Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý

Chương 33: Nếu cả thế giới thích anh vậy thì anh chỉ được phép thích em



Vương Tử Sâm cùng Thư ký Mạc nhanh chóng đi đến shop thời trang, hắn thuận tay chọn đại 'nhiều' bộ váy, bộ mỹ phẩm trang điểm PINKFKASH, son kem lì MAFFICK, Capppuvini, túi xách...Toàn bộ những thứ này đều mang thương hiệu CHANEL, DIOR, CELINE, SAINT LAURENT...!!!

Thư ký Mạc choáng váng với sự hoang phí đến từ Vương Tử Sâm, anh chỉ có thể há hốc mồm nuốt nước miếng

" Chủ tịch, có cần mua nhiều như thế không lỡ như Phu nhân sẽ không..."

" Im mồm rồi cút xéo cho tôi, cậu không có vợ làm sao mà hiểu được tình cảnh của tôi trong lúc này "

Trong lòng Mạc Hàn đã khóc thành sông, Vương Tử Sâm là một ông chủ vô lương tâm suốt ngày chỉ biết tăng ca cho anh, bây giờ còn mắng anh là người "Không ai thương yêu". Vợ hắn giận hắn mà hắn còn trút giận

" Được rồi, cậu hãy đem những thứ này đi ra thanh toán rồi chuyển đến biệt thự Vương Nguyệt, bây giờ tôi phải đến bệnh viện "

Thư ký Mạc khom người cung kính cúi chào hắn.

" Vâng! thưa chủ tịch "

Vương Tử Sâm quay người đi nhanh chóng, Mạc Hàn khẽ thở hắt ra. Anh thật không ngờ Vương Tổng "thanh tâm quả dục" bao nhiêu năm như thế, vừa mới được yêu đương với Phu nhân lại biết chọn loại khẩu vị ngọt. Chậc!!!

Siêu xe Lamborghini Murcielago dừng ngay cổng bệnh viện. Vương Tử Sâm đi toạt vào trong phòng làm việc của Dạ Nguyệt, mắt thấy cô vẫn đang làm việc chăm chú trên máy tính mà không thèm nhìn hắn một cái, Vương Tử Sâm hậm hực lên tiếng.

" Vợ, em vẫn đang giận anh "

Dạ Nguyệt lúc này mới ngưng động tác bấm, cô đánh mắt nhìn hắn khẽ hừ lạnh trong mũi.

" Ừ, em vẫn giận đấy anh dám lén lút vụng trộm với cô Lưu Uyên Linh, bảo sao em không tức giận chứ "

Nghe đến tên Lưu Uyên Linh hắn thoáng giật mình, không phải là chột dạ mà là hắn không ngờ cô cũng quen biết cái tên Lưu Uyên Linh, Vương Tử Sâm vội nhanh nhạy giải thích.

" Anh luôn có chủ nghĩa đàn ông phải làm việc quang minh lỗi lạc, dám làm dám chịu chuyện vụng trộm với Lưu Uyên Linh là anh không hề "

" Vậy tại sao chị ta lại quen biết anh "

Nói quen biết là không hẳn, Vương Tử Sâm nhớ không nhầm là Lưu Uyên Linh từng tỏ tình cảm với hắn hai lần nhưng đều bị hắn từ chối thẳng thừng cơ mà.

" Không hẳn quen biết, chỉ là cô ta đã từng ngỏ lời yêu với anh "

Dạ Nguyệt nghe mà muốn ọc ra máu, hay cho câu "ngỏ lời yêu" cô nghe mà cảm thấy giận đùng đùng vừa cảm thấy khó chịu, Dạ Nguyệt trừng mắt liếc Vương Tử Sâm mà nghiến răng nghiến lợi nói.

" Ngỏ lời yêu cơ đấy! "

Hắn vội xua tay nhưng có gì hơi sai sai, đột nhiên hắn nhếch môi cười ranh mãnh. Um! bây giờ hắn đã ngửi thấy mùi chua chát ở ngay đây. Vương Tử Sâm đi lại vuốt gò má mềm mịn của cô chắc nịch hỏi.

" Em ghen! "

Dường như là chột dạ, cô vội hất tay Vương Tử Sâm ra không thương tiếc, sau đó buộc miệng chối bỏ.

