Tổng Tài Có Bệnh: Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý

Chương 47: Còn em đã là của anh



Vì Dạ Nguyệt đã mang thai đến tháng thứ ba nên công việc ở bệnh viện Vương Tử Sâm tuyệt không cho cô đi làm, còn hắn thì cũng hạn chế đến Vương Thị vì muốn chăm sóc cho Dạ Nguyệt.

Hôm nay Dạ Nguyệt nhận được tin nhắn từ Tần Tuyết Văn bảo rằng chiều ba giờ sẽ có chương trình họp lớp, cũng là những nhóm người bạn từng học chung đại học ở Anh Quốc với cô và Tuyết Văn.

Dạ Nguyệt bận rộn chọn tới chọn lui tìm một cái váy để đến điểm hẹn, Vương Tử Sâm đang ngồi trên giường làm việc mắt thấy cô không chịu đứng chọn đồ hắn đành đứng dậy đi lại chỗ cô.

" Sao vậy? những bộ váy này không vừa ý"

" Cũng không hẳn, giờ bụng em có chút lớn không mặc vừa với bộ váy này "

Dạ Nguyệt bĩu môi lên tiếng, nếu mà mặc lên chắc chắn sẽ chật chội không thoải mái cho cô cũng như bé con, Vương Tử Sâm không nói gì nhiều hắn tiến đến tủ đồ quần áo thuận tay chọn một cái áo thun mỏng trắng dài tay, quần ống rộng màu trắng vải mềm kèm theo đó là áo Gile hoạ tiết thổ cẩm mang phong cách Ullzang!

" Đừng chọn váy nữa mặc cái này đi sẽ rất thoải mái cho hai mẹ con em "

" Được, cảm ơn anh yêu! "

Cô rất tin tưởng vào tay nghề chọn đồ của Vương Tử Sâm, nên không nghĩ nhiều cầm lấy đồ rồi phi thẳng vào phòng tắm.

Nơi mà nhóm bạn của Dạ Nguyệt hẹn là một nhà hàng chuyên nổi tiếng, cô được Vương Tử Sâm đưa đến bất ngờ gặp Tần Tuyết Văn được Phong Nhất Lục cũng đưa đến đây, Dạ Nguyệt khẽ gọi.

" Tiểu Văn "

Tần Tuyết Văn lập tức quay người lại nhìn, mắt thấy Dạ Nguyệt cô nàng vui vẻ kéo tay Phong Nhất Lục nhanh chóng đến chỗ cô.

" Cậu đến rồi sao? chúng ta cũng mau vào trong thôi "

" Được đi thôi "

Dạ Nguyệt bỗng nhiên quay sang nhìn Vương Tử Sâm lên tiếng hỏi hắn.

" Anh muốn vào trong cùng với em chứ"

" Không, em vào đi anh ở tầng hầm đỗ xe đợi em kết thúc buổi họp lớp "

Thoáng chốc cô có chút buồn bã, bất ngờ Phong Nhất Lục vỗ vai Vương Tử Sâm nhởn nhơ lên tiếng.

" Tử Sâm, cậu không sợ Dạ Nguyệt bị bọn đàn ông ở đó cướp mất đi sao? "

Ngược lại Vương Tử Sâm vẫn bình thản đi lại chỗ Dạ Nguyệt, hắn rất tự nhiên đưa tay xoa lên phần bụng đã nhô cao của cô nói:

" Biết lý do rồi chứ! "

Nhìn khuôn mặt dương dương đắc ý của Vương Tử Sâm thì Phong Nhất Lục chỉ có thể chậc lưỡi, cả Dạ Nguyệt và Tuyết Văn đều ngỡ ngàng trước câu trả lời dửng dưng của Vương Tử Sâm.

Dạ Nguyệt khẽ lắc đầu ngao ngán rồi cũng hôn tạm biệt với hắn rồi cùng cặp đôi Tần Tuyết Văn đi vào trong. Bước vào trong phòng được đặt riêng Dạ Nguyệt đưa mắt quan sát tất cả mọi người ở đây, nhìn sơ qua tổng cộng có bảy người

Nhóm bạn ở đây vừa mới thấy Dạ Nguyệt và Tuyết Văn đến mấy người họ nhanh chóng nhiệt tình mời hai người họ ngồi xuống.

