

Ngay lúc này Vương Tử Sâm mới chuyển động ghế để trực diện với thư ký Mạc, bàn tay thon dài khẽ gõ gõ vào bàn làm việc.

" Cho cậu năm phút điều tra thông tin cô gái tên Dạ Nguyệt "

Mạc Hàn khẽ ngớ người lẫn kinh ngạc, sếp của anh từ bao giờ lại tuỳ tiện đi điều tra thông tin của người khác, mà đó không quá quan trọng cái quan trọng ở đây lại là một cô gái, tuy thắc mắc trong lòng nhưng Mạc Hàn vẫn tuân thủ lời hắn nói.

" Vâng! tôi sẽ đi làm ngay, vậy xin phép sếp tôi ra ngoài trước "

" Ừ "

Rất thắc mắc vì sao hắn có thể biết tên cô, là bởi khi sáng nay hắn vừa tỉnh dậy và theo quán tính rằng hắn đang ở một nơi xa lạ sau đó đứng dậy rời đi trước khi đi hắn có đi qua cạnh bàn làm việc của cô và vô tình thấy một tấm thẻ có ghi tên cô, bởi thế hắn không mở miệng hỏi tên cô.

...

Không bao lâu, hiệu suất làm việc của thư ký Mạc rất nhanh trong phút chốc chưa đầy năm phút đã rất nhanh báo cáo với sếp.

" Cậu đọc lên xem ". Vẫn là giọng nói lạnh tanh của hắn

Mạc Hàn gật đầu.

" Vâng! Dạ Nguyệt năm nay 23 tuổi, tốt nghiệp thạch sĩ tại Vương Quốc Anh, công việc hiện tại là bác sĩ tâm lý không chỉ vậy cô ta còn là một bác sĩ phẫu thuật rất giỏi..."

Vương Tử Sâm rơi vào trầm ngâm, hắn là đang không ngờ một cô gái hắn gặp hôm nay trông nhỏ nhắn, mảnh mai thế mà lại là bác sĩ tâm lý lẫn phẫu thuật. Hắn có nên khen cô hay không đây.

Đột nhiên hắn nhớ ra điều gì đó liền nói với thư ký Mạc.

" Mạc Hàn! cậu hãy liên hệ với cô ta rằng đến Vương Thị một chuyến "

Nói thật hôm nay là ngày mà Mạc Hàn anh rất nhiều thắc mắc cùng ngạc nhiên lẫn lộn, tuy rất muốn hỏi sếp tại sao nhưng lại sợ hắn đòi trừ lương thế nên anh không muốn vì sự tò mò mà mất tiền như chơi.

Mạc Hàn làm theo lời hắn nói, anh lấy điện thoại gọi cho Dạ Nguyệt, đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy.

[ Alo ]

[ À cho hỏi cô là bác sĩ tâm lý Dạ Nguyệt có phải không ]

[ Đúng vậy! anh tìm tôi có việc sao? ]

[ Ừ có việc, tôi muốn mời cô đến tập đoàn Vương Thị một chuyến được không ]

[ Được, dù gì hôm nay không có bệnh nhân nên tôi đồng ý với anh ]

[ Cảm ơn cô ]

[ Ừ, không có gì ]

Trong thâm tâm của Mạc Hàn lúc này cho rằng cô là thuộc tuýp người lạnh lùng không khác gì sếp anh.

Mất khoảng mấy chục phút Dạ Nguyệt đã đến Vương Thị và được thư ký Mạc đứng trước sảnh chào đón, Mạc Hàn dẫn cô đến tầng cao nhất là tầng 42 đó là phòng của vị chủ tịch.

Mạc Hàn gõ cửa phòng và được cho phép vào bởi hắn, theo quy tắc anh cung kính cúi đầu với Vương Tử Sâm rồi ngẩn đầu lên nói.

" Chủ tịch! tôi đã đưa bác sĩ Dạ đến rồi "

Lúc này Vương Tử Sâm mới ngước mắt lên nhìn thẳng vào Dạ Nguyệt ngay tức khắc người cô cả khinh, nhìn hắn không chớp mắt rồi chậc miệng một tiếng thật không ngờ người hoàn hảo như hắn cũng có bệnh về tâm lý.

Dạ Nguyệt đột nhiên thốt lên một câu khiến thư ký Mạc cũng phải đổ mồ hôi hùn hột.

" Thì ra là anh có bệnh tâm lý "

Trong phòng tức khắc bị chìm trong khí lạnh, tuy đã đến mùa đông nhưng cái lạnh trong phòng này còn lạnh hơn cả bên ngoài. Cả cô và thư ký không hẹn mà rùng mình một cái.

Cô vô thức đưa mắt nhìn sang Vương Tử Sâm thấy khuôn mặt nhăn nhó đến khó chịu của hắn khiến cô khẽ sợ. Dạ Nguyệt biết bản thân lỡ lời định giải thích thì đã nghe giọng hắn.

" Đúng là tôi có bệnh, còn là bệnh đa nhân cách "

Mạc Hàn lại thêm cái ngạc nhiên, không ngờ sếp có thể thẳng thắn, cô cũng khá ngạc nhiên nhưng rồi thôi ngạc nhiên.

" Vậy chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ "

Hắn không thèm trả lời chỉ tùy tiện gật đầu. Cô bắt đầu hành trình hỏi hắn, trước khi hỏi hắn cô khẽ nói nhỏ với thư ký Mạc.

" Hắn mắc bệnh đa nhân cách là vì bị người yêu đá sao? "

Mạc Hàn rất muốn cười to nhưng khuôn mặt sếp đang hầm hầm lên, anh chỉ có thể lắc đầu thay câu trả lời thôi, cô tuy không thấy câu trả lời thỏa đáng nên đành thôi vậy.

" Vương Tổng! anh đã từng gặp một số vấn đề như trầm cảm và các chứng ám ảnh, đau buồn hay bị rối loạn giấc ngủ hay chưa "

Hắn chỉ trả lời một câu trọn vẹn.

" Ừ "

Thấy tính tình hắn cao ngạo, ngang ngược như thế cô cũng phải dần quen nên không thèm để ý nhiều.

" Nguyên nhân rối loạn đa nhân cách này của anh từng trải qua một tuổi thơ dữ dội với những tổn thương tâm lý dai dẳng đến khi trưởng thành đúng chứ? "

" Ừ "

" Vậy nguyên nhân dẫn đến tổn thương có phải từ nhỏ anh từng bị đánh đập dã man hay bị trừng phạt tàn nhẫn gì kh... "

" Câm miệng "

Đột nhiên Vương Tử Sâm trở nên kích động dữ dội, ánh mắt đục ngầu, khuôn mặt như trở thành tula phi người đến bóp chặt cổ cô. Dạ Nguyệt chỉ có thể dẫy dụa đánh liên tục vào cánh tay hắn đang bóp cổ cô, Mạc Hàn không còn cách khác chỉ có thể kéo hắn ra nhưng không thành vì hắn quá mạnh đi.

Dạ Nguyệt cảm thấy hơi thở dần yếu đi, chợt nước mắt của cô rơi xuống và vô tình rơi xuống bàn tay hắn, Vương Tử Sâm giật mình lí trí liền trở lại bình tĩnh hắn vội buông tay.

Dạ Nguyệt được thả liền ho sặc sụa mí mắt dường như sắp trụ không được nữa liền rơi vào bóng tối. Vương Tử Sâm luống cuống đỡ cô lên và nhanh chóng bế cô ra khỏi phòng miệng không ngừng hối lỗi.