Tổng Tài Cuồng Si: Hãy Ở Lại Bên Anh!

Chương 4: Ở Nhà Còn Có Con Thơ



*Cốc cốc cốc*

"Vào đi."

Thanh âm lạnh lẽo như được tỏa ra từ một tảng băng khổng lồ vô cùng áp bức tinh thần người đối diện.

Bàn tay gầy của người thiếu nữ bất giác lại toát đầy mồ hôi lạnh. Chỉ là mang một bản kế hoạch lên cho sếp tổng xem qua thôi sao cô lại căng thẳng đến mức phát luôn bệnh phong thấp thế này cơ chứ.

Lưu Bội San đã nhận được sự đồng ý từ vị Chủ Tịch uy quyền của mình nhưng phải mất đến vài phút sau cô mới đủ dũng khí để vặn nắm đấm cửa, tâm thế bước vào phòng làm việc cứ như sắp bước vào quỷ môn quan tới nơi.

Làm việc ở Đình thị đã hơn một năm nhưng đây là lần đầu tiên cô được gặp riêng "sếp lớn" nghe đồn anh là một người độc tài, vô tâm, vô cảm, vô tình đặc biệt là luôn mang bên người một luồng hàn khí khiến những ai đến gần đều bất giác không rét mà run.

Đôi chân một mét, thon dài chậm rãi bước về phía bàn làm việc, chiếc đầu nhỏ vẫn chưa từng dám ngẩng lên nhìn thẳng về phía nam nhân ngồi trên ghế Chủ Tịch uy nghiêm.

"Đây là bản kế hoạch triển khai mô hình quảng bá mới cho khu biệt thự A, Chủ Tịch xem qua hộ em ạ."

Mắt phượng sắc lạnh khẽ liếc nhìn qua chiếc bìa xanh ngoài bản kế hoạch vừa được Bội San đặt xuống bàn rồi lại thờ ơ chuyển mắt về màn hình laptop.

"Qua sô pha ngồi chờ."

Nhận được mệnh lệnh Bội San chẳng dám đứng nán lại thêm một giây phút nào, cô bước vội đến chiếc ghế sô pha bọc da màu đen cao cấp ngồi xuống.

Gian phòng rất nhanh lại rơi vào yên tĩnh, lâu lâu chỉ vang lên vài tiếng lạch cạch từ bàn phím máy tính, hay những âm thanh xột xoạt từ những sấp giấy trên bàn làm việc đang được những ngón tay thon dài trên bàn tay hơi thô ráp từ người đàn ông uy quyền ấy lật qua xem xét.

Bội San như chú mèo nhỏ vâng lời, dành hết cả thanh xuân chỉ để chờ đợi vị Chủ Tịch lãnh băng xem qua bản kế hoạch của cô để cô còn có thể nhanh chóng rời khỏi chiếc "động" chứa đầy hàn khí này.

Chốc lát, Bội San lại giương đôi mắt to tròn có chút rụt rè, dè dặt nhìn về phía Đình Hạo Nguyên, muốn mở lời nhắc nhở anh về bản kế hoạch của mình nhưng khi bắt gặp khuôn mặt lạnh như tiền ấy thì cứ như có thứ gì đó chắn ngang cổ họng khiến cô lại nuốt hết mấy từ ngữ đó trở vào bụng.

Thời gian trôi qua mỗi lúc một nhiều, mà bản kế hoạch thì vẫn cứ nằm đúng vị trí ban đầu, tính từ thời điểm cô bước vào căn phòng "ám khí" này đến giờ cũng đã trôi qua gần một tiếng, công việc cần giải quyết thì còn hàng đống nhưng hiện tại thì lại ngồi đây phung phí thời gian khiến cô thật sự chẳng chút cam lòng.

Sau bảy bảy bốn chín lần suy tính tới lui Bội San quyết định lấy hết dũng khí ra để cất lên lời đề nghị của mình.