" Nào! nào! Tuyết Văn và Dạ Nguyệt hai người mau ngồi cạnh tớ "

Là một người bạn nữ tên Thố Thố, cô nàng nhanh nhẹn định kéo Tần Tuyết Văn ngồi cùng mình thì đột nhiên bị Phong Nhất Lục kéo Tuyết Văn lại, hắn nhìn Thố Thố lạnh lùng nói.

" Cô ấy không ngồi cùng cô "

Cô nàng Thố Thố có chút sợ sệt vội buông tay Tần Tuyết Văn ra sau đó về chỗ ngồi. Tất cả mọi người ở đây cũng nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, đúng lúc một người bạn nữ Thi Nhan lên tiếng.

" Lâu quá không gặp lại các cậu tự nhiên họp lớp, tớ cảm thấy rất vui "

Một người đàn ông trong số đó cũng lên tiếng đáp.

" Trời ơi! sao còn có bảy người, Anh Lâm đâu rồi ta "

" Đúng rồi ha, nhưng mà anh ấy bảo có việc bận rồi nên sẽ không đến đây đâu "

" Thôi không sao? nhìn mọi người vẫn còn sống thì tôi vui mừng hết sức "

Haha! Haha....

Tất cả mọi người ở đây bắt đầu cười rôm rả trừ Phong Nhất Lục ra, hắn cảm thấy không thoải mái khi ở cùng với mấy người vừa nhây vừa thẳng thắn, biết vậy hắn đã ở ngoài cùng Vương Tử Sâm rồi.

Nhưng ngược lại Dạ Nguyệt và Tuyết Văn cũng đã quen thuộc với tính cách của mọi người ở đây rồi, một người đàn tên Trương Hoàng lại lên tiếng.

" Mẹ này nói chuyện có duyên hết sức, thiên thân lúc lao vào lửa hẳn là cực kỳ hạnh phúc nhỉ! "

" Nào! nào! đừng nói những chuyện tự chuốc lấy nhục nữa, nhóm chúng ta còn có một người đẹp trai ở đây không được đánh mất phẩm nết nữa "

Thố Thố cũng phụ họa thêm.

" Nào, chúng ta nên nâng ly chúc mừng ngày họp lớp của chúng ta "

Dạ Nguyệt vì đang mang thai nên không thể uống được rượu chỉ uống một ly nước cam, Thi Nhan tò mò hỏi cô.

" Ể! Dạ Nguyệt, tất cả mọi người ở đây đều uống rượu sao mình cậu lại lẻ loi thế kia"

Ngay lập tức tất cả ánh mắt ở đây đều dồn về phía cô, Dạ Nguyệt chỉ mỉm cười đưa tay đặt lên bụng đã nhô lên cho mọi người xem.

" Tôi đang mang thai không được dùng rượu"

Ohhh!!!

Tất cả mọi người bắt đầu ồ lên một cách trầm trồ. Thời gian trôi qua hai tiếng, cuối cùng cũng kết thúc buổi họp lớp ngày hôm nay mọi người đều tản nhau ra đường ai nấy về, Dạ Nguyệt nhanh chóng đến tầng hầm đỗ xe tìm Vương Tử Sâm.

Thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô vợ, Vương Tử Sâm nhanh chóng xuống xe mở cửa cho vợ vào trong.

" Họp lớp vui chứ! "

" Ừm, cũng vui nhưng em thấy Phong Nhất Lục dường như không được tốt "

khoé môi Vương Tử Sâm khẽ nhếch lên, sau đó thu hồi lại nụ cười hắn nhanh chóng hỏi Dạ Nguyệt.

" Nguyệt, anh đưa em đến bờ biển ngắm hoàng hôn, chịu không "

" Được đấy "

....

Đến nơi, Vương Tử Sâm rất chi là cẩn thận dìu Dạ Nguyệt đi, cô thích thú khi nghe tiếng biển gào gào. Bất ngờ Dạ Nguyệt lên tiếng:

" Hoàng hôn chưa tàn mà nắng đã lên, Sâm Sâm! cũng giống như em chưa sẵn sàng mà anh đã đến "

Vương Tử Sâm ngồi xoa bụng vợ, hắn nghe cô nói chỉ nhoẻn miệng cười cười đáp.

" Ừ, nắng hoàng hôn là của mặt trời, còn em đã là của anh "