" Vớ vẩn! em không ghen "

Vương Tử Sâm nhoẻn miệng cười cười, hắn không ngờ Dạ Nguyệt biết bản thân đang ghen nhưng lại bác bỏ một cách đáng yêu, hắn không kiềm lòng được mà ôm chặt lấy cô vào lòng.

" Thái độ của em rõ ràng là đang ghen, sao em không phủ nhận cho nhanh "

Dạ Nguyệt không khước từ để mặc cho Vương Tử Sâm ôm, cảm nhận mùi hương thơm từ nước hoa Lancome Tresor không quá nồng. Bây giờ cô mới chỉnh lại tâm tình, thật là trẻ con khi đã lớn rồi mà còn ghen.

" Ừ, là em ghen "

" Anh đã nói rồi! Nếu cả thế giới có thích anh, vậy anh chỉ được phép thích một mình vợ anh đó chính là em. Anh không cho phép em nghĩ ngợi biết chưa "

Dạ Nguyệt cảm động khịt mũi trả lời.

" Em biết rồi mà "

Mọi chuyện đã giải quyết, Vương Tử Sâm ôm hôn gặm nhấm môi Dạ Nguyệt đến chán chường rồi hắn mới trở về Vương Thị.

....

Đến giờ tan tầm. Dạ Nguyệt nhận được cuộc gọi từ Vương Tử Sâm, hắn bảo vẫn còn có cuộc họp quan trọng nên không thể qua đón cô về, Dạ Nguyệt hụt hẫng toan bắt xe về thì phía sau nghe giọng nói nghiêm nghị của một người phụ nữ trung niên.

Dạ Nguyệt quay người nhìn, trước mắt cô là Vương phu nhân và cả Lưu Uyên Linh đang tiến gần, cô thận trọng cúi chào.

" Chào Vương phu nhân..."

CHÁT!!!

Vương phu nhân không hề có ý định nghe Dạ Nguyệt nói tiếp, bà sớm đã tức giận nên đã vung tay tát thật mạnh vào má cô, nhưng không hề hứng gì đối với Dạ Nguyệt.

" Con tiện nhân, dám quyến rũ con trai của tôi khiến con dâu tương lai của tôi phải ủy khuất vì cô, hôm nay tôi đến đây là để trừng trị con hồ ly tinh như cô "

Thẩm Dao vung tay định muốn tát lần hai nhưng không thành, tay bà ta đã bị Dạ Nguyệt bắt lấy và không thương tiếc mà hất ra thật mạnh. Người phụ nữ này vốn là mẹ của Vương Tử Sâm nhưng hắn không công nhận bà ta vậy thì cô cũng sẽ không.

" Vương phu nhân này! chắc đang nhầm lẫn gì rồi, bà nói tôi quyến rũ Tử Sâm thế cho tôi hỏi con mắt nào của bà thấy như vậy "

Bà ta khoanh tay trước ngực hừ lạnh.

" Hừ, rõ ràng Uyên Linh đã quen biết với Tử Sâm từ trước, chính cô mới là người đã quyến rũ thằng bé "

Hừm, thật hoang đường!!!

Dạ Nguyệt nheo mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Uyên Linh đang không ngừng sụt sịt trong lòng Vương phu nhân. Cô nhếch môi cười khẩy, nét diễn hay thật đấy nhưng không thể qua mắt được cô.

" Dù cô Lưu đây quen Tử Sâm trước nhưng không có nghĩa là cô Lưu sẽ là 'con dâu' của bà, thế nên đừng miễn cưỡng sẽ 'đau' đó "

" Cô..!! "

Cả Lưu Uyên Linh và Thẩm Dao bất ngờ cứng họng, hai người họ không ngờ nhìn bên ngoài Dạ Nguyệt trông yếu đuối làm sao nhưng bên trong lại giỏi đả kích hai người họ bằng lời nói.

Nhìn hai người họ thật khiến cô chướng mắt, nhìn Vương phu nhân tuy là trưởng bối cô phải nể trọng nhưng cô sẽ không quên việc bà ta đối xử tệ bạc với chồng cô trong quá khứ đâu.

" Xin phép đi trước "

Dạ Nguyệt vừa đi vừa xoa bên má bị Vương phu nhân đánh, coi bộ bà ta cũng nặng tay thật. Dạ Nguyệt dự định sẽ giấu Vương Tử Sâm chuyện này nhưng e là không được rồi.