"Chủ Tịch, nếu hiện giờ ngài chưa có thời gian để xem qua bản kế hoạch của tôi thì tạm thời tôi để lại đó, khi nào ngài xem xong thì lại gọi tôi lên có được không? Chứ công việc ở phòng marketing còn rất nhiều, tôi không thể lãng phí thời gian ở đây được."

Giọng điệu của Bội San cứ lúc cao lúc thấp, lúc nhanh lúc chậm, nói xong chỉ có mấy câu mà cô phải đưa tay đặt lên ngực âm thầm trấn an trái tim nhỏ bé của mình nếu không sợ lát nữa nó sẽ nhảy vọt ra ngoài mất.

Lại vài giây nữa trôi qua, nam nhân kia mới đóng sấp tài liệu đang xem lại, ngẩng mặt lên trực tiếp nhìn về phía Bội San, mắt phượng được bao phủ bởi một tầng ma mị, tuy lạnh lùng nhưng vẫn cực kì cuốn hút, khiến lòng người phải mê đắm ngắm nhìn.

Người đàn ông quyền lực ấy mang một vẻ đẹp động lòng người đến mức Bội San phải tự nhắc nhở bản thân rằng cô đã là người có gia đình, ở nhà còn có con thơ cần mẹ, không thể vì chút nhan sắc "tầm thường" này mà bán đứng lương tâm.

Nhìn nét mặt ngây ngô của Bội San, không hiểu sao Đình Hạo Nguyên lại cảm thấy vô cùng buồn cười.

Tuy không phải anh chưa từng bắt gặp phụ nữ phải ngây dại trước vẻ đẹp siêu cấp của mình, nhưng anh lại chưa từng thấy một khuôn mặt nào ngờ nghệch đến mức khó có thể chấp nhận được như cô gái này.

Khóe môi gợi cảm khẽ cong lên, tấm lưng rắn rỏi ung dung ngã vào thành ghế bọc nệm mềm, những ngón tay thon dài đan xen vào nhau đặt phía trước bụng, thanh âm kiêu ngạo điềm đạm vang lên.

"Cô nhìn đủ chưa?"

Đến lúc này Bội San mới giật mình, hoàn hồn trở lại, cô bối rối, lúng túng đến mức chẳng thể xác định được sẽ làm gì tiếp theo, kể cả là đã vừa nói những gì cũng quên hết sạch.

"Cô vừa nói gì? Tôi nghe không rõ..."

Bội San hoàn toàn hóa đá ngay tại chỗ...

Phải mất đến vài phút sau cô mới mang máng nhớ lại những gì đã nói trước đó, cố nhặt lại từng từ, sắp xếp lại thành câu sau đó mới ngập ngừng lên tiếng.

"Tôi nói là, là tôi tạm thời để bản kế hoạch lại ở đây, khi... khi nào ngài xem xong thì lại gọi tôi lên, vì ở phòng marketing còn rất nhiều việc chưa giải quyết xong, không thể ở lại đây lãng phí thời gian."

Nói xong Bội San nhăn răng cười gượng một cái rồi lại cúi gầm mặt xuống.

Nét mặt Đình Hạo Nguyên lúc này lại thoải mái hơn mọi khi rất nhiều, một điều vô cùng hiếm thấy ở người nam nhân này.

Anh thong thả cầm bản kế hoạch lên xem sơ qua rồi đóng lại, sau đó lại bắt đầu làm việc.

"Chưa được. Mang về chỉnh sửa lại, sáng mai tôi phải thấy nó xuất hiện trên bàn làm việc của tôi."

Nghe xong, Bội San chỉ khẽ thở dài rồi tiến về bàn làm việc nhận lại bản kế hoạch.

"Vậy tôi về chỉnh sửa lại, sáng mai lại mang lên."

Nhận được cái phất tay, Bội San liền quay lưng đi ngay chẳng chút luyến tiếc nào.